Lâm Sở giương nanh múa vuốt diễn tả lại cho Giang Hàn cảnh mình bị vợ xách như xách gà như thế nào, thắt lưng bây giờ đau chưa hết, sau đó ra kết luận — Sức mạnh của anh trai Mộc Thần chắc chắn càng khủng bố hơn, nói không chừng có thể tay không bẻ gãy thép, đánh nhừ tử Giang Hàn cũng chả khác gì trò chơi đấm bốc.
“Anh ta đánh anh không cần dùng tới hai tay, em dám cá với anh.” Lâm Sở lo lắng nói: “Bổ một nhát thôi, liền chém đứt anh.”
Giang Hàn: “… Mày mới một nhát đã đứt.”
“Anh đi trước đi, em về hỏi xem có chuyện gì.” Lâm Sở hiên ngang lẫm liệt đè mạnh lên vai Giang Hàn, nói: “Không cần lo cho em.”
“Ai thèm lo cho chú mày.” Giang Hàn do dự chốc lát, quyết định vẫn là đi trước đi, lỡ thật sự có mâu thuẫn gì, ở trước mặt hai người đánh nhau với Mộc Phong cũng xấu hổ.
Bên này Mộc Phong theo mùi đuổi theo, nhìn xa xa thấy Giang Hàn đứng ở ven đường, trong lòng nhất thời có hơn 100 con nai chạy loạn ‘duangduangduang’, Mộc Phong cảm giác máu nóng toàn thân như vọt hết lên trên mặt, cháy bừng hết hai gò má.
Là một thằng đàn ông, trên con đường tình yêu phải dũng cảm! Trong lòng nghĩ như vậy, Mộc Phong quyết định hướng về phía Giang Hàn hô to: “Giang Hàn! Cậu đứng đó đừng cử động! “
Chờ tôi chạy tới!
Dứt lời, Mộc Phong không kềm chế được mà chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa ở trong lòng cho hung hăng tặng cho mình một cái Like, cái gì gọi là thiết cốt nhu tình? Chính là đây.
Ái tình gần trong gang tấc.
Lúc này đây, mặt đất phảng phất như run sợ dưới sức mạnh của tình yêu!
Lúc đó Giang Hàn đang cầm điện thoại chuyên tâm xem hình trai xinh gái đẹp, thình lình xa xa có người rống to “Đứng đó đừng cử động”, vừa ngẩng đầu liền thấy Mộc Phong cao to như tòa tháp sắt đang chạy với vận tốc kinh người tới chỗ mình, không chỉ có mặt đỏ cổ đỏ mà trong mắt còn lóe ra ánh sáng sắc bén, cả mặt đất cũng dường như bị động tác của hắn mà rung lắc, hoàn toàn là tư thế muốn đánh gục Giang Hàn ngay tại chỗ!
“Con bà nó!” Giang Hàn sợ đến run người, không đoái hoài tới hình tượng, xoay người nhấc chân bỏ chạy!
Bởi vì khí thế của Mộc Phong thật sự quá đáng sợ, trong nháy mắt thậm chí Giang Hàn sinh ra một loại ảo giác mình không phải là bị người đuổi mà bị sói đuổi.
“Cậu chạy cái gì?” Mộc Phong khó hiểu: “Cậu đâu cần phải sợ tôi!”
Nói nhảm đương nhiên là phải chạy, hảo hán không quan tâm thua thiệt trước mắt! Giang Hàn vừa chạy như điên vừa oán thầm sau bây giờ tài xế còn chưa tới. Đúng lúc đó, xa xa bên kia đường tài xế thấy con trai của ông chủ mình bị người ta đuổi bán sống bán chết, phía sau là một tên to con nhìn hung dữ đuổi theo, xem quá nhiều phim điện ảnh cảm xúc của tài xế lúc này liền dâng lên hừng hực, lập tức đạp ga xoay cần xe quay đầu tới ngay bên cạnh Giang Hàn, vững vàng chen vào giữa hai người như phim. Tài xế đẹp trai từ cửa sổ xe ló đầu ra, ngón tay chỉ vào phía sau, lãnh khốc nói: “Cậu chủ mau lên xe!”
Giang Hàn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất ngồi vào ghế sau đóng cửa, không đợi hắn ngồi xong tài xế đã đạp thắng gấp phóng đi! Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi! Gọn gàng nhanh chóng! Giống như các phim hành động của Hollywood!
“… ” Mộc Phong đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn hai người chậm rãi biểu diễn.
Toàn bộ quá trình hắn có không dưới 11 cơ hội để bắt được Giang Hàn, bất quá hắn muốn tỏ vẻ quý ông một chút.
“Sao sao! Chiêu đó đẹp lắm đúng không!” Sau khi tẩu thoát thành công, tài xế quèn không kềm chế được vui sướng, lập tức được nước tự khen.
“Làm tốt lắm! Tôi sẽ nói ba tăng tiền thưởng cho anh!” Giang Hàn tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng tài xế quèn High five!
“Hắc hắc, không phải tôi khoác lác, chiêu đó đó, trước đây có một lần tôi… ” Đến cột đèn xanh đèn đỏ, tài xế dừng xe bắt đầu huyên thuyên, lời vừa nói ra được phân nửa, cửa sổ xe đã bị người ta gõ gõ.
Giang Hàn ngẩng đầu một cái, sợ đến muốn quăng điện thoại trong tay.
Thì ra không biết Mộc Phong đã đuổi kịp từ lúc nào, gương mặt anh tuấn nhưng trời sinh được buff hung dữ áp sát vào trên cửa sổ xe, bộ dạng cố gắng xuyên qua cửa sổ nhìn rõ Giang Hàn.
Đôi mắt híp lại nhìn, nhất thời nhìn càng hung dữ.
Giang Hàn sụp đổ, gấp gáp hối thúc tài xế: “Chạy mau chạy mau!”
“Không được đâu, đèn đỏ!” Tài xế cũng có chút hoảng sợ.
Mộc Phong gõ kiếng xe, nói: “Cậu xuống đi, chúng ta trò chuyện tâm sự chút.”
Còn tâm sự cái gì anh lừa ai đó! Tưởng tôi ngu sao! Giang Hàn lắc đầu như đánh trống chầu: “Không!”
Mộc Phong thở dài, thầm nghĩ có lẽ vừa rồi mình lại không cẩn thận dọa đối phương, nên cố giải thích: “Cậu không phải sợ tôi, tôi thật sự không muốn làm cậu sợ.”
Giang Hàn hiểu ngay lập tức, gật đầu nói: “Anh là muốn đánh tôi, chứ không phải muốn làm tôi sợ.”
“Tôi… ” Mộc Phong bị Giang Hàn chọc cười, vừa muốn tiếp tục giải thích đèn giao thông lại đổi xanh, tài xế lập tức đạp chân ga phóng đi.
“Anh có thấy nụ cười vừa rồi của hắn không!” Giang Hàn căng thẳng vỗ ngực, cảm thán nói: “Làm tôi sợ muốn chết! Con bà nó!”
Tài xế điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy! Đặc biệt giống sát nhân biến thái trong phim!”
Giang Hàn lòng còn sợ hãi: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, nhanh đưa tôi về nhà.”
“AAAAAAA!” Tài xế đột nhiên thét chói tai.
“AAAAAAA!” Giang Hàn cũng hét theo.
Tài xế run run nói: “Cậu nhìn phía sau.”
Sau đó Giang Hàn run rẩy quay đầu lại, chứng kiến cảnh Mộc Phong đang lấy vận tốc vài giây/100m chạy như điên tới, hoàn toàn là tư thế liều mạng đuổi theo, đáng sợ hơn là thời điểm này giao thông có hơi tắc nghẽn, xe lúc chạy lúc dừng. Vì vậy mỗi lần dừng xe Mộc Phong đều cố gắng chạy tới đập cửa nói chuyện với Giang Hàn, còn Giang Hàn, thì không có chỗ để trốn.
Mộc Phong thâm tình chân thành dùng đầu ngón tay ở trên cửa sổ vẽ một trái tim.
Giang Hàn cảnh giác nhìn quỹ đạo ngón tay hắn: “… Đây là cái gì? Hình thức đe dọa mới sao?”
Mộc Phong thấy vẻ mặt vẫn không tin của hắn, thất vọng rũ tầm mắt, thở dài.
Sau Giang Hàn lại nằm ở băng ghế sau giả bộ ngủ, không nhìn không nghe, chống cự tiêu cực, Mộc Phong ngược lại không thể gõ cửa xe nữa.
Không biết cứ lặp đi lặp lại như vậy bao lâu, đến một đoạn đường thông thoáng hơn, dừng lại nhưng không thấy ai, tài xế quay đầu chạm vào tay Giang Hàn nói: “Chúng ta cắt đuôi được rồi.”
“Hô, may quá.” Giang Hàn thở phào một cái, nhìn xung quanh lần nữa, thật sự không thấy thân ảnh Mộc Phong nữa.
Giang Hàn nghĩ thầm cũng đúng, vừa rồi hắn có thể đuổi theo là do đường tắc nghẽn nên xe lúc chạy lúc dừng, hiện tại đường thông thoáng hắn làm sao đuổi kịp.
Nhưng mà, giờ phút này Mộc Phong đang chạy vội trên nóc nhà, giống như một tia chớp đen nhảy từ mái ngói nhà này sang nhà khác cực nhanh, thân thủ tuyệt vời không gì sánh được!
Hắn không phải đuổi không kịp, mà là nếu cứ đuổi theo ô tô trên mặt đất sợ ngày mai thể nào cũng lên báo.
Cho nên liền đuổi theo ở trên trời!
Cứ như vậy, sau khi tài xế của Giang Hàn lái vào garage của một khu nhà cao cấp, Giang Hàn vừa xuống xe đã nhìn thấy Mộc Phong khoanh tay đứng nhìn mình, tóc một chút cũng không rối, trên người còn tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, tim không đập nhanh miệng không thở dốc, hoàn toàn không giống như vừa chạy như điên đuổi theo ô tô.
Giang Hàn suýt chút nữa bất tỉnh nhân sự tại chỗ, trách không được không thấy hắn chạy theo nữa! Ra là người ta bắt xe chạy theo!
“Thật ra tôi… ” Thấy Giang Hàn lại muốn chui vào trong xe, Mộc Phong lập tức một chưởng đè lại cửa xe sau lưng Giang Hàn, kèm theo một tiếng đập cực vang, trên cửa xe nhất thời nhiều hơn một cái dấu 5 ngón tay!
Cửa xe – don! Get√!
Mộc Phong hài lòng ở trong lòng giơ chữ V cho mình, đem ôn nhu suốt đời điều động lên mặt, muốn làm cho mình trông điềm đạm một chút, đang muốn mở miệng bày tỏ, Giang Hàn lại quyết định bay lên đá một cước thật nhanh, NGAY.GIỮA.QUẦN Mộc Phong!
“Tiểu Triệu! Đi kêu… A… ” Chữ cuối của Giang Hàn còn chưa phát ra khỏi miệng đã biến thành đau đớn nghẹn uất thảm thiết, ôm cái chân đá trúng Mộc Phong đau đến nhảy lò cò.
“Cậu không sao chứ?” Mộc Phong luống cuống, vội ôm ngang Giang Hàn lên.
“Trym anh làm bằng sắt sao!” Giang Hàn càng bi phẫn rống to hơn.
CMN tên này thứ gì vậy!?