Lâm Sở dùng ánh mắt âm độ trừng Giang Hàn một lúc, nhưng mà Giang Hàn biết hắn nhiều năm như vậy, tính kháng băng vô cùng cao, hoàn toàn không xem ra gì, ngược lại ngày càng táo tợn nói: “Đúng đúng đúng, chính là cái biểu cảm này, y như quan tài, là anh anh cũng không theo em.”
Lâm Sở phẫn nộ: “Anh theo em cũng không thèm.”
Giang Hàn: “Nhưng mà anh vốn cũng không thèm theo chú em.”
Lâm Sở: “Đệt!”
Giang Hàn vỗ vỗ vai của hắn, ẩn ý sâu xa nói: “Anh nhìn thấy chú yêu đương còn sốt ruột dùm, không bằng anh dạy em vài chiêu?”
Lâm Sở rất nhanh nắm được trọng điểm, trả lời lại một cách mỉa mai: “Anh chỉ có f***.”
Giang Hàn nhấc tay đầu hàng: “Được được được, anh thua anh thua, vậy em có muốn học hay không?”
Giang Hàn tuy toàn thân tản ra khí tức không đứng đắn, nhưng là từ nhỏ đến lớn các em gái bên cạnh cậu kéo dài chưa từng đứt đoạn, sau đó dường như bị ảnh hưởng từ Lâm Sở, cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với các nam sinh thanh tú, mở ra cánh cửa thế giới mới, nghiễm nhiên trở thành một tình thánh.
Dĩ nhiên, cái danh hiệu tình thánh này là Giang Hàn tự phong cho mình, Lâm Sở thì đặt cho hắn cái tên là ‘JJ hình người’.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, chí ít phương diện này Giang Hàn là chuyên gia, Lâm Sở đấu tranh tư tưởng một chút, trong mắt lóe ra ánh sáng ham học hỏi: “Dạy em.”
Giang Hàn hào hứng ngồi xuống tay vịn ghế sofa, uống một hớp rượu, nói: “Đầu tiên, em có thể hoạt bát với người ta chút được không? Sức mạnh văn não tàn wechat đi đâu rồi?”
Lâm Sở khổ não thở dài: “Gõ chữ có thể, nói chuyện cùng cậu ấy em hồi hộp.”
Giang Hàn khoát khoát tay: “Được rồi, cái này không bắt buộc, vậy hôm nay anh cho em một chiêu, lát nữa tan tiệc em uống vài ly, nhưng là đừng uống quá nhiều, trên người có mùi rượu là được, hơn nữa phải diễn sâu chút, tạo nên hiệu quả đang say rượu.”
Lâm Sở ngay thẳng lắc đầu: “Không hiểu.”
Giang Hàn chớp chớp mắt mấy cái: “Nói một cách đơn giản, chính là giả say, mượn rượu giả điên.”
Lâm Sở vẻ mặt ‘Anh là cái đồ nhân loại xấu xa’: …
Giang Hàn lộ ra nụ cười xấu xa: “Sau đó em có thể nhân cơ hội hôn cậu ấy, hôn xong xem phản ứng thế nào, nếu như cậu ấy mất hứng, em ngày mai dậy giả bộ ngơ ngác, nói mình hôm qua uống nhiều quá cái gì cũng không nhớ, nếu như cậu ấy không có mất hứng, vậy… Khưa ~ khưa ~ khưa ~.”
Lâm Sở ngồi nghiêm chỉnh, nghi ngờ hỏi: “Khưa khưa khưa?”
Giang Hàn trầm mặc một lúc, nói: “Anh thấy em nhất định phải sống cô độc quãng đời còn lại!”
Lâm Sở bướng bỉnh: “Em không có.”
Giang Hàn vuốt mặt: “Vậy nghe anh chỉ huy.”
Lâm Sở khó khăn gật đầu: “Được.”
Giang Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Có đôi khi anh thật sự muốn bóp chết em.”
Lâm Sở cười cười, cùng Giang Hàn cụng ly mộ cái, đem rượu còn dư lại uống một hơi cạn sạch.
3.2
Lúc Lâm Sở tham gia tiệc sinh nhật Giang Hàn, tiểu Mộc Thần tâm sự nặng nề đang ở trong nhà ôm wacom vẽ tranh.
Mỗi khi tâm tình cậu không vui, lúc cảm thấy tình cảm vô vọng, sẽ thông qua phương thức vẽ tranh an ủi mình.
Đề tài vẽ hôm nay là ‘Chạy bộ buổi sáng’, trong tranh nam thần và sói nhỏ người ngọt ngào như xuân về hoa nở, hơn nữa phần cuối còn núp trong góc tối bãi tập màn trời chiếu ‘hắc hắc hắc’.
Nước bắn bốn phía, vô cùng d*m.
Mộc Thần vẽ đến máu mũi muốn phun ra, một đôi mắt to xinh đẹp lóe ra ánh sáng thô bỉ, vừa vẽ vừa cười.
Tốc độ tay của người sói vô cùng kinh người, sau khi vẽ xong Mộc Thần lại kiểm tra câu chuyện một lần nữa, đột nhiên nghĩ buổi sáng lúc chạy bộ không hiểu tại sao Lâm Sở ngã. Kỳ thật điểm xuất phát nguyên bản tranh Mộc Thần vẽ là ‘Ghi lại lộ trình yêu đương’, mặc dù sau này mới d*m đến mức ngại xem, nhưng rất nhiều cái lúc không H vẫn là lấy từ tài liệu thực từ cuộc sống.
“Phải đưa tình tiết làm sao cho hợp lý vào tranh đây… ” Mộc Thần nâng cằm nghiêm túc suy nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, cậu đột nhiên cười hắc hắc, bỏ thêm vài tình tiết vào nam thần, đồng thời cho nam thần độc thoại, cho thấy nam thần là bởi vì cùng người mình yêu chạy bộ quá hồi hộp cho nên mới ngã.
“Chậc chậc, có chút gượng ép, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ra loại tình tiết này… ” Mộc Thần up chap mới hôm nay lên weibo, trong lòng có chút bất định.
Nam thần bình thường cao lãnh như vậy, không giống như vì hồi hộp mới ngã xuống, vẽ như thế có hợp lý không?”
Thế nhưng đã nghĩ như thế thì cứ vẽ thôi!
Mộc Thần siết chặt nắm tay.
Kệ đi, cứ như vậy!
3.3
Vẽ xong chap hôm nay, Mộc Thần ở phòng khách mở đệm yoga, mở ‘Yoga – Ngọc Châu Huyễn"[1] trong máy tính ra, bắt đầu luyện tập giống như những gì ca ca người sói của mình nói.
[1] Kênh youtube chỉ tập yoga khá nổi của Trung
Giữa lúc Mộc Thần tập theo giọng nữ nhu hòa “Hít vào, thở ra, thả lỏng phần eo”, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên.
Mộc Thần cầm điện thoại lên xem, là ca ca Mộc Phong, vì vậy vui vẻ nhận, nguyên khí 10 phần gọi một tiếng: “Ca ca! “
Thân là một tên cuồng em trai, Mộc Phong được gọi manh tới mức linh hồn run rẩy, sau đó hắn chỉ là trầm thấp ‘Ừ’ một tiếng, lập tức uy nghiêm hỏi: “Đang làm gì?”
Mộc Thần kéo chân về bụng: “Em đang tập thể hình.”
Mộc Phong hết sức vui mừng lau mồ hôi, nhìn 200 kg tạ trên đỉnh đầu mình, nói: “Trùng hợp, anh cũng đang tập, em làm rất tốt.”
Mộc Thần hài lòng: “Em sẽ càng cố gắng!”
Mộc Phong lại hỏi: “Gần đây có ăn nhiều không? Em gầy quá, không ăn nhiều không có biện pháp tăng cơ.”
Mộc Thần điên cuồng gật đầu, mở tủ lạnh ra, lấy ra một cái Tiramisu: “Anh yên tâm đi, em còn ăn khuya đó, mấy hôm trước có tăng kg, lên được nửa kg.”
Mộc Phong yên tâm, tán thưởng nói: “Tốt, nửa kg cũng tiến bộ, em nhất định sẽ trở thành người sói siêu cấp lợi hại, còn hơn cả ca ca nữa.”
Mộc Thần ăn một miếng lớn Tiramisu: “Vâng!”
Trong lòng hai anh em đầy cảm động.
Chỉ là nếu như Mộc Phong tới xem không chừng sẽ tại thổ huyết ngay tại chỗ.
Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Mộc Phong lại không yên tâm hỏi: “Em ở đã quen phòng ở ngoài chưa?”
Mộc Thần: “Vâng, điều kiện rất tốt. “
Mộc Phong thình lình nói: “Anh biết em nghe lỗ tai cũng muốn chai, nhưng anh phải nhấn mạnh một lần nữa. Anh cho em đi ra ngoài ở là sợ em và bạn cùng phòng ở cùng nhau không cẩn thận bại lộ thân phận, nếu hiện tại đã ở một mình, không cho em cho người khác vào ở.”
Mộc Thần nghẹn một cái, nói thật nhanh: “Không thể nào, sao có thể chứ.”
Mộc phong: “… Thật sự?”
Mộc Thần đứng nghiêm: “Thật!”
Mộc Phong nghi ngờ nói: “Anh nghe giọng em có chút lo lắng.”
Thính giác của người sói nhạy gấp mấy lần loài người, có thể từ trong giọng nói do thám được biến hóa cảm xúc của đối phương, giống như Mộc Phong, người sói lợi hại nhất là như vậy.
Mộc Thần càng luống cuống: “Thật không có thật không có, ca anh tin em đi!”
Mộc Phong hừ lạnh: “Được rồi, anh tin.”
Mộc Thần lau đem mồ hôi lạnh: “Vậy thì tốt.”
Mộc Phong cúp điện thoại: …
Quá khả nghi rồi! Em trai không nghe lời mình!
3.4
Mộc Thần lòng vẫn còn sợ hãi để điện thoại xuống, mới vừa muốn tiếp tục luyện yoga, lại là một cuộc điện thoại khác, Mộc Thần nhìn, là Lâm Sở.
Mộc Thần khẩn trương hắng giọng một cái, ấn nút nghe, giọng nói ngọt muốn chết: “Alo?”
Đối diện là một giọng nói xa lạ: “Alo, chào cậu, xin hỏi là Mộc Thần sao?”
Mộc Thần: “Là tôi.”
Giọng nói xa lạ: “Tôi là bạn Lâm Sở, nó uống nhiều quá tôi đưa nó về, bây giờ chúng tôi ở dưới lầu, cậu xuống đón được không?”
Mộc Thần ngẩn ra, vội hỏi: “Được, tôi lập tức xuống.”
Dưới lầu, Giang Hàn chọc chọc Lâm Sở: “Người ta sắp đi xuống rồi, em ngược lại diễn dáng đang say chút đi.”
Lâm Sở ánh mắt lấp lánh, tinh thần sáng quắc, thoạt nhìn linh hoạt đến mức có thể tùy thời nhảy lên: “Em hồi hộp… “
Giang Hàn sụp đổ đỡ trán, nói: “Nếu không anh đánh em một cái? Đánh cho não em chấn động mạnh? Chấn động xong em khẳng định xỉu chắc luôn, diễn xuất tự nhiên, thích hợp cho loại bình hoa như chú em.”
Lâm Sở cả giận nói: “Chấn động cmn anh.”
Giang Hàn phản kích: “Anh cmn chấn động chú mày!”
Lâm Sở ngớ người, hắn lần đầu tiên nghe kiểu chửi người như vậy: “… Cách này của anh em không có cách nào chấp nhận.”
Giang Hàn nóng nảy: “Chú mày nhanh lên đi, gục vào vai anh nhắm mắt là được, giả say cũng như giả bộ ngủ thôi biết không hả!?”
“Được.” Lâm Sở nghe lời gục lên vai Giang Hàn, nhắm mắt lại, bởi vì hồi hộp mà thân thể cứng ngắc giống như đá.
Giang Hàn không kịp chỉ đạo hắn “Thả lỏng cơ thể”, bởi vì Mộc Thần tới rồi.
3.5
Mộc Thần sau khi nói cám ơn Giang Hàn, từ trong tay hắn đem nhận lấy Lâm Sở.
Giang Hàn cười cười: “Anh đi đây, hẹn gặp lại.”
Mộc Thần trầm mặc không nói gì chỉ lấy tay ngón tay đưa lên mũi Lâm Sở, xác nhận còn hô hấp, sau đó thở phào nói: “May quá, làm em sợ muốn chết. “
Giang Hàn, Lâm Sở: …
Mộc Thần ngại quá: “Cơ thể cậu ấy cứng quá.”
Gương mặt Giang Hàn muốn tái đi, vội giải thích: “Bình thường, nó vậy đó, uống say là cơ thể cứng vậy đó, y như xác chết, ha ha ha!”
Mộc Thần lễ phép cười: “Ahahaha.”
Giang Hàn, Lâm Sở: …
Bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Giang Hàn vẻ mặt không biết nói gì lên xe đi, Mộc Thần tâm hoa nộ phóng đặt cánh tay Lâm Sở lên vai mình kéo đi, nhưng mà kéo mấy bước Mộc Thần phát hiện thân thể Lâm Sở cứng ngắc giống như muốn ma sát ra lửa với mặt đất, vì vậy Mộc Thần khẽ gọi: “Lâm Sở? Lâm Sở? Cậu có thể bước đi không?”
Lâm Sở khẩn trương đến long trời lở đất, thề giả bộ ngủ đến cùng, không rên một tiếng.
“Ngủ say như vậy, vậy thì dễ rồi.” Mộc Thần nhỏ giọng thì thầm, bất thình lình cõng Lâm Sở lên, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vui vẻ khẽ hát leo lên lầu 6.
Lâm Sở cả người phát mộng, không chỉ có thân thể cứng ngắc, mà cả phần dưới. Cơ thể dán chặt vào người Mộc Thần, mỗi một bước Mộc Thần đi liền lơ đãng ma sát một cái, mới vừa lên đến lầu 3 Lâm Sở đã bắt đầu phản ứng cầm thú.
Lúc này Mộc Thần cũng đột nhiên cảm thấy không ổn, đến lúc biết được đó là cái gì đồng nam sói nhỏ nhất thời cả kinh chân tay luống cuống, cộng thêm đèn cảm ứng bị hỏng hành lang đen kịt, Mộc Thần hoảng hốt đạp hụt một bước, cả người té nhào trên thang lầu.
“Cậu không sao chứ!” Lâm Sở trên người Mộc Thần nhảy dựng lên, lo lắng hỏi.