• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans + Beta: Tiêu Vân
Chương 2. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

Tô Hồi cúi đầu nhìn bọt sữa nổi trên ly cà phê. Ý thức của cậu đang bị tách rời, hàm răng cứng lại chạm vào nhau, mãi cậu mới nói thành câu: “Em… sống rất tốt.”

Có lẽ bởi vì câu trả lời của cậu nghe hơi lạc đề, Ninh Nhất Tiêu cười một cái.

Nhưng hắn lại rất quen với dáng vẻ này của Tô Hồi, bởi vì trước đây cậu cũng như thế, trốn tránh, không có logic, đó là bởi vì bệnh. Sự thay đổi thế này làm cho Ninh Nhất Tiêu cảm thấy có một chút chút an toàn.

Trợ lí Carl nghe thấy sai lầm của khách sạn mình đặt thì cơm còn chưa ăn xong đã chạy tới đây, anh gọi điện thoại Ninh Nhất Tiêu không bắt máy thì liền chạy tới khách sạn, qua cửa sổ sát đất, anh ta vừa nhìn đã chú ý thấy Ninh Nhất Tiêu.

Điều khiến anh ta kinh ngạc là Ninh Nhất Tiêu lại đang cười. Làm việc bao lâu nay, anh ta chưa từng thấy tên cấp trên cuồng công việc ăn nói cẩn thận này lộ ra nụ cười như vậy, hắn giống như thay đổi thành con người khác vậy.

“Những năm nay làm gì thế?” Ninh Nhất Tiêu đang trong trạng thái thả lỏng.

Sự im ắng của Tô Hồi trở nên rất áp bức, tốn rất nhiều thời gian mới hoàn hồn, “… Chữa bệnh.”

Ninh Nhất Tiêu biết được thì gật gật đầu, hắn nhìn vào đôi mắt rũ xuống của cậu, lại hỏi tiếp: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi.” Tô Hồi nói ra lời dối lòng, cậu quay mặt qua một bên nhìn ra ngoài đường lớn, giọng lí nhí lặp lại, “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Dáng vẻ của cậu giống như muốn lập tức đứng dậy, rời khỏi nơi này, đi ra phía bên ngoài.

Ninh Nhất Tiêu cười nhẹ một cái, cho dù hắn không quá tự tin, cho dù sớm đã nhìn thấy đôi bàn tay run rẩy của cậu, cho dù hắn biết rõ hơn ai hết đây là tác dụng phụ của thuốc thì cũng vẫn vô cùng khách sáo mà trả lời, “Vậy sao? Thế thì tốt rồi.”

Không, có thể bây giờ hắn không phải là người biết rõ nhất.

Ninh Nhất Tiêu không khỏi nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Tô Hồi trên giường, âm thanh nọ không ngừng vang lại bên tai hắn.

Lương Ôn, đó là cái tên cậu thốt ra khỏi miệng.

“Vừa rồi em hình như đã coi anh thành một người khác.”

Ngón tay của hắn đang cuộn chặt lại, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười.

Tô Hồi dường như không có tinh thần, đến việc ngồi đàng hoàng ở đây thôi cũng rất khó khăn, cậu chống tay lên ghế sô pha, gần như không nghe thấy câu hỏi của Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu ngầm cho rằng cậu không muốn nói, hắn cười rồi nói, “Thật xin lỗi, có phải câu hỏi của anh nhiều quá rồi không?”

Tô Hồi nghe thấy câu này, cậu lắc đầu một cách chậm chạp.

“Bởi vì lâu rồi không gặp, ít nhiều gì anh cũng có chút tò mò.” Ninh Nhất Tiêu nói.

Tô Hồi dường như rất lạnh, cậu kéo chặt áo khoác trên người lại một chút rồi lấy cà phê lên uống một ngụm, cậu hơi hơi hé miệng phả ra hơi màu trắng, nó như một tầng sương che lại khuôn mặt mỏi mệt của cậu vậy, một khuôn mặt đẹp đẽ u ám.

Nhưng cùng lúc đó, lúc cậu lấy li cà phê ra, trên môi dính ít bọt sữa, ánh mắt lại rất đơn thuần.

Tô Hồi là một người mâu thuẫn như vậy.

Ninh Nhất Tiêu cũng uống một ngụm cà phê, hắn dời tầm nhìn khỏi người cậu.

Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời xám xịt cứ như ngay sau đó nó sẽ đổ sập xuống vậy, gió rất lớn, mỗi người qua đường đều giữ thật chặt đồ trong lòng.

Trong lúc im lặng, Tô Hồi đã uống hết nửa ly latte còn lại, độ ấm và caffeine hình như đã thay cậu ổn định lại tinh thần. Cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, đối phương so với sáu năm trước hình như không có thay đổi gì nhiều, nhưng mà sống tốt hơn chút.

Vẫn là khuôn mặt anh tuấn đứng trong đám người vừa nhìn đã thấy, chỉ là hắn lại mặc một cái áo khoác quý giá không giống như trong quá khứ, nhìn hắn có vẻ xa cách, khó có thể tiếp cận.

“Ninh Nhất Tiêu.”

Nghe thấy tiếng của Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu có chút hoàng hốt, hắn không quen bị người này gọi cả họ lẫn tên.

Quay đầu lại, Ninh Nhất Tiêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của Tô Hồi, hắn phát hiện thấy đôi mắt tràn đầy hơi nước đó cũng đang nhìn mình, cảm xúc trong đó hắn nhìn không thấu, nó trông có vẻ như là áy náy.

Nhưng có phải là áy náy hay không, Ninh Nhất Tiêu đã không muốn nghĩ sâu thêm nữa, mười mấy giây nhìn ra bên ngoài đó, hắn đã nghĩ thông suốt nhiều thứ, hắn không muốn nghĩ đi nghĩ lại trong lòng Tô Hồi đang nghĩ gì, hắn biết những gì mình hiểu đều là sai, sáu năm trước là vậy, sáu năm sau cũng thế.

Trong lòng Tô Hồi vẫn luôn nghẹn một câu nói, cậu từng nghĩ, nếu như sau này có thể gặp lại người này, những thứ khác không sao cả, đều có thể cho qua được, nhưng một câu này cậu nhất định phải hỏi.

Trong khoảng thời gian ngồi xuống này, cậu vẫn luôn vùng vẫy, vào lúc khó khăn lắm sức lực của bản thân mới khôi phục lại này, cuối cùng cậu cũng lấy hết can đảm hỏi ra.

“Anh… thư của em…”

“Anh xem rồi.”

Ninh Nhất Tiêu chưa để cậu hỏi hết, hắn đã nghiêm túc nói ra đáp án, thái độ lạnh lùng lúc này hoàn toàn khác với trước đó, giống như bị cái gì đó chọc trúng vậy.

Tư duy chậm chạp của Tô Hồi đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ sai lệch với nhau, cậu như quay trở về ngày hè kia, nhớ đến máy cắt cỏ trong vườn nhà cậu, những thân lá cỏ xanh đó, vào lúc nó bị cắt đứt chỉ lưu lại một mùi tanh của cỏ.

Những cây cỏ tàn khuyết trên đất đó chỉ có thể tiếp nhận sự thật, nó không thể tiếp tục mạng sống được nữa.

“Bây giờ anh không muốn nói tới mấy thứ này cho lắm.” Trên mặt Ninh Nhất Tiêu lại khôi phục lại nụ cười trước đó.

Hắn như không có chuyện gì mà đổi chủ đề, đặt ly xuống, “Đúng rồi, trước đây em có nói là thích tới Iceland, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, em đã đi chưa?”

Ảo giác của thuốc vẫn tiếp tục như cũ, Tô Hồi thấy bản thân mình như một con cá không xương, một con cá mắc cạn, nó rất yếu đuối, còn rất thiếu năng lực để làm bất cứ chuyện gì.

Cậu miễn cưỡng cong khóe môi lên, cười với Ninh Nhất Tiêu một cái. Trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện ly cà phê vừa rồi khuấy lên, cậu nhìn thấy vòng xoáy nổi lên, xoay vòng, xoay vòng, giống như giây tiếp theo có thể chụp lấy chính mình, nuốt vào trong.

“Ừm.”

“Đẹp lắm không?” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu.

Tô Hồi chậm nửa nhịp gật gật đầu, “Đẹp lắm.”

“Đến đây cũng để du lịch à?” Ninh Nhất Tiêu lại hỏi.

Tô Hồi ngừng một lát, “Để tham gia… để làm việc.”

Cậu nói xong thì phát hiện một tay của Ninh Nhất Tiêu từ đầu tới cuối đều để trong túi áo của hắn.

May mắn là, Ninh Nhất Tiêu hình như định bỏ qua cho cậu, hắn không tiếp tục hỏi nữa.

“Cũng đúng.” Ninh Nhất Tiêu rút bàn tay kia ra, “Seattle cũng không có gì đáng để đi du lịch cả.”

Tô Hồi nói không ra những lời khác, cứ giống như ông trời cũng biết được cậu cần được giải cứu vậy, vị quản lí cung cung kính kính với Ninh Nhất Tiêu bước tới, lại lần nữa cúi người xin lỗi với bọn họ, dâng lên thẻ quà tặng bồi thường, xong lại nói những lời khách sáo Tô Hồi không thích nghe nhưng lại rất cần thiết trong xã giao.

Ít nhất là cậu có thể rời đi được rồi.

Tô Hồi đứng dậy, nắm lấy tay kéo valy, cậu rất nhẹ nhàng nói một câu, “Vậy em đi trước đây.”

Không có quay đầu lại, cậu đi thẳng về phía trước.

Nhưng bước chân của Ninh Nhất Tiêu rất nhanh, bước chân của cậu lại không được vững, chỉ hai ba bước hắn đã theo kịp, cuối cùng vẫn là hai người cùng rời khỏi cửa lớn khách sạn.

Bên ngoài đột nhiên có tuyết rơi, tuyết rơi rất nhiều, khác hoàn toàn với dự tính của Tô Hồi, cậu theo bản năng đưa tay ra, đón lấy một bông tuyết.

Cậu nghe nói ở đây rất ít khi có tuyết, nhưng cũng không phải là tỉ lệ cực kì thấp, thỉnh thoảng cũng có thể gặp được.

Chứ không giống như cậu và Ninh Nhất Tiêu, sáu năm, chỉ có thể dựa theo sự việc phát triển một cách cực đoan như vậy mới có thể gặp được nhau.

Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại, hắn như một người rời quê hương gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp ở một nơi khác vậy, hắn nói với cậu một câu tạm biệt vô cùng tiêu chuẩn: “Không ngờ rằng còn thể gặp lại được em.”

Bông tuyết trong tay Tô Hồi đã tan hết, “Em cũng vậy.”

“Thế à?” Ninh Nhất Tiêu đột nhiên cười một tiếng.

“Vinh hạnh lắm đấy, anh còn tưởng rằng em đã quên mất còn một người như anh đây.”

Nói xong, hắn gật đầu với người ở phía không xa đó, phóng khoáng dặn dò Tô Hồi, “Đi đây, tuyết rơi rồi, đi đường cẩn thận.”

Tô Hồi một mình ngây người tại chỗ một phút, không phải cậu không muốn rời đi mà là chân của cậu không thể động đậy nổi.

Cậu đứng trong tuyết bay tán loạn, trước mắt lại là sáu năm trước, cái đêm mà cậu rời khỏi Ninh Nhất Tiêu cũng như vậy, cậu quên mất phải nói lời tạm biệt.

Ninh Nhất Tiêu về lại trên xe, trợ lí Carl đã đợi ở trên ghế lái rất lâu.

“Shaw, đi thẳng đến tiệc tối hay sao?” Carl nhìn đồng hồ một cái, “Đường xe có lẽ mất bốn mươi lăm phút, đồ ăn tiệc tối nay là đầu bếp vô cùng có tiếng của Seattle làm, tôi đã hỏi qua thực đơn, vốn là bọn họ định làm sò và tôm nhưng tôi đã đánh tiếng trước rồi, nói cậu không thích ăn hải sản, cho nên bọn họ đã nhanh chóng đổi thành thịt hươu rồi…”

Phát hiện thấy bản thân nói cả nửa ngày cũng không thấy Ninh Nhất Tiêu trả lời câu nào, Carl qua kính hậu nhìn về phía hắn, anh ta do dự gọi lại tên hắn một lần nữa.

Trong kính, Ninh Nhất Tiêu sắc mặt trắng bệch, đôi mày hắn nhăn chặt lại, mắt nhìn chằm chằm kính sau của xe, trên mặt hắn lộ ra sự chán ghét hiếm khi gặp.

Carl đang nghĩ xem có nên gọi lại lần nữa không, ai mà biết được Ninh Nhất Tiêu mở cửa xe ra trước, đi ra ngoài.

“Shaw?” Carl có hơi nghi ngờ, cũng gấp gáp mở cửa ghế lái ra đi theo.

Lúc anh ta gặp Ninh Nhất Tiêu, hắn rất ít khi có lúc cảm xúc không ổn định, cho dù có gặp được vấn đề nan giải trong công việc hay là tình huống không có cơ hội thắng, Ninh Nhất Tiêu cũng đều bình tĩnh, cứ giống như một AI nhân tạo thiếu mất chức năng biểu đạt cảm xúc vậy.

“Cậu về lại trong xe đi.” Ninh Nhất Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, “Tôi tự mình gọi xe đến tiệc tối.”

Carl càng khó hiểu, “Gọi xe?”

“Người vừa rồi…” Ninh Nhất Tiêu dừng lại một chút, sắc mặt hắn thay đổi, “Cậu lái xe theo dõi cậu ta, báo cáo hành tung của cậu ta với tôi.”

“Theo, theo dõi á? Cái này vi…” Carl ngây người tại chỗ nhưng Ninh Nhất Tiêu đã đi đến bên đường, đang vẫy vẫy tay với chiếc xe taxi đang đi về phía họ.

“Cậu không cần theo tôi tham gia, đến lúc đó tôi sẽ để cậu tan làm trước.” Nói xong, Ninh Nhất Tiêu bước thẳng vào trong xe.

Cho dù trong lòng có thắc mắc với mệnh lệnh của cấp trên nhưng Carl vẫn tuân theo bất cứ yêu cầu nào của Ninh Nhất Tiêu, anh bước vào trong xe, lái về phía ngược lại, ánh mắt quét nhìn bên đường tìm tung tích của cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp vừa nãy.

Ninh Nhất Tiêu ngồi ghế sau của xe taxi, hắn nhìn thấy vết dơ trên dựa lưng của ghế trước mà không nói một lời nào. Tài xế định thử bắt chuyện với hắn, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, ông cũng phải hậm hực im lặng mà lặng lẽ lái xe.

Bên ngoài cửa sổ đã tối, tuyết yên tĩnh bay loạn trong đèn đêm và ánh đèn neon của thành phố, giống như nó định che lấp tất cả vậy.

Trong đầu Ninh Nhất Tiêu có rất nhiều suy nghĩ loáng qua, nhưng hắn không nắm bắt được cái nào cả, hắn chỉ cảm thấy bản thân trước đây có hơi buồn cười.

Cách xa bao nhiêu năm nay, Tô Hồi không có chút tò mò nào với hắn, câu hỏi duy nhất hỏi hắn lại liên quan đến bức thư đó, cứ giống như cậu không thể nhịn nổi những câu hỏi liên tiếp của hắn nữa, cuối cùng cũng tung ra một kích chí mạng.

Nhưng thật đáng cười là, bây giờ hắn nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tô Hồi, có một phần trong hắn thế mà vẫn không nỡ lòng nào, hắn sẽ cho rằng là do bản thân quá đáng, không nên hung hăng gây sự như vậy.

Tài xế mở điều hòa, không khí trong xe không hề thấp. Ninh Nhất Tiêu nghe thấy tin tức mới trong đài radio của xe, người chủ trì báo rằng năm nay Seattle sẽ có nhiệt độ thấp nhất và tuyết lớn chưa từng có trong lịch sử, nhắc nhở người dân thành phố phải phòng chống tốt.

Ninh Nhất Tiêu rất muốn cười hừ một tiếng. Hắn hạ cửa xe xuống, mặt không biểu cảm mà nhìn tuyết bay trắng xóa ngoài trời.

Hắn nhớ rất rõ ngày tuyết lớn đầy trời của sáu năm trước, cũng nhớ bóng lưng bị tuyết che đi của Tô Hồi, bản thân hắn đứng ở bên kia đường đã lạnh cóng, cơ thể đông cứng, thậm chí không muốn bước thêm một bước nào.

“Ngày đông lạnh” ở Seattle cần phải được đặc biệt báo trước thế này với hắn mà nói không đáng nhắc tới. Từ đầu tới cuối hắn đều bị vây giữ trong trận tuyết đó, đến bây giờ vẫn không thể thoát ra được.

Lúc tới được địa điểm cần đến, Ninh Nhất Tiêu nhận được điện thoại từ Carl.

“Shaw, tôi theo dõi cậu ta cả đường rồi, cậu ấy ban đầu đi bộ, đi rất chậm, sau đó cậu ta lên một chiếc xe buýt, cuối cùng xuống xe ở một khu nhà ở cao cấp gần đó rồi đi về phía đó.”

Không nghe thấy tiếng Ninh Nhất Tiêu cắt ngang, Carl đành tiếp tục nói: “Lúc cậu ta đến, có một người đàn ông ở dưới lầu đợi cậu ấy.”

Ninh Nhất Tiêu im ắng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, “Người đàn ông đó trông thế nào?”

Giọng của hắn trở nên đáng sợ, chất giọng trầm thấp, giống như đè nén cảm xúc lại vậy, Carl nuốt nước miếng một cái, anh cắn răng tiếp tục miêu tả: “Ừm… là một người gốc Hoa, thân hình khá cao, cũng xấp xỉ cậu, đại khái chừng hai bảy hai tám tuổi.”

Đầu dây bên kia là sự im ắng rất lâu, trong Carl có chút thấp thỏm.

“Shaw…”

“Gặp mặt rồi, sau đó sao nữa?”

Vấn đề này hỏi có chút mơ hồ, Carl chỉ có thể nói hết những gì anh ta nhìn thấy: “Vị tiên sinh nọ hình như hỏi gì đó, sau đó vỗ vỗ vai cậu ấy rồi ôm cậu ấy một cái, tiếp đó bọn họ cùng nhau lên lầu.”

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi.” Carl nói thật, “Tôi không có đi theo tiếp, đây dù gì cũng là riêng tư của người ta.”

Câu nói này của anh ta như là một lời nhắc nhở âm thầm, Ninh Nhất Tiêu cười một cái, nghe có vẻ như khinh miệt, lại giống như tự cười bản thân.

“Cậu làm đúng đấy.”

Trong lòng Carl đột nhiên có chút sợ hãi. Hôm nay Ninh Nhất Tiêu có hơi kì lạ, nói một cách chính xác hơn, bởi vì sự việc ở khách sạn gặp được người đó xong Ninh Nhất Tiêu liền trở nên rất kì lạ, bản thân đi theo hắn làm việc bấy lâu này, chưa từng thấy hắn cười như vậy, cũng chưa từng thấy hắn nói chuyện như bây giờ.

“Còn gì cần tôi làm nữa không?”

“Có.” Ninh Nhất Tiêu vào thang máy, ấn số lầu.

“Đi tra một người tên Lương Ôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK