• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

15.1

Thấy Giang Hàn bị ôm lên, tài xế lập tức liều mạng xông lên đánh Mộc Phong, hét to một tiếng dùng khăn ha-đa [1] quất lên lưng và eo Mộc Phong, sau đó gào lên thu tay về tấn thế, tuy làm đủ trò nhưng toàn bộ quá trình không ai chú ý tới hắn.

[1] khăn ha-đa: khăn dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần

Mà Giang Hàn thì ở trong lòng Mộc Phong liều mạng đạp chân giãy dụa, Mộc Phong càng ôm hắn chặt hơn, trên gương mặt u ám lại nổi lên nét đỏ ửng khả nghi, giải thích ngay thẳng: “Xin lỗi, tại vì lúc nãy cứ nhìn cậu cho nên mới cứng như vậy, không phải cố ý. “

“… ” Trong nháy mắt Giang Hàn quên cả đau chân miệng cũng há to đến nhét được quả trứng gà.

Cái gì mà nhìn cậu cho nên mới cứng như vậy! Chuyện như thế mà cũng dám nói ra khỏi miệng sao! Tên này quá quái đản rồi!

“Cậu không cần phải sợ, thật ra tôi chỉ muốn cùng cậu hẹn hò.” Mộc Phong nở một nụ cười mà tự cho là dịu dàng.

Tam quan của Giang Hàn nhất thời bị gột rửa: “Hẹn hò? Anh khẳng định không phải quyết đấu? Con bà nó vậy anh cười dọa người như vậy để làm gì?”

Mộc Phong tổn thương nhưng vẫn ráng cười, giải thích: “Thật sự chỉ muốn hẹn hò với cậu, dáng vẻ của tôi trời sinh có hơi hung dữ.”

Thấy đối phương dường như hoàn toàn không phải tới đánh nhau, Giang Hàn mới dám mở miệng tiện ra, bình tĩnh sửa sai nói: “Không phải là có hơi, mà là quá hung dữ.”

“… Ừ, quá.” Mộc Phong nhìn Giang Hàn không chớp mắt, thấp giọng nói: “Cậu nói gì cũng đúng.”

CMN không ổn rồi! Giang Hàn lau mặt, đẩy đẩy ngực Mộc Phong, nói: “Anh thả tôi xuống.”

Cái đẩy này của Giang Hàn khiến cậu đột nhiên ý thức được cả cơ thể Mộc Phong từ trên xuống dưới đều cứng như đá, cho dù cách mấy tầng quần áo giữa hai người cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, hơn nữa Mộc Phong vừa nghe hắn kêu buông càng dùng sức ôm chặt, khí thế bức người càng mãnh liệt hơn. Không biết tại sao Giang Hàn hô hấp có chút không thông, đồng thời trong lòng tuôn ra một cảm giác quái dị khó nói lên lời, loại cảm giác này làm cho Giang Hàn rất nôn nóng.

Mộc Phong lưu luyến không rời nói: “Cứ ôm vầy đi! Tôi không mệt.”

“Ai sợ anh mệt!” Giang Hàn suýt chút nữa ói máu, lại điên cuồng giãy dụa một phen dù không có kết quả, giận dữ hét: “Buông! Anh mau buông!”

Mộc Phong nhẹ nhàng thả Giang Hàn xuống, sợ Giang Hàn hiểu lầm nữa nên lập tức thâm tình bày tỏ: “Tôi thích cậu, tôi muốn theo đuổi cậu.”

“Không.” Giang Hàn liếc mắt, từ chối cực nhanh.

“Tôi tự giới thiệu, tôi tên Mộc Phong, là một nhà chế tạo nước hoa, thích nấu ăn.” Mộc Phong nghiêm túc lấy danh thiếp ra đưa, nói: “Phía trên có số điện thoại của tôi.”

Giang Hàn trầm mặc một phút rồi đột nhiên cười ha hả lên: “Anh? Chế nước hoa? Thích nấu ăn? Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Thật sự không giống có biết không!

Mộc Phong say mê nhìn nụ cười của Giang Hàn, nói: “Có vấn đề gì không?”

Giang Hàn cười đến run rẩy, thở chậm một hồi mới nói: “Tôi còn tưởng anh là vận động viên quyền anh gì gì đó.”

Sở thích dù không giống ngoại hình đầu gấu nhưng sao có thể thích nấu ăn! Bộ là Toriko[2] hả!

[2] Toriko: Thợ săn thực phẩm, manga cùng tên

Mộc Phong cũng cười khờ theo, mặc dù trong mắt Giang Hàn nhìn rất dữ, sau đó người sói rất vụng về trong phương diện tình cảm lại tiếp tục thẳng thắn nói: “Tôi thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.”

“Từ cái nhìn đầu tiên? Hắc!” Giang Hàn kéo kéo cổ áo sơ mi, cười xấu xa: “Khi tôi nói với người nào đó ‘Thích từ cái nhìn đầu tiên’, ý của tôi là ‘Tôi muốn chịch, mời’.”

Mộc Phong trầm mặc một lúc, nói: “Tôi đúng là muốn chịch cậu.”

Đúng như dự đoán Giang Hàn cười lạnh một cái, giọng nói ngả ngớn: “Thật ngại quá, tôi không thích style như anh.”

“Nhưng không chỉ là muốn chịch.” Mộc Phong vội vàng nói: “Tôi tin chuyện từ cái nhìn đầu tiên.”

Dù sao trực giác của dã thú đều rất nhạy cảm, bất quá chuyện này tạm thời không thể nói được.

“Thôi đi, đã thời nào rồi còn chơi trò ‘thích từ cái nhìn đầu tiên’.” Giang Hàn kéo tên tài xế ngồi chồm hổm cắn hạt dưa xem kịch vui ở một bên lên, đưa lưng về phía Mộc Phong thờ ơ vẫy vẫy tay, nói: “Tạm biệt.”

Mộc Phong lẻ loi đứng tại chỗ, hai tay ở trong không khí làm động tác ôm, mất mác ôm vào lòng cảm giác lúc nãy ôm Giang Hàn.

5 giây sau Mộc Phong lập tức lên tinh thần lại, bình tĩnh nhớ kỹ số nhà Giang Hàn.

Đàn ông chân chính sẽ không bị đánh bại! Đây chỉ là bước bắt đầu!

Round 2! Ready? Go!

15.2

Bên kia, Mộc Phong đi rồi chuyện Lâm Sở làm đầu tiên chính là vào nhà tắm tắm sạch xà bông trên người lúc nãy.

Dù sao thì lúc nãy cũng không dám, cảm giác nếu đi sẽ bị giết. (>﹏<.)

Sau khi tắm xong, Lâm Sở hí hửng đi tới phía sau Mộc Thần, mang theo một thân đầy hơi nước ôm cậu vào lòng, giống như cún cọ cọ vào cổ Mộc Thần, thấp thỏm hỏi: “Anh của tớ nói sao?”

“Cậu đừng cứ anh của tớ anh của tớ, đó là anh tớ.” Mộc Thần bị hắn cọ đến đỏ mặt.

“Đúng vậy, anh của tớ.” Lâm Sở trêu, “Đừng để ý mấy chi tiết này, anh ấy thấy tớ thế nào?”

“Ảnh… Cảm thấy cậu rất tốt.” Mộc Thần hàm hồ nói.

Tuy cậu biết ca ca rất không hài lòng, nhưng cậu biết phần không hài lòng này không phải là nhằm vào Lâm Sở, chỉ là không nỡ mình mà thôi, cho nên cũng không cần phải nói chuyện này với Lâm Sở.

“Thật sự?” Lâm Sở hôn nhẹ lỗ tai Mộc Thần, tay bắt đầu không yên, nhưng ngoài mặt vẫn như không có gì xảy ra nói: “Tớ cảm thấy ánh mắt anh cậu nhìn tớ vô cùng hung dữ.”

“Thật, ảnh rất hài lòng về cậu, ảnh nhìn ai mắt cũng như vậy, cậu quen là được.” Mộc Thần đè lại bàn tay tác loạn của Lâm Sở, thấp giọng nói: “Không cho lộn xộn.”

“Thôi mà! Cục cưng ngoan, tớ chỉ sờ không làm gì khác.” Vì ngày nửa người dưới hạnh phúc mau đến, Lâm Sở tiếp tục tìm đường chết, giở đủ thủ đoạn.

Mộc Thần do dự một chút, cảm thấy nếu như mỗi lần hôn thời điểm cậu sắp biến thân cứ trói hai tay bạn trai ra sau lưng hoặc vứt xuống đất mãi nói không chừng sau này Lâm Sở sẽ có bóng ma trong lòng, tiện đà nảy sinh các loại vấn đề bất lực nghiêm trọng thì sao, thế là Mộc Thần hơi đẩy người ra chút, nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Giang Hàn có đang độc thân không?”

“Cậu hỏi ổng làm gì!” Lâm Sở chớp mắt liền ghen tị.

Lúc này còn muốn nam nhân khác! ヽ(≧Д≦)ノ

Hắn quả nhiên đã vứt chuyện dò hỏi giúp Giang Hàn ra sau đầu.

Mộc Thần liếc mắt, nói: “Hỏi giúp anh tớ, anh tớ hình như thích anh cậu.”

Lâm Sở chấn động: “Anh cậu chẳng phải vì đội nguyên một cái thảo nguyên xanh trên đầu nên mới tìm Giang Hàn tính sổ sao?”

“Không phải.” Mộc Thần hết sức đau lòng cho anh mình, lập tức giải thích: “Phong thái của anh tớ có chút hung dữ, cho nên mọi người dễ hiểu lầm. “

Lâm Sở: …

Không phải chỉ có chút thôi đâu!(ノw<.)

Anh cậu chính là sát khí hình người biết đi đó! ( ̄_ ̄)

Lâm Sở suy nghĩ một chút, hỏi: “Không phải anh cậu và Giang Hàn chưa từng gặp nhau sao?”

“Đúng vậy.” Mộc Thần nghiêm túc nói: “Chính là thích từ cái nhìn đầu tiên đó.”

“Phì.” Lâm Sở cố gắng đem tráng hán cơ bắp kia liên hệ với hơi thở thiếu nữ ‘thích từ cái nhìn đầu tiên’.

“Cười đã chưa? Tớ đối với cậu cũng vậy… ” Mộc Thần thất vọng rũ mắt xuống.

Lâm Sở lập tức điều chỉnh biểu cảm đẹp trai, thâm tình nói: “Tớ đối với cậu cũng vậy, lần đầu tiên thấy cậu trong lòng tớ đã nghĩ — ‘Ai da? Đây không phải vợ của mình sao? Rốt cục gặp được rồi.’ “

Mộc Thần bị chọc bật cười, thế là hai người trêu qua trêu lại dính như keo chán chê 5 phút, sờ sờ tay nhỏ hôn hôn mặt.

“Vậy rốt cục Giang Hàn có độc thân không?” Lúc Lâm Sở không khống chế được muốn tiến thêm một bước, vì để không biến thân Mộc Thần tàn nhẫn ngăn cản hắn lần nữa.

Lâm Sở suýt nữa sụp đổ, rất muốn trở về phòng khóc một trận: “Coi như không đi!”

“… ” Đây là đáp án quỷ quái gì, Mộc Thần xoắn xuýt nhìn hắn.

Lâm Sở thành thật nói: “Ổng cứ vài ngày đổi một người bạn gái, có đôi khi còn là bạn trai, lâu nhất cũng không qua nỗi một tháng, dù hôm nay độc thân, ngày mai cũng có thể hết độc thân, hoặc dù hôm nay không độc thân, ngày mai cũng có thể độc thân ngay, cho nên… tớ cảm thấy anh chúng ta vẫn là nên thích người khác tốt hơn.”

Nếu không… Về sau chỉ sợ anh của chúng ta không phải đơn giản chỉ đội nguyên cái thảo nguyên trên đầu, mà là nguyên cái rừng Amazon nhiệt đới! o( ̄  ̄o#)

“Sao lại như vậy… ” Mộc Thần không khỏi lo lắng thay Mộc Phong, cậu biết ca ca dù cơ bắp, nhưng FA hơn 20 năm thật vất vả mới tìm được sẽ không dễ gì buông tay, nhưng nếu như gặp được người không hợp về sau sẽ rất khổ sở.

Lúc này Lâm Sở dán lên tai Mộc Thần thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy cậu là đang suy tính làm sao để hai chúng ta tiến triển được tốt hơn, đúng không?”

“Cuối tuần phải nộp đồ án cơ thể người đó cậu vẽ chưa? ” Mộc Thần vô tội chớp chớp mắt.

“Chưa vẽ.” Lâm Sở hùng hồn.

“Nhanh đi vẽ đi.” Mộc Thần thuần khiết nói.

Trong mắt Lâm Sở lóe ra ánh sáng đói khát: “Tớ muốn vẽ cậu. “

Mộc Thần cảnh giác đè lại quần áo của mình: “Mơ đi, còn lâu tớ mới cho.”

Lâm Sở chỉ chỉ hai mắt của mình, bình tĩnh nói: “Cởi hay không cởi cũng như nhau, lúc nhìn cậu tớ đều dùng mắt nhìn xuyên thấu.”

Mộc Thần: …

“Trêu cậu thôi.” Lâm Sở véo mặt cậu, “Vẽ cậu thật sao tớ nỡ cho người khác xem.”

“Vậy cậu nhanh đi vẽ đi.” Mộc Thần dùng chân đá đá Lâm Sở.

“Biết rồi.” Lâm Sở vô vị xoay người, mới vừa đi được một bước, chợt xoay người lại ở trên môi Mộc Thần mổ một cái.

Tập kích lần thứ 121 — Thành công! (*°▽°*) 八(*°▽°*)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK