Hạ Vũ Yến bị Lục Nghệ Văn bế tới bệnh viện.
Hai người kết hôn đã một năm, đây là lần đầu tiên anh bế cô, thế nhưng lại là tự tay anh đưa cô đi phá thai.
Trái tim Hạ Vũ Yến đã chết luôn rồi, sắc mặt cô trắng bệt.
Máu giữa hai đôi chân của cô đã dần ngưng chảy, cơn đau trong bụng cũng đã được giảm bớt.
Bác sĩ khám xét qua tình trạng của Hạ Vũ Yến, mừng rỡ nói: “May là đứa con của thai phụ đủ kiên cường, đưa tới bệnh viện cũng kịp thời, đứa bé còn có thể giữ lại được, bây giờ hãy dẫn thai phụ đi truyền chất dịch bảo quản thai, tôi sẽ kê đơn cho cô ấy…”
Trái tim chết lặng của Hạ Vũ Yến nhói lên, cô bóp chặt tay của mình.
Sắc mặt Lục Nghệ Văn ảm đạm, nhẹ nhàng mở miệng: “Đứa con của cô ta, còn có thể giữ lại được ư?”
Bác sĩ cười nói: “Đúng vậy, thế nhưng sau này hai người phải chú ý hơn…”
Hạ Vũ Yến vội vàng nắm chặt lấy cổ áo của Lục Nghệ Văn, tha thiết van xin: “Đây cũng là đứa con của anh mà, Lục Nghệ Văn, cầu xin anh, đừng phá nó đi…”
Lục Nghệ Văn nhất thời không nói nên lời, Phạm Tiểu Vân đứng đằng sau hắn trong lúc này mở miệng nói: “Nghệ Văn, chỉ cần cô ta sinh non trong ngày hôm nay, những việc trong quá khứ, em sẽ bỏ qua hết tất cả. Dù sao cũng là chị em với nhau, em thật sự không có ý muốn hủy đi sự trong sạch của cô ấy…”
Hạ Vũ Yến mỉa mai trong lòng, sao trước kia cô không hề phát hiện Phạm Tiểu Vân giả dối như vậy?
Nếu lúc nãy không phải cô đột nhiên xuất huyết, Phạm Tiểu Vân liệu có kêu dừng lại không?
Còn đứa bé này nữa, muốn cô ấy sinh non, sau đó lại tận mắt chứng kiến đứa con của mình chết đi, đây không những là hủy hoại hết cả đời của cô ấy, mà còn là lấy đi mạng sống của cô ấy!
Lục Nghệ Văn im lặng một hồi, cuối cùng cũng lặng lẽ lên tiếng: “Những gì cô ta nợ em, thì đương nhiên phải trả lại. Chuẩn bị sinh non cho cô ta.”
Bác sĩ đứng kế bên đơ người ra: “Đứa con của thai phụ này chỉ mới bốn năm tháng tuổi thôi, thật sự chưa đến lúc phải sinh đứa bé ra. Vả lại sau khi sinh ra đứa bé chắc chắn sẽ chết, còn thai phụ cũng sẽ cực kỳ đau đớn nữa.”
Lục Nghệ Văn không thèm để ý đến, ngữ khí vẫn lạnh lùng vững chắc: “Không sao cả, không cần phải lo.”
Không sao cả, không cần phải lo…
Những câu chữ này, tựa như những con dao tuyệt tình nhất, khiến tất cả lưu luyến và mơ mộng về Lục Nghệ Văn trong tim Hạ Vũ Yến, toàn bộ đều bị tan vỡ hết.
Cô bây giờ, thật sự không còn muốn yêu Lục Nghệ Văn nữa, nếu có thể, thì cô thậm chí, cũng không muốn gặp hắn nữa.
Cuối cùng Hạ Vũ Yến cũng bị đưa tới bàn đẻ, mũi Oxytocin cũng đã được tiêm vào người cô, những cơn co giựt của tử cung, ập đến nhanh chóng.
Cô co rút thân người lại, ôm bụng của mình, đau đớn lăn lộn và kêu thét.
Hạ Vũ Yến bị nỗi đau đớn này hành hạ suốt nửa tiếng đồng hồ, nhưng đứa bé vẫn không có hiện tượng ra đời nào cả.
Bác sĩ xem qua tình trạng của cô, bất lực ra khỏi phòng sinh, nói với Lục Nghệ Văn đang đứng ở ngoài: “Cái thai thật sự quá nhỏ, thật sự không cách nào sinh thường được, nếu tiếp tục gia tăng lượng Oxytocin, rất có khả năng sẽ đem lại nguy hiểm đến tính mạng của thai phụ, Lục tiên sinh, thật sự phải tiếp tục ư?”
Cửa phòng sinh đẻ không có đóng, Hạ Vũ Yến nghe rõ được tiếng nói chuyện bên ngoài, bao gồm câu nói sau đó của Lục Nghệ Văn: “Tiếp tục.”
Cô biết mà, biết được người đàn ông đó, dù cho trời có sập xuống, cũng sẽ không nương tay với cô.
Dịch thuốc nhanh chóng được tiêm vào người cô, cơn đau ở bụng càng kịch liệt hơn gấp bội, Hạ Vũ Yến cảm thấy bụng của cô sắp bị làm tan nát bởi cơn đau đó.
Cô lại bị dày vò sống không bằng chết trong đau khổ thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng đứa con trong bụng ấy cũng bị sinh non ra ngoài.
Đứa bé còn rất nhỏ nhắn, toàn thân hồng hào, tuy rằng đã thành hình người, thế nhưng vẫn hoàn toàn chưa phát triển hoàn thiện, sau khi ra đời mấy phút, liền chết đi trong vòng tay của Hạ Vũ Yến.
Hạ Vũ Yến ôm đứa con nhỏ nhắn yếu ớt đó, la hét thất thanh một tiếng, liền ngất xỉu.
“Chết rồi, thai phụ ra quá nhiều máu sau khi sinh! Mau chuẩn bị túi máu!”
Bác sĩ phụ sản kêu to một tiếng, phòng sinh đẻ bỗng bắt đầu bận rộn trở lên.
Ngoài phòng, thân hình cao ráo của Lục Nghệ Văn, đứng rất lâu bên cạnh cửa, nghe ngóng âm thanh hỗn loạn trong phòng, trong ánh mắt hé mở một nửa của hắn, u tối và sâu lắng vô cùng.
“Nghệ Văn…” Phạm Tiểu Văn nắm lấy tay hắn, ánh mắt dịu dàng và trong suốt, nhẹ nhàng mở miệng, “Mối thù của em đã được trả rồi, bất đầu từ bây giờ, em sẽ gạt bỏ quá khứ. Còn anh, khi nào anh mới ly hôn với Hạ Vũ Yến?”
Mắt Lục Nghệ Văn nhúc nhích, không lên tiếng một hồi lâu.
Ánh mắt Phạm Tiểu Văn sâu sắc trở lại, buông tay của Lục Nghệ Văn ra, cúi đầu đau thương nói: “Nếu anh không muốn lấy em, thì cũng không sao. Em biết bộ dạng của em hiện giờ, cũng không xứng với anh…”
“Không.” Lục Nghệ Văn xoa đầu Phạm Tiểu Vân, “Đợi cô ta tỉnh rồi, thì anh sẽ ly hôn.”