Đó là một nhân viên nghiên cứu nhiệt tình lại còn cởi mở, anh ta rất nhiệt tình giới thiệu đàn em của mình cho hắn, những từ hình dung tốt đẹp như đầu óc thông minh, thân thiện vui tính nói hết một lượt như đang vô tình thêm dầu vào lửa.
“Shaw, cậu chắc sẽ không ý bảo tôi moi cậu ấy qua bên này đấy chứ? Nhắc trước với cậu một tiếng nha, đàn em này của tôi sinh ra trong gia đình giai cấp tư sản, ở vùng vịnh New York và Seattle đều có sản nghiệp của mình ở đó, cậu ấy không quá thiếu tiền, mà hơn nữa cậu ta thích làm bác sĩ lâm sàng, cứ thích chăm sóc cho từng bệnh nhân của mình thật chu đáo, không quá có hứng với nghiên cứu lí luận đâu, sợ rằng cậu mời cậu ấy tới không được đâu.”
Ninh Nhất Tiêu cười một cái, dường như hắn không quá để ý, “Vậy cậu có thông tin liên lạc với cậu ta không?”
Elvis nhanh chóng gửi đến qua cho hắn, “Nhận được chưa đó? Nhưng mà điện thoại riêng tư của cậu ấy rất ít khi nhận số lạ, cậu có thể gọi vào số điện thoại phòng khám của cậu ấy.”
Anh ta vừa nói xong đã đổi lời, “À không, tôi mới nhớ ra cậu ấy gần đây không ở trong phòng khám, nói ra cũng trùng hợp phết, cậu ấy hai hôm nay cũng đang ở Seattle, hình như là để tham gia một triển lãm mỹ thuật……”
Cứ như một hệ thống vận hành tinh vi lập tức bắt được từ khóa quan trọng, Ninh Nhất Tiêu lập tức dò hỏi, “Triển lãm gì cơ?”
“Triển lãm nghệ thuật trang trí.” Elvis còn tưởng rằng hắn vất vả tìm người tài, anh ta rất nghĩa hiệp mà nói hết những thông tin này cho hắn, cho dù không ôm hi vọng cũng chỉ đành có lòng tốt chúc hắn may mắn.
Ninh Nhất Tiêu sau khi có được thông tin về triển lãm, hắn yên lặng ngồi một phút, cuối cùng vẫn chọn gọi điện thoại cho Carl, yêu cầu anh ta hủy chuyến bay ngày mai rồi giúp hắn đặt một tấm vé vào cửa, còn đẩy hết lịch trình của ngày mai ra sau.
Hắn nghe thấy những nghi ngờ và do dự của Carl biểu hiện ra trong điện thoại, cái này không kì lạ một chút nào, đến cả bản thân hắn cũng không biết được bản thân đang làm cái gì.
Ninh Nhất Tiêu phát hiện thấy bản thân không thể dừng công việc lại được.
Chỉ cần vừa dừng lại, chỉ cần não hắn có một chút thời gian nghỉ ngơi thì hắn sẽ nhịn không được mà đi nghĩ, nghĩ xem Tô Hồi bây giờ đang làm cái gì, đang nói chuyện với ai, đang ăn tối với ai, đang cùng với ai trải qua một buổi tối tốt lành này.
Giống như một chương trình lập trình tuần hoàn, nó không ngừng báo lỗi rồi lại không ngừng vận hành, cả đoạn đường đều là sai nhưng lại không nghỉ ngơi, không kết thúc.
Hắn hi vọng có người nào đó sẽ giúp hắn dừng lại chương trình này, nhưng hình như chẳng một ai có thể làm được, đến cả bản thân hắn trong giấc ngủ cũng chạy không thoát được.
Ninh Nhất Tiêu chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, ngày hôm sau mới tám giờ sáng hắn đã đi đến hội trường mỹ thuật, bước vào trong triển lãm.
Nơi này còn lớn hơn so với tưởng tượng, hắn đi vào bên trong, nhìn thấy những người xem triển lãm muôn hình muôn dạng, mỗi người đều ôm thái độ thưởng thức đối với các hàng trưng bày nghệ thuật, chỉ trừ bản thân hắn không thật lòng ra. Ninh Nhất Tiêu đột nhiên cảm thấy tức cười, bản thân thế mà lại vì một câu nói của người ta mà đến đây thử độ may mắn của bản thân.
Nhưng điều rất mâu thuẫn là hắn vừa gửi gắm hi vọng vào một lần gặp mặt thật sự, nhưng lại không hi vọng thật sự gặp được, một cuộc gặp gỡ phải thông qua người thứ ba.
Điều này nói lên rằng giữa bọn họ thật sự có mối quan hệ, nhưng bản thân hắn và Tô Hồi đã không còn liên quan dính líu gì nữa.
Toàn bộ thời gian của Ninh Nhất Tiêu đều dành hết cho công việc, sau khi đến nước Mỹ thì hắn không còn đến những nơi như thế này nữa. Hắn không có thời gian thưởng thức nghệ thuật, cũng sợ phải thưởng thức nghệ thuật.
Tất cả những thứ khiến cho Ninh Nhất Tiêu nhớ về Tô Hồi, hắn đều sẽ trốn tránh nó. Nhưng đến cả hắn cũng không ngờ tới được hóa ra chỉ cần người này xuất hiện tất cả đều sẽ thất bại, hắn thậm chí còn rát không quen với việc phải dùng những mánh khóe này để tiếp cận.
Đối chiếu với hình ảnh mà Elvis gửi tới, Ninh Nhất Tiêu nhìn ngắm khắp nơi, tìm kiếm tung tích của Lương Ôn, hình như không được may mắn, hắn gần như đã tìm hết lầu một rồi nhưng cũng không tìm thấy được.
Bước lên lầu hai, trong lúc hắn đang suy nghĩ có khi nào phán đoán của hắn đã sai, trong biển người xem triển lãm và đồ nghệ thuật, Ninh Nhất Tiêu vừa nhìn đã thấy được Tô Hồi.
Vào thời khắc này hắn thật sự thấy vui cho Tô Hồi, bởi vì Tô Hồi thật sự đã thực hiện được điều mà cậu muốn.
Nhưng không còn giống cậu của hôm qua nữa rồi.
Ninh Nhất Tiêu đứng chân chân tại chỗ, không có bước lên tiếp.
Tô Hồi ở ngay chỗ quẹo của lầu 2, cậu có một chỗ trống nhỏ màu trắng đang để món đồ nghệ thuật của cậu, bị ánh đèn màu xanh lam rọi lên.
Đó là rất nhiều những con bươm bướm dùng sợi mảnh treo lên cả ngàn con, cái đập vào mắt là những con bướm xinh đẹp đang bay múa, nhưng nếu như dời tầm mắt đến mặt tường sẽ phát hiện thấy “lưới” mà sợi mảnh tạo ra,trong cái bóng trên tường, mỗi con bươm bướm đều bị một sợi dây trói buộc, không thể được tự do
Dưới tác phẩm nghệ thuật trang trí to lớn mà tuyệt đẹp, Tô Hồi mặc một cái áo cardigan lông dài mềm mại màu xám, đeo một cái khăn quàng cổ caro sặc sỡ, mặt rất nhỏ, cằm hoàn toàn giấu bên trong khăn quàng cổ, trông như một học sinh, nhưng đẹp đến mức không rời được mắt.
Cậu không giống như những người sáng tác khác nhiệt tình đi giải thích nội hàm tác phẩm của mình mà là yên tĩnh đứng ở một bên, rủ tay xuống, mắt nhìn những người bước đến xem tác phẩm của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, thị lực rất bình thường của Ninh Nhất Tiêu đột nhiên trở nên rất tốt, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy những biểu cảm nhỏ trên mặt Tô Hồi, sự lo lắng và thấp thỏm của cậu, sự hài lòng vui vẻ khi cạu nhận được lời khen, cũng nhìn thấy cây bút sắt màu xám lục cậu đang cầm, còn cả sổ hiệu “21” dán trên tường phía sau cậu, những thứ này rõ ràng không bắt mắt.
Nhưng hắn vẫn nhìn thấy được rất rõ ràng.
Ninh Nhất Tiêu dừng lại cách nghĩ trong trong lòng, lại vừa nhịn không được bước lên trước một bước tiện cho hắn nhìn thấy rõ hơn những hàng trưng bày của cậu.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tô Hồi quay đầu, lùi xuống nửa bước như một con thú con gặp kinh sợ, sau khi thấy người tới thì lộ ra nụ cười không dễ thấy.
Đó là Lương Ôn.
Khi nhìn thấy tư liệu của anh ta, Ninh Nhất Tiêu cũng ôm tâm lí lỡ đâu, có thể đối phương chỉ là bác sĩ chữa trị chính của Tô Hồi. Nhưng vị bác sĩ tuổi trẻ tài cao, một đường gặp thuận lợi trước mắt đây đến cả công việc riêng tư của bệnh nhân cũng cần phải đi theo, đưa trà ấm, đưa găng tay, còn giúp Tô Hồi sửa lại khăn quàng. Có thể sẽ còn lái xe tiễn cậu về nhà hoặc là khách sạn, thậm chí còn sẽ nghênh đón Tô Hồi đến nhà của mình.
Hắn rất tò mò, bác sĩ có cần phải làm đến mức này không.
Đôi chân của Ninh Nhất Tiêu như đóng băng tại chỗ, giống như tự nhiên trở thành một vật phẩm trưng bày, chờ người đến thưởng thức. Nếu là vậy đi nữa hắn cũng rất không đủ tư cách, thứ không có giá trị thật sự được bày biện ở đây chỉ khiến cho người khác lời ra tiếng vào, làm người ta buồn cười.
Ý thức được điều này, Ninh Nhất Tiêu quay người lại, không hề lưu luyến gì mà đi xuống lầu.
Trong lúc đó hắn đụng phải một cậu bé, phong cách đối phương mặc đồ cực kì có mùi của Giáng Sinh, áo caro màu đỏ phối với lục khiến cho Ninh Nhất Tiêu nhớ đến tối nay là đêm Giáng Sinh.
Ngày 24 tháng 12, là sinh nhật của hắn.
Ninh Nhất Tiêu nhớ ra điều này, đứng khựng lại ngây cầu thang, sau đó hắn đi thong thả xuống lầu, đi xuyên qua rất nhiều tác phẩm, sự bình tĩnh và ổn định dần dần khôi phục lại trong lòng hắn, cho đến khi rời khỏi hội trường mỹ thuật này.
Sau khi lên xe, Carl luôn ngồi đợi ở vị trí phó lại quay đầu lại, nhắc tới việc vừa nãy có công ty hoa nghệ hỏi thử xem có hoa nào yêu thích không hoặc là có dị ứng với hoa nào không, bọn họ sẽ căn cứ theo yêu cầu của khách hàng mà điều chỉnh.
Sắc mặt Ninh Nhất Tiêu lạnh nhạt, không nói lời nào, dọa Carl không dám nói gì.
Qua một lúc sau, Carl thử đề nghị, “Hoa hồng trắng chắc là được đấy…..hoặc là thủy tiên, cậu cảm thấy thế nào?”
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy thở không thông, mở nút áo phía trên cùng áo sơ mi ra, hạ cửa xe thấp xuống.
“Cái gì cũng được, chỉ cần không phải thược dược.”
Carl thở phào một hơi, hoa mà cấp trên ghét căn bản không trong tầm ngắm, vì thế nên cậu ta vui vẻ nói OK xong thì nhắc hắn: “Shaw. Bây giờ không còn là mùa thược dược nữa.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía tuyết trắng xóa trên ngoài cửa xe.
Đúng rồi, mùa hạ đã trôi qua rất lâu rồi.
“Đi thôi.”
Buổi trưa hôm đó, Ninh Nhất Tiêu ngồi ở ghế VIP chờ đợi chuyến bay về vùng vịnh. đồng thời hắn theo thông tin trên trang mạng cung cấp tìm thấy được một số điện thoại.
“Xin chào, cho hỏi có phải là người phụ trách triển lãm nghệ thuật trang trí “Sự ra đời của người” không?”
“Đúng rồi ạ, cho hỏi ngài cần giúp đỡ gì không?”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía hành khách đang chờ đợi ở phía cửa sổ sát đất, bình tĩnh nói: “Tôi muốn thu lại một món hàng nghệ thuật, số 21, đấu giá hay mua hàng trực tiếp đều không vấn đề gì.”
“À là vậy sao? Món hàng này không cần phải qua đấu giá, ngài là nhà sưu tầm hay là…….”
“Là một người bình thường, chỉ là vô tình nhìn thấy, cảm thấy rất thích.”
“Được ạ, lưu trình cụ thể tôi đã báo với ngài, đây là món đồ được thu mua đầu tiên của triển lãm lần này.” Trong giọng của đối phương còn mang theo nụ cười, “Nếu như người sáng tác biết được có người thích tác phẩm của anh ấy đến vậy nhất định sẽ rất vui.”
Ninh Nhất Tiêu không cười.
“Tôi muốn ẩn danh.”
“Ẩn danh?” Yêu cầu thế này cũng không hiếm gặp, đối phương nhanh chóng đã chấp nhận, “Được ạ, cái này không vấn đề gì hết, tôi sẽ giữ bí mật thông tin cá nhân của người, mong chờ ngài nhận được tác phẩm yêu thích.”
“Cảm ơn.”
Trên chuyến bay trở về vùng vịnh, Ninh Nhất Tiêu nghĩ, cứ coi như là bản thân mua cho bản thân một món quà sinh nhật nhân dịp hắn sắp trải qua sinh nhật 27 tuổi, cái này không quá đáng.
Món quà này là Tô Hồi làm, khiến cho hắn nhớ tới nụ cười vừa rồi của Tô Hồi, không khác gì lắm so với ngày hạ lúc gặp được cậu.
Bởi thế nên trên trời cao cả ba ngàn feets, Ninh Nhất Tiêu mơ về Tô Hồi của sáu năm trước, cũng không coi như là ngu ngốc.