Tài xế ngồi ghế lái có ý bước xuống kéo cửa xe cho cậu. Tiểu thiếu gia nuôi trong nuông chiếu chui vào trong xe, hạ cửa sổ xe xuống, từ xa xa nhìn hắn, cứ nhìn hắn mãi cho đến khi biến mất trong dòng xe.
Ninh Nhất Tiêu không nói gì cất hộp thuốc lá lại, ngồi lên chuyến xe buýt đến nhà học sinh dạy kèm.
Trên xe, Tô Hồi quay đầu lại không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Cậu bắt đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tài xế mới trong kính hậu của xe. Người này trông có vẻ chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi to, trên trán có một vết bớt to bằng đầu ngón cái màu xanh.
Tài xế hình như cũng phát hiện thấy ánh mắt của Tô Hồi, trước tiền là nhìn một cái sau đó niềm nở cười một cái, “Thiếu gia, có muốn uống nước hay không? Hôm nay tôi có mang theo nước hoa quả, cậu……”
“Chú cứ gọi con Tiểu Tô là được.” Tô Hồi lễ phép cười lại, tiếp đó dò hỏi, “Trước đây chưa từng thấy chú, chú Trương đâu rồi ạ?”
“Trong nhà chú ấy có chút việc, hình như là người gia trong nhà trúng gió nên xin nghỉ một đợt dài để về nhà chăm sóc người già. Tôi đây là được Từ tiên sinh giới thiệu tới đây.” Ông nói xong lại nhớ đến gì đó, “Ây da, cậu xem tôi gấp gấp làm chi này, quên mất phải tự giới thiệu, tôi họ Phùng, Phùng Chí Quốc. Cậu cứ gọi tôi là lão Phùng là được.”
“Cháu gọi chú là chú Phùng đi, phiền chú đến đón cháu quá.” Tô Hồi nghe ông nhắc tới Từ tiên sinh, tâm trạng dần tệ đi.
Qua không bao lâu, Tô Hồi lại hỏi, “Chú làm sao quen được chú Từ ấy?”
Phùng Chí Quốc nghe xong cười một cái, “Chuyện này cũng phải hai mươi năm trước rồi, ông ấy với tôi là đồng hương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Nhưng mà Tiểu Từ…à không, Từ tiên sinh người rất thông minh, học cũng giỏi, lúc đó tôi đã nói là ông ấy có triển vọng tương lai, cậu xem này, từng bước một đi tới bây giờ cũng làm được chức lớn tới được thủ đô rồi này.”
Cũng giống với những người đàn ông trung niên khác, Phùng Chí Quốc vừa bật công tắc là nói không ngừng nghỉ.
Tô Hồi nói theo vài câu, không chút dấu vết nào hỏi những vấn đề mà cậu muốn biết, bao gồm cả nơi mà Từ Trị lớn lên và trường trung học mà ông ra từng học.
Bố của Tô Hồi từ năm cậu mười ba tuổi đã qua đời vì tai nạn, ba năm trước, Từ TRị mà mẹ của cậu bắt đầu quen nhau, kết hôn cũng đã được một năm. Những năm nay Tô Hồi chưa từng nghe mẹ mình nói về quá khứ của Từ Trị.
Cậu rất muốn được biết những điều này. Bởi vì từ khi mà Từ Trị xuất hiện, từ lúc ông xông vào gia đình của cậu, Tô Hồi đã cảm thấy bất an.
Hóa ra xuất thân của Từ Trị còn thấp hơn cả tưởng tượng của cậu, nhưng cho dù là thế nhưng vẫn nhận được sự công nhận từ ông ngoại như cũ.
“Làng chài của bọn tôi đó là nhỏ, cũng lạc hậu nữa những xuất hiện không ít những nhân tài đấy. Nói ra cũng trùng hợp, đứa con trai nhà tôi ấy cũng giỏi lắm, học cùng một trường với Tiểu Tô thiếu gia cậu đó.”
Phùng Chí Quốc khuôn mặt tươi cười còn có chút tự hào, nói đến con trai nhà mình, ông liền nói trên trời dưới bể rất nhiều, nói đứa con nhà mình học ngành điện tử, là một ngành học cực kì nổi bây giờ, lúc điền nguyện vọng cũng rất lo lắng nhưng cũng may là vào được.
Ngành điện tử.
Tô Hồi nghĩ tới Ninh Nhất Tiêu.
“Con của chú tên là…..” Tô Hồi hỏi.
Phùng Chí Quốc nghe thấy cảm thấy Tồ Hồi tò mò đến vậy nhất định là muốn làm bạn với đứa con nhà mình, cực kì vui vẻ, “À, nó tên Phùng Trình, chữ Trình trong Phùng Trình Trình đó. Tôi trước đây thích coi “Bến Thượng Hải” lắm, thích nữ chính trong đó nên đặt cho nói cái tên này luôn.”
Tô Hồi gật gật đầu.
Không phải cùng một người.
Không biết vì sao, cậu thở phào một hơi.
“Đợi ngày nào đó tôi dẫn con trai đến cho cậu xem thử, chào hỏi một tiếng.”
Tô Hồi cười cười không có đáp lời.
Sắp đến biệt thự nhà họ Tô, Phùng Chí Quốc giảm tốc độ xuống, “Sắp đến rồi, Tiểu Tô thiếu gia, cậu thấy tốc độ lái xe này có được không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Mỗi một đợt tài xế mỗi khi hắn xuống xe đều sẽ câu hỏi này, tiền đề là cậu còn có thể tự mình xuống xe.
“Cũng được ạ.” Trên mặt Tô Hồi luôn mang một nụ cười, xuống xe xong bước chân nhanh hẳn lên, “Vất vả cho chú quá chú Phùng.”
Khác với sự thiếu sức sống trước đây, lúc mở của Tô Hồi đã cảm nhận thấy trong nhà có người, đi vào bên trong cậu nhìn thấy dì Trần đang ôm một bình rượu vang đỏ từ dưới kho rượu lên.
Tron giọng của Tô Hồi có chút làm nũng, “Dì Trần ơi dì đang ôm rượu gì đó?”
“Tiểu Hồi về nhà rồi à?” Dì Trần cưới, đưa cho cậu xem bình rượu, ‘Tiểu thư đòi uống, bảo tôi lấy ra để tỉnh rượu, hôm nay về nhà sớm vậy sao, có mệt không?”
Tô Hồi lắc đầu, “Dì Trần, con muốn ăn mì cắt, muốn vị dứa cơ.”
“Ừ được, đợi chút nữa dì làm cho con, mì dứa cà chua.” Dì TRần cười vui vẻ lấy bình tỉnh rượu ra, cùng với Tô Hồi đi vào bên trong.
Trong phòng khách, Tô Hồi vừa vào đã nhìn thấy Quý Á Nam, bà thả tóc dài xuống dựa mình trên sô pha, trong tay đang cầm cái gì đó rất cẩn thận.
Hoặc có thể là “tăng động” do bệnh, hoặc cũng có thể là cậu đã lâu lắm rồi không nhìn thấy mẹ của mình, nhất thời cảm thấy hứng thú, bước chân cũng nhanh hơn muốn nói chuyện với mẹ, muốn chia sẻ những chuyện ở trường học, những người mà cậu gặp được, ví dụ như Ninh Nhất Tiêu.
“Mẹ ơi con về rồi đây.”
Quý Á Nam không có ngẩng đầu lên, “Ừm, hôm nay sớm nhỉ. Có ăn gì lung tung ở ngoài không đó?”
“Không có, chỉ ăn chút cơm ở nhà ăn thôi.” Tô Hồi không định nói chuyện nước ngọt, nụ cười treo trên mặt bước tới, “Mẹ hôm nay sao về nha sớm vậy? Công ty gần đây không bận ạ, hay là đang kì nghỉ?”
“Nửa tháng sau là đại thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại con, mẹ phải chuẩn bị trước. Công việc mấy hôm nay đẩy về sau hết, khách hàng cũng không gặp nữa chỉ để làm những thứ này cho ông ngoại con.”
Bà đặt danh sách trên tay lên bàn, ngón trỏ day day huyệt thái dương, “Chỉ những danh sách khách mời này thôi mẹ xem cũng đã thấy đau đầu, toàn là những đại nhân vật có máu mặt, vị trí ngồi hay là thói quen đồ yêu thích của người ta đều phải chuẩn bị tốt.”
Đây nào phải là chúc thọ mà rõ là tổ chức hội nghị thì có.
Tô Hồi vốn muốn nói với bà chuyện mình được thầy Vương chọn đi viết luận văn, đối với một người thường xuyên nghỉ học như cậu mà nói thì việc này rất có giá trị chia sẻ.
Nhưng Quý Á Nam lúc này có thể không có tâm trạng nghe.
Mà hơn nữa Tô Hồi rất sợ đám đông, đặc biệt là đám đông những đại nhân vật kia, mấy lần mắc lỗi làm cho cậu theo bản năng trốn tránh những điều này.
“Vậy mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con lên phòng cất cặp xách đã.”
“Này, đợi một tí. “ Quý Á Nam gọi cậu lại, nhìn trên nhìn dưới một lần, “Ưu Ưu này, gần đây có uống thuốc đúng giờ không đó?”
Ưu Ưu là biệt danh của cậu, nhưng Tô Hồi nghe cũng không cảm thấy thân mật bao nhiêu.
“Dạ.” Tô Hồi nhìn bà, giọng điệu nhẹ nhàng thậm chí cười mang nụ cười, “Mẹ ơi, dáng vẻ của con bây giờ chắc là giống như một người bình thường rồi nhỉ.”
Biểu cảm trên mặt Quý Á Nam thả lỏng, “Cũng được. Mẹ nói trước đấy, từ hôm nay trở đi ngày nào con cũng phải uống thuốc cho đàng hoàng vào, không được thiếu bữa nào.
Bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại con là chuyện lớn, những người khách đến đều thân phận hiển hách, nếu mà xảy ra chút vấn đề gì cả học kì này của con đừng đi học nữa, mẹ mời giáo viên đến cho con, cứ ở nhà mà học, dù gì thì cấp ba con học như vậy cũng chẳng sao cả.”
Tô Hồi bình lặng nghe, không giống như một người mắc bệnh tâm lí chút nào, thậm chí còn ngoan ngoãn gật đầu không nói thêm gì.
“Dạ.”
H4m muốn biểu đạt bành trưởng của cậu từng chú một xẹp xuống, cứ giống như một chai nước có ga để lâu rồi bọt nước cũng hết mất, không còn hương vị.
“Con đừng có nghĩ nhiều, me hi vọng con có thể tham gia bữa tiệc một cách bình thường mới dặn dò con như thế.”
Quý Á Nam thấy dáng vẻ lặng lời của cậu như vậy lại cảm thấy đáng thương, thế nên muốn bước tới, ôm Tô Hồi vào trong lòng, “Mẹ chỉ có một đứa con là con, ông ngoại một chỉ có một đứa cháu là con, mẹ còn mong con có thể cắt bánh kem cho ông ngoại, biểu hiện tốt một chút cho mọi người yên tâm nhé.”
Mọi người?
Tô Hồi rất muốn biết. bọn họ rốt cuộc đến khi nào mới bằng lòng nói chuyện cậu bị bệnh ra cho người khác biết.
Có thể là không thể nào, có người nào tai to mặt lớn bằng lòng muốn nghe chuyện ông tự tuyên bố đứa cháu duy nhất của mình là một người mắc bệnh tâm lý ngay trong tiệc sinh nhật của lãnh đạo cũ đâu chứ.
“Con sẽ uống thuốc đúng giờ.” Tô Hồi cảm thấy buồn lòng, rời khỏi vòng ôm của Quý Á Nam một chút, “Nếu như trạng thái của con không tốt thì mọi người cứ nói là con bị bệnh, mắc bệnh truyền nhiễm không đi được.”
Cậu không phải lần đầu tiên nói dối lấy lí do mắc bệnh để trốn tránh những trường hợp thế này, đa số thời gian mẹ cậu sẽ chủ động nói dối vì không để cho cậu làm mất mặt mọi người.
“Không được, đây là trường hợp quan trọng, lần này con không thể trạng thái không tốt được nữa.” Quý Á Nam chỉ quan tâm đến bản thân nói, “À đúng rồi, chú Từ của con còn giúp con tìm một chuyên gia tâm lý học cực kì có tiếng, cậu ta cũng là bác sĩ lâm sàng, chuyên môn nghiên cứu rối loạn lưỡng cực. Chú Từ đánh tiếng trước rồi, ngày mai là có thể dẫn con đến chỗ của chuyên gia tư vấn, nghe nói có hiệu quả lắm, nói không chừng còn có thể chữa lành được đấy.”
Tô Hồi gật gật đầu, đi ngang qua phòng khách u uất mà rộng lớn, không nói một lời nào.
Từ lúc mười bốn tuổi đến hiện tại cũng đã năm năm rồi.
Hết lần này tới lần khác tiếp cận đến hi vọng, hết lần này đến lần khác tái phát, cậu đã không ôm hi vọng chữa khỏi được nữa.
Đẩy cánh cauwr kính ở bên một góc phòng khách ra, Tô Hồi đi đến vườn hoa sau nhà, ngang qua con đường rải đầy đá cuội và cây cỏ đến được phòng của bản thân.
Cậu đứng ở ngoài cởi giày ra, đẩy cánh cửa kính ra bước chân không vào. Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có đồ vật nào nguy hiểm, những thứ đồ được coi là “có nguy hiểm với cậu” đều bị tự tiện quét dọn ra ngoài, bao gồm cả những cuốn sách cậu mới mua, Tô Hồi thậm chí còn chưa kịp lật ra xem một lần.
Bên ngoài cửa kính, hoa cẩm tú cầu ngoài vườn đã nở rộ, mảnh một mảnh lớn màu lam đung đưa cùng với lá xanh. Tiếng ve ngân vâng, tràn đầy ánh nắng. Nhưng Tô Hồi cảm thấy thở không thông.
Cậu thử bỏ hết gánh nặng trên người mình xuống, cặp sách nặng trịch, cái áo dính vào da, tất cả đều vất xuống sàn. Đối diện với tâm kính, Tô Hồi nhìn xương sườn nhô lên của mình, đưa tay ra sờ lên vết sẹo mờ màu hồng nhạt dưới xương sườn.
Như ẩn như hiện nhìn thấy trái tim đang đập và cơ bắp dưới lớp da mỏng, đang đập nhẹ nhàng.
Đây là minh chứng cho việc cậu đang sống.
Trong lúc ngẩn người, tiếng ddienj thoại rung lên, cắt ngang tiếng ve, tuy là rất ngắn ngửi, rất nhanh đã biến mất.
Tô Hồi cảm thấy kì lạ, ngồi xổm xuống lấy điện thoại từ trong cặp xách ra, mở ra thấy đúng thật có một cuộc gọi lỡ, đó là số lạ.
Trước mắt không nguyên nhân tự dưng hiện lên khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu ngồi lên ghế dài và hầu kết chuyển động lên xuống của hắn.
Tô Hồi cầm điện thoại đi lại, ngã nằm xuống giường, lại lăn nửa vòng chơn mặt lại trong tấm chăn, gọi điện thoại đi.
Tiếng rung điện thoại k1ch thích con tim của cậu, từng tiếng từng tiếng, ước chừng qua mười mấy giây bên đó mới bắt máy, một âm thanh vang lên.
“Tô Hồi?” Trong điện thoại, giọng của Ninh Nhất Tiêu trầm hơn so với lúc ngồi đối diện, bên đầu kia còn có giọng của một bạn nam nhỏ, đang nói “Thầy Ninh ơi câu này em không hiểu.”
Âm thanh dời đi xa, Tô Hồi nghe thấy Ninh Nhất Tiêu bảo đợi một chút, bảo bạn nhỏ làm bài trước rồi mới mở miệng nói với cậu, gọi tên của cậu một lần nữa.
“Ơi.” Giọng của Tô Hồi cách một đường dây và lớp chăn, dùng một ngữ điệu mềm mại gọi tên của hắn, “Ninh Nhất Tiêu.”
Người bên đầu dây kia yên lặng một lúc.
Hình như tìm được một nơi khá là yên tĩnh, giọng của Ninh Nhất Tiêu lớn hơn trước một chút, cũng nghe rõ ràng hơn nhiều, “Tôi gọi điện thoại cho cậu là bởi vì muốn tìm cậu nói chuyện đoạn văn mà thầy Vương nhắc đến, ông ấy nói cậu có, nhưng mà sau khi gọi đi tôi phát hiện có thể tải xuống được nên mới tắt máy…….”
“Ninh Nhất Tiêu.”
Tô Hồi lại lần nữa gọi tên của hắn, cắt ngang những lời giải thích này.
“Hửm?”
Tô Hồi chui trong ổ chăn, đồng thời cảm thấy khó thở và an toàn.
“Anh có lúc nào muốn chạy trốn đi không?”
Câu nói này là Ninh Nhất Tiêu hoảng hốt trong một lúc, nhớ tới những kí ức không quá tốt đẹp kia.
Có lúc nào muốn chạy trốn đi không? Nhiều lắm.
Rõ ràng đang đứng ở dương đài ở nhà học sinh dạy kèm nhưng hắn lại đột nhiên ngửi thấy được mùi tanh nhàn nhạt của nước biển.
Có một lúc như thế, Ninh Nhất Tiêu dường như lại biến trở thành đứa trẻ không thể làm gì được, bị kẹt lại trong những ngày đêm ở làng chài nhỏ, đi trên đường đều sẽ bị những thằng nhóc lớn hơn mấy tuổi cản lại, xô đẩy hắn, dùng những xưng hô “con hoang” hay là những từ khó nghe hơn khác để sỉ nhục hắn.
Lúc đó hắn cũng không còn lựa chọn nào, nắm đấm của một người không địch lại nổi một đám người, trốn không thoát được cái nơi đó, chỉ có thể mang một khuôn mặt toàn là vết thương về đến nhà nhìn mẹ mình ôm lấy mình mà khóc.
Tô Hồi rất kiên nhẫn không có hối thúc hắn, là tự Ninh Nhất Tiêu thoát khỏi những kí ức đó.
“Có.” Hắn hiếm khi thành thật chứ không ngụy trang thành một người tỏa sáng không có vết thương.
Tô Hồi ở đầu bên kia hít sâu một hơi, ngừng lại mấy giây, âm thanh vẫn là ở trong chăn, nghe có vẻ hư vô lúc có lúc không và cũng không có logic.
“Chúng ta có thể trốn đi đâu được đây?”
Tô Hồi lúc nào cũng có thể nói ra những lời rất kì lạ, đối với điều này ntn đã quen, nhưng nghe cậu thở dài nói “chúng ta” trong lòng vẫn sẽ rung động.
“Em cảm thấy bản thân mình như một con kiến.”
Vào lúc Ninh Nhất Tiêu còn đang ngây người ra, Tô Hồi lại lần nữa chuyển sang câu tiếp theo, “Một con kiến bị nhốt trong một cái lồng bằng kính. Chỉ cần em ở im trong đó thì sẽ an toàn, nhưng một khi em muốn ra ngoài, khi bò đến sát mép lồng kính thì ngón tay của con người lại sẽ đẩy lên người em, em không thể động đậy được.”
Như là một kiểu cảm ứng tâm linh kì quái nào đó, Ninh Nhất Tiêu qua cuộc gọi điện này thế mà cảm nhận được buồn khổ và thất vọng của cậu.
Hắn là một người hoàn toàn không biết an ủi người khác, khuyết thiếu sự đồng cảm, chỉ là biết giấu đi mà thôi, nhưng vào lúc này Ninh Nhất Tiêu thế mà lại nảy ra suy nghĩ muốn an ủi Tô Hồi.
Giọng nói của Tô Hồi rất khẽ, “Em không muốn làm một con kiến bị nuôi dưỡng.”
Cho dù cậu biết cuộc đời cậu sẽ không có lúc nào được hạnh phúc cũng sẽ không có một kết cục trọn vẹn. Nhưng ít nhất được tự do, cho dù là tự do một cách đau khổ.
“Cậu không phải.” Sau khi vùng vẫy trong do dự, Ninh Nhất Tiêu vẫn mở lời, “Cậu không phải là con kiến.”
Hắn là một người hoàn toàn không biết an ủi người ta như thế nào, cũng cho rằng an ủi là chuyện vô dụng nhất trên đời này. Ninh Nhất Tiêu chỉ sẽ làm chuyện có giá trị, chỉ làm những chuyện có ích cho tương lai và con đường trước mắt của bản thân. Trừ khi việc đó có ích với con đường tương lai của hắn, nếu không hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ người nào.
Nhưng mà, bây giờ bản thân mình đang làm gì vậy. Ninh Nhất Tiêu cũng không hiểu.
Dường như cảm thấy điều này quá hoang đường, chỉ một câu phủ định như vậy nghe cũng không hợp lí chút nào. Cho nên hắn lại giải thích thêm, “ Ý tôi là tuy tôi không biết rõ cậu đã xảy ra chuyện gì nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cậu sẽ thoát được những thứ này.”
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một lúc.
Hắn không nhịn được mà nghĩ, những lời mà bản thân nói có khi nào nghe rất vô lực, không có chút tác dụng nào không.
Nhưng những điều này cũng là cây cột chống đỡ hắn tiếp tục.
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền tới tiếng cười, tiếp theo đó là âm thành nhẹ nhàng lại mang theo nụ cười của Tô Hồi.
“Ninh Nhất Tiêu, anh là con kiến bên ngoài lồng kính.”