Nghe thấy câu này, Ninh Nhất Tiêu hơi đứng người lại.
Sau này.
Rõ ràng có thể nghe hiểu, cũng biết được đây là đáp án của Tô Hồi đối với câu hỏi mạo phạm của mình, nhưng Ninh Nhất Tiêu không dám dò sâu thêm.
Hắn biết sẽ không chỉ như thế.
Trong căn phòng trọ ẩm ướt đen tối, ánh đèn màu hoàng hôn của tủ lạnh, sự im ắng sau khi mập mờ trôi qua, ánh mắt thẳng thắn của Tô Hồi.
Mọi thứ đều chỉ về một ý ngoài lời nói nào đó.
Trò chơi quay miệng chai này luôn sẽ có người thua cuộc.
“Thật xin lỗi.” Ninh Nhất Tiêu chỉ có thể dừng lời xin lỗi để che giấu, “Là do tôi hiểu lầm cậu.”
Thật ra những lời đồn đại đó hắn không quá tin vào.
Nhưng mà vào lúc đó hắn lại theo bản năng dò hỏi xem,muốn nghe Tô Hồi tự mình giải thích.
“Gì vậy?” Tô Hồi cười lên rồi lại bắt đầu giả ngu, “Ăn xong rồi.”
Cậu xoay người lại quay lưng với Ninh Nhất Tiêu rửa sạch tay, “Chúng ta quay về phòng ngủ thôi.”
Ninh Nhất Tiêu khựng lại trong giây lát rồi mới gật đầu, “Ừm.”
Lần này bên phòng bên kia không còn âm thanh nào nữa, Tô Hồi im lặng nằm trên giường, nhưng lại như nghe thấy ảo giác, trong đầu lại hiện lên những lời nói yêu ngọt ngào giữa đôi tình nhân ở sát vách.
Mà giọng nam đó, trong đêm mưa mịt mù lại dần dần biến thành giọng nói trầm thấp của Ninh Nhất Tiêu.
Hắn nói, thích anh không? Thích anh lắm chứ nhỉ.
Cảm thấy vui không nào?
Điều này làm cho Tô Hồi sắp rơi vào giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, sau đó không thể nào đi vào giấc ngủ được nữa.
Căn phòng không có cửa sổ là một khuyết điểm chí mạng, không có ánh nắng xuyên qua cửa sổ, con người sẽ rất khó tự tỉnh giấc.
Ninh Nhất Tiêu cực kì lao lực, trước đây hắn luôn có thể tự thức dậy vào lúc sáu rưỡi sáng, những mà vào ngày đầu tiên dọn vào hắn lại ngủ quên mất.
Hắn mơ một giấc mơ dài nặng nề lại còn đứt quãng, đại bộ phận trong mơ đều là những kí ức tuổi thơ tồi tệ, lại xen vào đó những bông hoa trông rất đẹp, tiếp đó lại là ánh mặt trời như con dao mềm vậy, từng đoạn từng đoạn, cuối cùng là bóng lưng của Tô Hồi.
Ánh nắng giữa bọn họ ngập trần như là cách cả một mặt trời trọn vẹn vậy.
Lúc đột nhiên tỉnh dậy, nhịp tim của Ninh Nhất Tiêu đập rất nhanh. Trong phòng tối đen một mảnh, nhưng hắn đầu tiên là phát hiện thấy trên giường trống không, không có ai cả, mở điện thoại lên thấy đã mười một giờ trưa.
Trên người hắn đang đắp cái chăn mà hắn tối qua để lại cho Tô Hồi, giá rất rẻ, dùng cả ba năm rồi, giặt xong lại giật, bên ngoài đã nổi sờn phai màu.
Bên ngoài truyền tới một tiếng động, Ninh Nhất Tiêu ngừng ngẩn ngơ, đứng dậy đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài bật đèn, ánh sáng bỗng dưng ập tới khiến cho hắn khó có thể tích ứng mà híp mắt lại.
“Anh dậy rồi à?”
Giọng nói của Tô Hồi truyền tới từ phòng bếp, bị che lấp những tiếng va chạm cộc cộc cạch cạch.
Ninh Nhất Tiêu bước tới, vừa vào đã thấy bàn bếp lộn xộn tùm lum, còn có cả khuôn mặt hơi chút quẫn bách của Tô Hồi, hắn hơi ngây người.
“Cậu đang làm đồ ăn à?” Ninh Nhất Tiêu nhìn quả trứng cậu chiên cháy mất, dò hỏi một cách chậm chạp.
“À……Coi là vậy đi.” Tô Hồi có hơi ngượng, bưng hai cái đĩa sứ trên bàn, “Em làm cái gì đó ăn, anh ngủ lâu lắm rồi chắc đói lắm nhỉ.”
Cậu phát hiện thấy bên ngoài không có bàn ăn, chỉ đành bưng vào trong phòng Ninh Nhất Tiêu.
Thứ mà cậu nói là “đồ ăn” thật ra chỉ có một quả trứng chiên cháy mắt, hai miếng bánh mì, và một hộp sữa bò.
“Mấy thứ này lấy từ đâu đấy?” Ninh Nhất Tiêu không có mua đồ ăn gì cả.
“Em tìm Vương Thông để mua, vốn là đinh xuống nhà đi siêu thị mua, nhưng mà em dò thấy siêu thị gần đây nhất có hơi xa……”
Ninh Nhất Tiêu nghe rồi lại cảm thấy kinh nghiệm đời sống của cậu đứng thật là không phong phú, không biết những nơi thế này ở tiệm tạp hóa có bản trứng gà, siêu thị không phải là nơi duy nhất.
Tô Hồi vừa nói vừa đưa đôi đũa dùng một lần cho hắn, “Vương Thông cũng được lắm, nói là không cần tiền của em, bảo em cứ tùy ý dùng đồ ăn trong tủ lạnh, còn đưa cho em hai đôi đũa dùng một lần, nói là đũa anh ta gọi đồ ăn ngoài còn dư lại không dùng. Nhưng mà em vẫn đưa tiền lẻ cho anh ta rồi.”
Ninh Nhất Tiêu cau mày, hắn nghĩ lại một lúc mới nhớ ra Vương Thông là bạn cùng phòng ở phòng bên cạnh, nhưng Tô Hồi cứ mở miệng là nhắc tới cứ như ấn tượng với anh ta cực kì sâu sắc.
Có thể là không tin tưởng vào tay nghề của mình, Tô Hồi lại cau mày đổi ý với hắn, “Hình như làm tệ quá nhỉ? Hay là anh ăn miếng bánh mì này đi, uống sữa nữa, đừng ăn trứng gà nữa.”
Ninh Nhất Tiêu rất phản nghịch mà gắp miếng trứng chiên lên ăn hết.
“Cũng được, tôi thích ăn đồ cháy.”
Âm thanh lúc hắn nói lời này không hề lớn nhưng Tô Hồi vẫn nghe thấy được, hơn nữa còn cười lên rất đáng yêu, dáng vẻ uống sữa cứ như là trẻ con vậy.
“Sao của cậu không có trứng gà?” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía Tô Hồi.
“Em không thích ăn trứng gà.” Tô Hồi nói, “Em chỉ thích ăn trứng gà luộc, chiên hay xào gì đó đều không thích ăn.”
“Sữa bò cũng không uống à?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.
“Sữa bò…….” Tô Hồi tay chống cằm, “Em uống thuốc, bác sĩ bảo em ít uống thôi.”
“Vậy bữa sáng cậu ăn cái gì?”
“Ừm……cũng nhiều lựa chọn lắm.” Tô Hồi nghĩ một cái, “Em thích ăn mì cá vàng, mì rau chân vịt, bánh bao chiên và hoành thánh nhỏ nữa.”
(mì cá vàng)
(mì rau chân vịt)
(bánh bao chiên)
(hoành thánh nhỏ)
“Tiểu thiếu gia.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng chọc cậu một câu.
Tô Hồi lập tức phản bác lại: “Em đâu có đâu.”
Ninh Nhất Tiêu bắt chước giọng cậu, ấu trĩ mà nhái lại cậu, “Em đâu có đâu.”
Hắn anh đồ ăn rất nhanh, không có chậm rãi thong thả như Tô Hồi, chỉ mấy miếng đã giải quyết xong, thu bát đũa lại đứng dậy đi dọn phòng bếp như hứng chịu đại chiến thế giới giúp cậu.
Vào lúc rửa bát, Tô Hồi có mấy lần định nhúng tay vào làm, đều bị Ninh Nhất Tiêu không nói tiếng nào cản lại hết.
Lúc sắp xong việc, Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Trong nhà của cậu có bảo mẫu chứ nhỉ?”
Tô Hồi cảm thấy hắn dùng từ không chính xác, “Có dì giúp việc làm đồ ăn, bởi vì mẹ em cũng không biết làm mấy cái này.”
Ninh Nhất Tiêu cười một cái, “Vậy thì cũng tiện nhỉ, cậu trông cũng không quá biết làm.”
Lúc quay đầu lại, hắn nhìn thấy cái áo sơ mi danh quý của tiểu thiếu gia bị ngủ nằm nhăn nhúm hết lại, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng trong nhà Tô Hồi sẽ có người hầu ủi đồ cho cậu.
“Còn anh thì sao?” Tô Hồi không hề để ý chuyện mình bị nói không giỏi việc bếp núc, “Anh biết nấu ăn không?”
Ninh Nhất Tiêu ừm một tiếng..
Điều này với hắn là kĩ năng sinh tồn tất yếu.
“Cũng đủ sài, nói chung là ăn được.” Hắn không tiếp tục câu chuyện này nữa mà quay sang hỏi Tô Hồi, “Ngủ ngon không?”
“Cũng được.” Tô Hồi rất tự nhiên mà nói dối, “Em cứ tưởng sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ tới có thể dễ ngủ được như vậy, dễ ngủ hơn lúc ở nhà nhiều.”
Vậy mà là một tiểu thiếu gia thích chịu khổ.
Trên mặt Ninh Nhất Tiêu vẫn duy trì nụ cười, không có tiếp tục nói gì, lau đi nước trên tay nói bảo đưa cậu về nhà.
Tô Hồi lập tức từ chối, “Em không về đâu.”
Ninh Nhất Tiêu đã sớm ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, nhưng vẫn kiên quyết khuyên cậu, “Cậu đã cả đêm không về rồi, người trong nhà sẽ lo lắng cho an toàn của cậu.”
Tô Hồi không phải là không biết, cậu không chỉ một lần cả đêm không về, lúc phát bệnh thậm chí còn không biết bản thân đã làm gì, đã chạy đi đâu, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện thấy đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, hối hận như nước biển tràn vào trong não, lúc về tới nhà, câu hỏi đầu tiên của bọn họ lúc nào cũng giống nhau.
“So với lo lắng, bọn họ càng sợ em sẽ làm mất mặt bọn họ.” Tô Hồi nói.
Con phát bệnh rồi à, có làm chuyện gì mất mặt không? Có bị ai quay lại không? Đi đâu rồi, có bị camera quay lại không? Những câu này luôn luôn là câu hỏi đầu tiên mỗi khi cậu về nhà.
“Bọn họ chỉ quan tâm cậu thôi, người nhà của cậu lúc nào cũng yêu cậu.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói.
Tô Hồi chỉ im lặng, thậm chí còn không lắc đầu.
Đối mặt với sự im lặng của cậu, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy tâm trạng đi xuống, nhìn cậu nói, “Có nhiều người thích cậu lắm.”
Tô Hồi cười.
Cậu có một vẻ ngoài trông có vẻ đơn thuần dễ lừa gạt, nhưng thật ra lại rất tỉnh táo, “Tuy nói như này có vẻ hơi bị tự đại, nhưng bọn họ đại bộ phận chỉ thích khuôn mặt của em thôi.”
Dưới ánh đèn lù mù, khuôn mặt của Tô Hồi đứng thật là rất đẹp, thanh khiết thong dong, yên tĩnh, không cần phải giải thích, lại có một kiểu u uất khiến cho người khác nghĩ miên man.
Cậu nhìn có vẻ sẽ qua lại với những cô gái trẻ tuổi ở xã hội thượng lưu, sẽ mặc đồ chính phục hoa lệ bước vào vũ hội, sẽ có những người bạn múa nữ không không xuể mời hẹn cậu, chứ không phải là ngồi trong một căn phòng trọ duỗi không thẳng chân, dùng đồ liêm giá, sài một lần là vứt, cười nói rằng bản thân không có ai thích cả.
“Ra ngoài đi dạo đi.”
Nghe thấy giọng của Ninh Nhất Tiêu, Tô Hồi mỉm cười đồng ý, hơn nữa còn định mời hắn đi ăn cái khác, trứng chiên quá khó ăn.
Ninh Nhất Tiêu biết trên người cậu sẽ không mang quá nhiều tiền, nhìn thấy bên đường có quán ăn nhanh bán mì thịt bò và trứng ngâm tương, vậy nên liền nói ăn mì là được rồi.
Hắn chỉ lấy một bát mì không đi tìm chỗ ngồi, trên bàn có một lớp dầu do năm tháng tích lại, dính nhớp, hắn lấy lấy chấm nước trà lên rồi lâu sạch chỗ Tô Hồi ngồi, trong đầu lại nghĩ, áo sơ mi trắng quý giá làm dơ sẽ khó giặt lắm.
Tô Hồi quay lại, tâm trạng cậu có vẻ không tồi, cũng chọn một bát mì không như hắn, thêm môt đĩa rau chân vịt trộn, muốn chia đồ ăn với Ninh Nhất Tiêu. Ninh Nhất Tiêu ngoài miệng đồng ý nhưng thật ra không ăn bao nhiêu.
Hắn đã biết phải làm thế nào để ứng phó được Tô Hồi rồi, chỉ cần đáp ứng cậu trước, sau đó có làm gì đi nữa cậu cũng sẽ không bắt ép, có rất nhiều cách.
Tô Hồi ké ăn, đậu phụng trong đĩa rau trộn không đụng hạt nào, rau thơm và tỏi cũng bị nhặt ra hết, chỉ ăn mỗi lá rau. Cậu còn nói nhiều hơn lúc ngồi ở phòng của Ninh Nhất Tiêu, cứ nói mãi thôi, tiết tấu cũng trở nên nhanh hơn trước, trong đó có một câu hỏi cứ lặp đi lặp lại, cậu hỏi Ninh Nhất Tiêu xem có muốn đi một nơi này với cậu hay không.
Vị trí cụ thế thì cậu không nhắc tới, Ninh Nhất Tiêu nghe không hiểu, thầm coi như yêu cầu bản thân hắn đưa cậu về nhà, mà hắn vốn đã định như vậy, cho nên cũng đồng ý.
Một bát mì ăn xong, trên cái trán trắng tuyết của Tô Hồi đã thấm đẫm mồ hôi, gò má và môi đều đỏ cả lên, sau khi ra khỏi đó gặp được một cậu trai trẻ đăng phát tờ rơi quảng cáo mắt kính, đối phương đưa cho cậu một cái quạt in hình quảng cáo, Tô Hồi rất thản nhiên nhận lấy, tự quạt gió cho mình trông rất đáng yêu.
Lúc Ninh Nhất Tiêu hỏi cậu thế nào, Tô Hồi không hề do dự nói là đi xe buýt, nhưng cậu trông không hề quen thuộc với phương tiện giao thông này, tìm đường ở nửa ngày trên bản đồ điện thoại, cực kì khó khăn mà đợi xe đến rồi lên xe.
Bọn họ cả đường đổi cả 3 chuyến xe, chỉ có chuyến cuối cùng mới miễn cưỡng có hai chỗ ngồi, nhưng cách rất xa. Ninh Nhất Tiêu sau khi ngồi xuống liền theo bản năng nhìn về phía Tô Hồi, phát hiện thấy cậu rướn cổ nhìn khắp nơi cũng đang tìm chính mình.
Lúc tấm mắt bắt được hắn trong kẽ hở dòng người, Tô Hồi vui vẻ lắc lắc cái quạt trong tay cậu.
Cứ như vậy, Ninh Nhất Tiêu bị cậu dẫn tới một nơi rất hẻo lánh.
Nơi này nhìn không giống như khu vực sẽ có rất nhiều biệt thự hào trạch, cũng không giống như là đại viện quân khu ở nơi ngoại ô thành phố, mà trông giống một công xưởng lâu rồi không dùng hơn.
Tô Hồi dẫn hắn đi trên con đường trải đầy đá, khác với trước đây, cậu trông có vẻ rất vui vẻ, thậm chí còn có mấy lần định giơ tay ra như muốn kéo cổ tay của Ninh Nhất Tiêu vậy, nhưng cậu vẫn rụt lại, cho đến như bọn họ đến trước một công xưởng quét sơn màu hồng khắp mặt tường.
“Cậu đừng nói với tôi đây là nhà của cậu nha.” Ninh Nhất Tiêu hai tay buông thõng, tư thái như đang thẩm vấn cậu vậy.
“Cũng không khác lắm.” Tô Hồi đi đến phía được mở khóa ra, sau đó mỉm cười quay người lại.
“Đây là nơi giống nhà của em nhất, là căn cứ bí mật của em đó.”