“Chuyện thứ hai là em không đúng, giậu đổ bìm leo, không phải người tốt...” Ngô Liệt giơ hai tay đầu hàng, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự ranh mãnh, “Thế nhưng anh cũng muốn mà, em thích anh nhiều năm như vậy, lại tìm lâu như vậy, đêm hôm đó cơ hội tốt mở ra trước mắt, nếu như không ăn, thì em không phải là đàn ông.”
Giữa người xấu và không phải đàn ông, Ngô Liệt quả quyết lựa chọn vế trước!
Hà Hi vẫn không vui: “Chuyện thứ nhất thì sao?”
Ngô Liệt buồn cười vặn cái mũi nhỏ của Hà Hi: “Cũng không thể trách em, em lúc đó làm sao biết anh đã quên sạch em? Vì anh em đi qua rất nhiều nơi, thật vất vả ở thành phố này tìm được anh, tâm hoa nộ phóng muốn cho anh một điều bất ngờ, còn anh, anh phản ứng thế nào?”
Hà Hi chột dạ nhớ lại...
Ngày hôm đó cậu đang thoải mái ngủ trong một chiếc quan tài được phủ đầy hoa hồng và tầng nệm êm êm, vừa mở mắt, trước mắt xuất hiện một người xa lạ, trước ngực còn đeo huy chương thợ săn quái vật.
Thế là Tiểu Hà Hi hoảng sợ đủ kiểu hét một tiếng chói tai, vội bay lên trên trần nhà lướt qua thợ săn quái vật đang ngớ người tông cửa xông ra ngoài!
“Cha mạ ơi! Thợ săn quái vật ban ngày ban mặt tự tiện xông vào quỷ trạch!” Tội nghiệp Vampire bé nhỏ sợ đến mất hồn mất vía, chạy như điên dưới ánh mặt trời nóng rực đoạt mạng, vừa oan ức vừa gào khóc, “Tôi lại không có cắn người! Anh làm gì vậy hả!”
Vampire có thiên phú về tốc độ và sự nhanh nhẹn, trên nhảy dưới trượt giống như cá, Ngô Liệt tuy đã được huấn luyện đặc biệt nhưng đuổi như thế này cũng không đuổi kịp, chỉ có thể liều mạng chạy theo để không bị bỏ lại, ngay cả thở cũng không kịp thở.
Đuổi một hồi, Hà Hi hoảng hốt chạy bừa đột ngột cắm đầu vào trong lòng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn cường tráng, trong tay người đó xách theo hai túi thực phẩm nấu ăn, xem ra là mới từ chợ đi ra.
“Xin lỗi!” Hà Hi hoảng hốt xin lỗi, muốn tiếp tục chạy, lại bị người đàn ông đó kéo ra phía sau, vì cậu cản lại ánh mặt trời gay gắt ban trưa.
“Che mặt, đừng để cho con người thấy dáng vẻ này của cậu.” Mộc Phong trầm giọng nói, bởi vì lúc này Vampire xinh đẹp đã bị nắng phơi khô như củ hành tây!
Ngô Liệt vất vả đuổi theo, mệt giống như chó chết, lại trơ mắt nhìn vợ mình được một người sói chỉ cần liếc nhìn là biết cấp độ nguy hiểm cao che chở phía sau, nhưng vì toàn tâm toàn ý muốn gặp lại Hà Hi nên Ngô Liệt không mang theo bất kỳ vũ khí nào, đành không thể làm gì khác hơn là bỏ đi, khi trở về Ngô Liệt bắt đầu âm thầm điều tra Hà Hi, sau đó mới biết được cậu dường như cái gì cũng không nhớ.
“Anh...” Hà Hi đem đầu chôn vào trong lòng Ngô Liệt, làm nũng cọ cọ, “Anh quên mà, cũng không thể trách anh toàn bộ. “
Màu mắt Ngô Liệt trầm xuống, hỏi: “Anh còn thích người sói kia không?”
“Không phải! Không thích! Thật sự!” Hà Hi lắc đầu đến mức tóc rối hết lên, vươn ba ngón tay trịnh trọng phát thề!
“Vậy thì tốt rồi. ” Ngô Liệt yên lòng thở phào một cái.
Hà Hi yếu ớt giải thích: “Thật ra hiện tại anh nghĩ lại chuyện lúc trước, anh cảm thấy đối với cậu ấy cũng không hẳn là thích, loại cảm giác đó hoàn toàn khác với em...” Chỉ là sống cô đơn một mình nhiều năm rồi, đã quên mất quá khứ cũng không nhìn thấy tương lai, cho nên rất khát khao có người bầu bạn, có một gia đình ấp áp, mà Mộc Phong lại vừa vặn phù hợp nhu cầu đó mà thôi, song, đó cũng không phải là yêu.
“Em hiểu, không sao.” Ngô Liệt hôn một cái ngừng lại câu chuyện, giọng nói mềm nhẹ như lông vũ, “Từ nay về sau, anh chỉ có em, em chỉ có anh.”
Hà Hi dùng toàn bộ sức lực ôm lấy hắn, mang theo sự kiên quyết cùng cảm động vô cùng, giống như ôm lấy cả thế giới.
Em là hy vọng bất diệt trong tuyệt vọng của anh.
Vì anh đốt cháy hết tất cả lo lắng.
Sau khi kết thúc học kỳ cuối kỳ, tất cả mọi người như bị lột một lớp da, nhất là Lâm Sở, ban ngày vẽ đồ án, đêm còn phải cho sói nhỏ đói ăn no, mới qua một tháng, đã gầy đi 5 kg!
“Tớ phát hiện cậu dạo này càng ngày càng đẹp trai nha.” Trong chòi nghỉ mát giữa hồ, Mộc Thần nâng mặt Lâm Sở ngắm ngắm, “Đường nét cũng có góc cạnh rồi, đôi mắt dường như cũng to hơn.”
“Không sai, chồng cậu mỗi ngày đều đẹp trai hơn.” Lâm Sở cầm cần câu cá, lẳng lặng tiếp nhận sự ca ngợi của vợ, nhưng mà nội tâm lại đang rơi lệ!
Vợ à tớ thật sự rất mệt đó! Đều tại tiểu yêu tinh cậu mỗi ngày quấn lấy chồng đòi ba ba ba!
Thật sự là vừa ngọt ngào vừa dằn vặt! (*/w*)
“Đúng, đúng, cậu đẹp trai nhất.” Mộc Thần cầm lấy một quyển manhua nằm lại trên ghế mây, sung sướng hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập mùi thơm cỏ cây mùa hè.
Nơi này là khu nghỉ dưỡng lúc trước ba Giang Hàn đầu tư khai thác, đến kỳ nghỉ hè, Giang Hàn dẫn theo mấy người bọn họ tới du lịch, bởi khu nghỉ dưỡng vẫn chưa chính thức mở cửa, cho nên không khí rất yên tĩnh và thoải mái, có thể nằm trên ghế mây được bóng cây che mát ngắm phong cảnh đọc sách, một thân một mình trải qua một buổi chiều nhàn nhã. Bên trong khu nghỉ dưỡng có đủ các kiểu giải trí, bên ngoài có thể đánh golf cưỡi ngựa chèo thuyền câu cá leo núi, còn có khu động vật để tham quan, nơi thu hút du khách nhất cũng là nơi có doanh số thu nhập cao nhất chính là nơi ở của lạc đà Alpaca [1], có thể tùy ý tiếp xúc chơi đùa với Alpaca! Bên trong phòng có thể hát xem phim chơi game ngâm suối nước nóng, nói tóm lại là vô cùng sảng khoái!
[1] con hay được gọi là Thảo nê mã:))
“Cá lại mắc câu rồi... quào, to quá!” Lâm Sở gỡ một con cá béo mập xuống, ném vào trong giỏ.
Mộc Phong cách đó không xa lập tức lạnh lùng liếc hắn.
Có thể là do khí tức đáng sợ của người sói, động vật nhỏ tự động nhượng bộ lui binh, Mộc Phong ngồi chán ngán cả buổi chiều, ngay cả một miếng vẩy cá cũng không thấy.
Lâm Sở bị nhìn run lên, lập tức đem con cá bỏ vào giỏ Mộc Phong, chân chó nói: “Ca, này cho anh.”
“Ừm.” Mộc Phong vẻ mặt uy nghiêm, im lặng thêm chút điểm hảo cảm cho Lâm Sở.
“Woa!” Mộc Thần cực kỳ hưng phấn nhìn cá trong giỏ Lâm Sở, “Cậu biết câu cá ghê, tối hôm nay ăn cá nướng nha!”
“Được.” Lâm Sở cưng chìu hôn nhẹ tóc vợ.
Mộc Phong: “Hừ.”
Ai cho phép hôn lung tung hả? Còn hôn nữa?!
Bệnh cuồng em trai lại giở chứng, lập tức khấu trừ 10 điểm hảo cảm của Lâm Sở!
“Còn câu nữa không? Anh cũng không thấy chán sao.” Giang Hàn xách một túi cà rốt đi tới, nằm sấp lên người Mộc Phong đang câu cá, hết sức tự nhiên sáp lại hun một cái, nói: “Đi thôi, cho Alpaca ăn, thú vị hơn.”
“Ừ, chúng ta đi.” Mộc Phong xoa tay Giang Hàn, có chút không phục liếc nhìn giỏ cá Lâm Sở.
“Cứ để tên đần nào đó câu đi.” Giang Hàn liếc mắt.
“Không câu nữa, chúng ta cũng đi.” Lâm Sở vui vẻ ném cần câu kéo vợ lên.
Cả nhóm ở chỗ lạc đà Alpaca chơi cực kỳ vui vẻ, Lâm Sở còn định tìm một con cưỡi lên, kết quả con đó nóng tính hất một cái rượt theo chạy ba vòng! Cuối cùng vẫn là Mộc Thần ra tay ghìm chặt con lạc đà đang nổi khùng, mỹ nhân cứu anh hùng!
“Vợ lợi hại nhất!” Lâm Sở ríu rít ôm lấy Mộc Thần.
“Có bị cắn hay không? Tớ thấy hình như nó cắn mông cậu.” Mộc Thần mặt hồn nhiên sờ sờ mông nam thần.
Lâm Sở lắc đầu: “Không có cắn. “
Mộc Thần ngây ngô chớp chớp mắt, tiếp tục giở trò bóp bóp xoa xoa: “Thật sự không có cắn sao?”
“Vợ, động tác của cậu có hơi...” Lâm Sở bắt đầu luống cuống.
“Không phơi nắng nữa, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Mộc Thần nở một nụ cười vô hại.
Lâm Sở tỏ ý từ chối: “Không không không, tối hãy về phòng...”
“Đi nha, tớ lo cậu bị cảm nắng.” Sói nhỏ đói khát liếm liếm môi, xốc Lâm Sở lên vai đầu hướng xuống đất đi ra ngoài.
Mộc Phong xách túi cà rốt đi theo phía sau Giang Hàn đang cho Alpaca ăn vui đến quên cả trời đất, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Sở, hừ lạnh nói: “Thật vô dụng. “
Lâm Sở:...
Hiu hiu! Bị anh vợ chê rồi!
Tiếp tục như vậy vợ tui có khi nào sẽ phản công không? Nam thần đế vương công tui thật khổ sở! Σ(°°)︴
Ăn cơm tối xong, bốn người vây quanh một cái bàn vuông trong nhà gỗ ăn dưa hấu ướp đá hóng mát, vừa ăn vừa kể chuyện ma, còn châm mấy cây nến tạo không khí.
“... Sau đó Tiểu Giang liền mất tích một cách bí ẩn, không có ai gặp được hắn, chuyện của tớ kể xong.” Lâm Sở kể xong, mặt đứng đắn bắt đầu ăn dưa hấu.
Giang Hàn sắc mặt trắng bệch: “Trong chuyện của mày sao lại có người tên Tiểu Giang?”
Lâm Sở nghiêm túc nói: “Thì bản em nghe tên là Tiểu Giang, được rồi, đến phiên anh kể. “
“Tao mệt!” Giang Hàn nổi giận đùng đùng trừng Lâm Sở.
Con mẹ nó tao sợ ma mày cũng không phải không biết!
“Ngủ ngon.” Lâm Sở nhìn có chút hả hê.
“Ngon cái đầu mày!” Giang Hàn tức tối ôm dưa lôi Mộc Phong trở về phòng.
“Cục cưng sợ?” Sau khi đóng cửa Mộc Phong giữ chặt Giang Hàn, đem người ôm vào trong lòng ngực mình.
Giang Hàn lãnh khốc nhả ra một câu: “Không sợ. “
Dù sao Giang tiểu thụ mạnh miệng cũng là chuyện thường tình!
“Được rồi.” Mộc Phong buông Giang Hàn ra, ngồi xổm dưới đất mở rương hành lý ra, ở bên trong lấy ra hai lọ nước hoa. Màu và kiểu dáng lọ nước hoa giống nhau như đúc, duy chỉ có hoa văn khắc trên đó là khác, trên một lọ in “Phong”, một lọ in “Hàn”, đều là kiểu chữ nghệ thuật, thân lọ từ trên xuống dưới thay đổi màu gradient thành màu xanh biển, thoạt nhìn vừa thần bí vừa lãng mạn.
Mộc Phong đứng dậy, đem lọ in chữ “Hàn” kia đưa cho Giang Hàn, nói: “Đây là nước hoa tình nhân, anh nghiên cứu ra cách phối mới, trên thế giới chỉ có hai lọ.”
“A.” Giang Hàn nhận lấy, tuy nét mặt lạnh lùng thế nhưng ánh mắt xem nó như bảo bối hoàn toàn bán đứng cậu!
Mộc Phong thâm tình ôm cậu: “Anh đặt tên cho nó là ‘Phong Hàn’, em xịt một cái thử xem. “
Giang Hàn đau trứng nhìn người đàn ông của mình: “... Anh không cảm thấy cái tên này có mùi bệnh tật sao?”
Mộc Phong có chút tổn thương: “Sao ngay cả em cũng nói như vậy. “
Em trai bảo bối cùng với bạn trai tâm thần phân liệt của nó cũng nói như vậy.
“Nhưng em thích mùi này.” Giang Hàn nhanh chóng đổi tông, lần đầu tiên từ khi lọt lòng tới nay trái lương tâm lấy lòng người khác! “Hơn nữa còn là tên của hai chúng ta, rất êm tai.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mộc Phong yên tâm.
Giang Hàn mở nắp ra quý trọng xịt thử một chút, có lẽ người sói thật sự có thiên phú dị bẩm, trong mùi hương thanh nhã này còn mang theo một chút cảm giác kỷ niệm ấm áp, Giang Hàn tham lam hít hà mùi hương trong không khí, trong đầu nhanh chóng lướt qua hình ảnh mộc mạc của hai người.
Ấm áp, hoà thuận, yêu thương.
“Có thể xịt nhiều một chút. ” Mộc Phong sợ mũi Giang Hàn không đủ thính.
“Lát nữa còn tắm, lãng phí!” Thái độ của Giang Hàn trở nên keo kiệt vì hai lọ nước hoa này!
“Thích bao nhiêu có thể chế ra bấy nhiêu.” Mộc Phong nhìn cậu, trong đáy mắt toàn là ý cười.
Bầu không khí ngọt tựa như mật, hai người lập tức dính vào nhau!
Làm nũng chán chê hai mươi phút, Giang tiểu thụ ăn nhiều dưa hấu bá đạo kéo Mộc Phong dậy, nói: “Theo em đi WC.”
Mộc Phong chớp mắt, biết rõ mà còn hỏi chỉ chỉ WC: “Cách có năm bước, cũng cần theo?”
“Nửa bước cũng cần!” Giang Hàn quắc mắt trừng.
Anh không có nghe trong truyện tối hôm nay Lâm Sở kể Tiểu Giang kia chính là mất tích trong WC sao!
Anh sao lại không lo Tiểu Giang mất tích hả!
“Được, em nói gì cũng đúng.” Mộc Phong giống như một cái áo choàng lớn khoác trên người Giang Hàn, đồng tay đồng chân dính như sam đi vào WC, còn quan tâm giúp Giang Hàn kéo quần ngủ xuống, đỡ Tiểu Giang Hàn nhắm vào bồn cầu, miệng còn nhẹ giọng huýt sáo lên! Giang đại thiếu gia không thể tự gánh vác sinh hoạt trong nháy mắt tăng luỹ thừa gấp đôi!
“Cái đệt, anh làm như vậy em không tiểu được...” Giang Hàn sụp đổ.
“Ah...” Mộc Phong cắn vành tai của cậu thấp giọng cười, Giang tiểu tiện nhân lập tức mềm thành một vũng nước.
“Được rồi, không phải em vẫn luôn muốn anh biến thân sao?” Giọng nói trầm thấp từ tính của Mộc Phong không ngừng trêu chọc màng nhĩ Giang Hàn, “Đúng lúc anh quên mang thuốc ức chế. “
“Ai, ai muốn đâu.” Giang Hàn tâm hoa nộ phóng, thích thú đến miệng chu lên!
“Biểu cảm của em và lời nói của em cứ như là hai người.” Mộc Phong nắm cằm Giang Hàn để cậu nhìn vào gương, “Không bằng chúng ta ra ngoài, ở trên đỉnh núi...”
“Trên đỉnh núi? Biến thái!” Giang Hàn kích động đến gần như muốn cất cánh!
“Xem biểu tình của em là đồng ý rồi.” Mộc Phong suýt chút nữa cười bò.
Cái trình độ trong ngoài bất nhất này thật đáng sợ.
Nói liền làm, Mộc Phong nhanh chóng ôm Giang Hàn leo lên nhà gỗ khu nghỉ dưỡng sau núi, ngọn núi này ban đầu định mở ra để thu hút khách du lịch trong tương lai, đã sửa xong sạn đạo [2] và đài ngắm cảnh trên đỉnh núi, cho nên Mộc Phong leo rất thoải mái, mười phút đã lên đỉnh.
[2]đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực
Đến đài ngắm cảnh, Giang tiểu thụ ở trong lòng Mộc Phong nhảy xuống, kiêu ngạo mang dép đi vài vòng, sau đó giống như phát hiện ra đại lục mới giơ tay chỉ: “Đệt, ngân hà!”
“Ừ, rất đẹp.” Mộc Phong mỉm cười nhìn Giang Hàn đầy phấn khởi, “Lẽ nào đây là lần đầu tiên em thấy?”
“Hừ, trước kia từng thấy rồi.” Giang Hàn loáng thoáng cảm thấy mình bị khinh bỉ!
Nhưng sống ở thành thị hiếm có cơ hội thấy ngân hà, bây giờ có thể thấy là bởi vì khu nghỉ dưỡng này sau khi đêm xuống không có ánh đèn, hơn nữa còn là ở trên đỉnh núi ngoại ô.
“Chúng ta có nên... A!” Giang Hàn đang phiền não tìm từ, muốn giả bộ không để ý để nhắc nhở Mộc Phong bắt đầu ba ba ba, đột nhiên cơ thể bị kéo về phía sau, rơi vào một ôm cực nóng cùng một vật thể cứng như sắt thép...
Dải ngân hà màu bạc chuyển động trong bầu trời đêm xanh, gió đêm yên tĩnh, thì thầm ấm áp.
Mà cùng lúc đó, Hà Hi và Ngô Liệt đang sắp xếp hành lý để ngày mai lên máy bay.
Đã nói đi Châu Âu kết hôn mà!
Trong rương hành lý Hà Hi chỉ để một ít đồ rửa mặt cao cấp cấp thiết và lễ phục mặc trong ngày cưới, bởi vì Ngô Liệt khí phách mười phần tỏ vẻ đem càng ít càng tốt, thiếu cái gì đến đó mua là được, dù sao chồng anh không chỉ có tiền mà còn có thật nhiều tiền!
“Chúng ta lần này đi bao lâu?” Hà Hi nhìn hộ chiếu, phê bình kịch liệt nói, “Chụp anh xấu quá! Hoàn toàn không thể hiện được khí chất sầu muộn lại cao quý của anh!”
“Dù xấu nhưng so với toàn thế giới thì đẹp hơn nhiều.” Ngô Liệt tiêu sái ngậm điếu thuốc, miệng toàn nói lời chứa đường mật, “Lần này anh muốn chơi bao lâu thì ở bấy lâu, sau hôn lễ em đưa anh đi du lịch thế giới, hưởng tuần trăng mật.”
“Vậy phải là một năm! Một tháng du lịch không đủ!” Hà Hi nhảy cẫng hoan hô, ca ngợi phát ra từ đáy lòng, “Trên thế giới tại sao lại có thể có ông xã tốt như em chứ!”
Ngô Liệt bóp bóp, thuận thế đè Hà Hi lên giường: “Vậy báo đáp ông xã thế nào đây?”
“Hôm nay em muốn play cái gì?” Hà Hi vô cùng nhu thuận, “Hay là thử sơn thần và yêu quái? Nếu không… Thổ phỉ và đại thiếu gia? Hay là kẻ cắp hành tinh và hình cảnh vũ trụ?”
“Như thế này, sắp xếp đồ trước.” Ngô Liệt cười xấu xa nhỏm dậy, ra quyết định: “Em chọn hết. “
Hà Hi lo lắng sắp xếp rương hành lý lại, bắt đầu suy xét có khi nào mình bị chịch tới ngất đi ngày mai không lên nổi máy bay không.
“Đúng rồi.” Hà Hi đậy rương lại, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, “Thật ra em không phải xin nghỉ dài hạn, mà là bị cách chức đi...”
Ngô Liệt trầm mặc một lúc, hào phóng thừa nhận: “Đúng, làm sao anh biết?”
“Mộc Phong mấy hôm trước nói cho anh biết.” Hà Hi mặt trung thực dựng thẳng ba ngón tay lên, giải thích, “Anh và nó chỉ nói điện thoại ba phút, nó chỉ nói cho anh biết chuyện đó.”
Anh là một quỷ quỷ hết sức cẩn trọng!
Ngô Liệt cười gập ngón tay của Hà Hi lại: “Không cần phải vậy, em tin anh, nói chuyện phiếm với bạn là quyền tự do của anh. Anh ta nói cho anh biết chuyện gì?”
“Nó nói cho anh biết, nó khoảng thời gian trước làm bốn người bị thương nặng, hậu quả vốn sẽ rất nghiêm trọng, nhưng em vì anh chịu khó giúp nó đè chuyện này xuống...” Hà Hi mím môi một cái, “Em bởi vì chuyện này nên bị cách chức sao?”
“Phải.” Ngô Liệt lui về sau vuốt tóc mái, không sao cả nói, “Anh không cần phải áp lực, em làm công việc này vốn là vì tìm anh... Huống hồ, Vampire không thể làm thợ săn quái vật. “
“Vampire?” Hà Hi nghi hoặc mở to mắt.
“Hôn lễ cùng ngày, em hy vọng anh chuyển hóa cho em.” Ngô Liệt nắm tay Hà Hi, ánh mắt kiên định lại dịu dàng, “Em muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cùng anh.”
“Được...” Hà Hi mũi cay cay, “Em vì anh làm nhiều chuyện như vậy, cảm ơn em.”
“Về sau đừng nói cảm ơn.” Ngô Liệt cong khóe môi, “Cả đời này mỗi một ngày em đều sẽ cưng chìu anh, chỉ sợ anh cảm ơn không nỗi.”
Hà Hi ngấn lệ cười khúc khích.
“... Hành lý thu dọn xong rồi?” Ngô Liệt bóp cái mũi tinh xảo của Hà Hi, ôm cậu đặt lên đùi, “Hay là bắt đầu từ sơn thần và yêu quái?”
“Được.” Tiểu Hà Hi lập tức dâng trào cởi áo đang mặc ra! “Anh muốn làm sơn thần!”
Nghe rất lợi hại!
Ngô Liệt bật cười, đè gáy Hà Hi xuống cường hôn...
Đêm nay, kéo dài thật ngọt ngào.
Đi qua bụi gai và thung lũng, trải qua vạn sông nghìn núi, chịu đựng cô đơn lạnh lẽo và chờ đợi, chỉ vì gặp anh.
Cuộc đời này, độc nhất vô nhị là anh.
.:. Hoàn Chính Văn.:.