Màn sau được quay tiếp, người bên ngoài đều nín thở chờ đợi, tập trung tinh thần nhìn.
Cảnh đã được chuyển tới trong thành, Triển Chiêu sợ Lưu Nhất Hổ gây việc bỏ chạy nên hai tay chưa cởi dây, nét mặt đại hán vốn cực khí hung ác thêm bị trói biểu tình càng dự tợn hơn, sau khi vào thành Triển Chiêu liền đi phía sau Nhất Hổ, không xa không gần, thân hình xảo diệu che khuất hai tay bị trói của đại hán, nếu nhìn cùng lắm chỉ thấy giống chắp tay đi dạo phố, không đến mức khiến việc bị trói này làm kinh sợ người xung quanh, lực tay không nặng không nhẹ nhưng không làm cho đại hán chạy thoát được, tùy ý Triển Chiêu phát động.
Thời gian cũng đã đến giữa trưa, Triển Chiêu ngừng lại suy nghĩ một lát, liền mang đại hán đi vào một quán ăn, trong quán khá lớn, Triển Chiêu kéo qua, liền đi đến một góc ngồi xuống, biểu tình của đại hán liền trở nên giận dữ đứng thẳng người không chịu ngồi xuống, Triển Chiêu thở dài, vỏ kiếm dài của Cự Khuyết đánh vào đầu gối của gã, khiến gã bị một cú đau nhức, đụng xuống đất ngoan ngoãn ngồi xuống, đại hán vừa cắn vừa nghiến răng, nghĩ đến việc trên đường phải ăn không ít bài bố của Triển Chiêu.
Tiểu nhị đến, Triển Chiêu vừa định gọi món, đại hán lại tác quái, ngắt lời la lên: “Cho đại gia một bình rượu trắng, một đĩa thịt vịt kho tàu, thịt gà kho nước tương, gân bò hấp, chân dê nướng than…” cứ thế thao thao bất tuyệt.
Tiểu nhị non nớt nghe đến ngẩn người sửng sốt, đại hán càng nói càng thèm ăn cứ thế càng thêm hăng hái, tiểu nhị hoàn hồn miễn cưỡng chen vào, lúng ta lúng túng: “Đại gia… tiểu điếm… cái này, làm ăn nhỏ, không có mấy món mà đại gia gọi…”
Đại hán nghe xong, thuận tính liền định rống to, Triển Chiêu đặt xuống mấy ly trà lạnh vừa uống, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đại hán trừng mắt liếc ngang qua, Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, một bộ dáng tựa hồ không hề có chút đau đầu vì bị đại hán một đường làm phiền, không thấp không chậm nói: “Triển mỗ thật không muốn Lưu huynh phải im lặng cùng tại hạ dùng cơm.” Y điểm hai cái trên bàn, đại hán vừa nhìn, hiểu rõ Triển Chiêu ý muốn nói gì, mặt mày dữ tợn hừ một tiếng rõ to không lên tiếng nữa.
Sau lưng tiểu nhị mồ hôi nhễ nhại, mới biết vị thiếu hiệp xinh đẹp trước mắt này là chân chính thâm tàng bất lộ, chỉ một câu đã có thể khóa miệng vị hung thần ác sát, Triển Chiêu lại cười, tiểu nhị lại cảm thấy thật là một nhân vật thần tiên, chỉ nghe âm thanh ôn nhã của y lại cất lên: “Cho ba cái bánh bao không, năm cái bánh bao thịt, thuận tiện thêm một bình trà, tiểu nhị làm phiền rồi.” Tiểu nhị nghe xong bay bay đi, mới cảm thấy buông lỏng vì sự hoảng hốt không ngừng khi nãy.
Bánh bao đưa lên, Triển Chiêu cầm bánh bao không bắt đầu ăn, cắn một miếng, hương thơm dần bay ra, đại hán nhìn, bao tử càng sôi sùng sục, trong bụng truyền ra tiếng ‘ùng ục’, Triển Chiêu nhưng dửng dưng, đại hán nhịn không được, thô lỗ hung ác nói: “Này! Ngươi quên lão tử còn bị trói sao!”
Nhìn bộ dạng ‘sực nhớ ra’ của Triển Chiêu, đại hán mới giựt mình phát giác, cái này, vị Triển đại hiệp này rõ ràng vì chuyện vừa nãy mà đang chỉnh gã!
Nhân viên bên ngoài đều kinh ngạc, Triển Chiêu võ nghệ siêu quần, hiệp nghĩa quả cảm, ôn văn nho nhã… là điều mọi người đều biết, vị này diễn lại thấy được một mặt càng thêm sống động, càng thêm ‘người’ hơn, nghĩ lại, Lê tiểu thiên vương lần đó diễn so với người này còn kém rất xa, mọi người lại âm thầm tán thưởng.
Trừng phạt nho nhỏ của Triển Chiêu còn chưa xong, làm ra biểu tình ‘làm thế nào mới tốt đây’, nghĩ trái nghĩ phải, đột nhiên cười nói: “Nếu không, Triển mỗ đút cho ngươi ăn được không?” Y đưa tay ra, bánh bao nóng hổi liền đến trước mặt đại hán, vị sau phản ứng không kịp, trừng mắt nhìn cái bánh bao trăng trắng trước mặt, lại nhìn sang Triển Chiêu, khuôn mặt tươi cười sáng lóa đó, đôi mắt tròn tròn thẳng thắn đó, đầu ngón tay thon dài đang cầm bánh bao đó, tay của y càng lúc càng đến gần, Triển Chiêu đẹp, tuy nhiên hiện tại gã mới khắc sâu hiểu rõ, đại hán đột nhiên mặt nóng bừng bừng, khuôn mặt ngăm đen đã thành màu đỏ tía, vừa lắp bắp vừa cuống cuồng: “Ngươi ngươi ngươi xem ta là tiểu tiểu tiểu hài tử sao! Nhanh nhanh nhanh buông buông buông lỏng lỏng tay cho cho cho ta!” Không biết vì cái gì lại thấy khốn quẫn xấu hổ.
Người bên ngoài bị hành động trừng phạt nho nhỏ không ảnh hưởng đại cục này của Triển Chiêu khiến cho nhịn cười đến mức đau cả bụng, chỉ có một người mặt đã biến đen thui, chị Hồng đưa mắt qua hỏi, người này nghiến răng thấp giọng đáp: “Cái này… có chỗ nào là trừng phạt nho nhỏ chứ!” tựa hồ cực kỳ đầy mùi dấm chua.
Triển Chiêu lại cười, Cự Khuyết linh xảo, xuất ra thu vào chỉ trong chớp mắt, dây trói trên tay đại hán đã được giải khai, người sau cầm bánh bao thịt lên oán hận cắn, xem như người nào đó mà trút giận.
Bên này vừa mới yên tĩnh lại, bàn bên cạnh liền có một người nào đó khẽ cười ha ha, đại hán nghe thấy thì trừng mắt nhìn qua, đập vào mắt là một vị nho sinh để râu, nho sinh khuôn mặt thanh tú, để râu nhưng cũng không quá đột ngột.
“A… thất lễ thất lễ.” chắp tay xin lỗi, khuôn mặt sau tà áo dài vẫn không ngừng được ý cười.
Đại hán phát giận, thoáng chốc đứng dậy, cánh tay to như gấu đưa qua, một tay hướng đến vị nho sinh vụt qua, tức giận mắng: “Tiểu tử ngươi đang cười đại gia sao!”
Triển Chiêu cũng nhanh, Cự Khuyết đưa qua, lực đã tập trung đầy đủ, nho sinh thấy vị ác nhân này vươn tới nắm cổ áo mình, vừa bị kéo một chút liền tránh ra sau kêu một tiếng ‘a’, chỉ là ở sau bàn nhìn qua, lại cười khúc khích, không ngừng được.
Đại hán càng nổi giận, đưa chân muốn đi qua, mới biết thân dưới không đúng…
Chỉ thấy Triển Chiêu quay đầu không nhìn, miễn cưỡng nói ra một câu hoàn chỉnh: “Lưu huynh… mời, mời mặc quần đàng hoàng…” cố nhịn không dám cười ra tiếng.
Con người nói chung cũng có lúc mơ hồ, Triển Chiêu tự nhiên cũng vậy, ai cũng quên mất, cả đại hán tự mình cũng quên mất, vật dùng để trói tay kia, vốn là đai lưng của đại hán…
“Triển Chiêu! Ngươi thật là cố ý phải không???” Khuôn mặt khủng long lúc xanh lúc đỏ bùng nổ giận dữ.
“Được rồi! Cắt, cắt, ha ha ha……”
Triển Chiêu tự biết sai, liều mạng xin lỗi, đại hán đỏ mặt nhặt lấy quần, tuy nhiên cũng cười không ngừng, nói cũng may mình phơi nắng đều, nếu không quần rơi xuống, hai chân trắng trắng bị thấy thì phải làm sao đây, đến cả gia hỏa diễn nho sinh cũng sớm chạy đến đầu bên kia, cười không đứng lên nổi.
Bên ngoài trường quay đã cười nghiêng ngả, không thể cười ra tiếng thật sẽ thành nội thương mất, đến cả Ngũ Kinh Hoàn cũng nhịn không được liều mạng lau nước mắt, vốn tưởng một màn lần đầu gặp Công Tôn Sách này phải khó khăn mới diễn được, tuy nhiên lại khiến người ta vừa cười vừa vui.
Chị Hồng thật vất vả ôm bụng ngừng cười, đột nhiên nhìn sang Ngũ Kinh Hoàn, trong mắt không biết vì cái gì, đọc không hiểu, chỉ nói với anh: “Kinh Hoàn, thật không giống cậu trước đây.” Một tiếng thở dài không biết là mừng hay lo.
Ngũ Kinh Hoàn khi xưa đạo diễn phim, từ trước đến nay đều đặt thân bên ngoài, dù vui dù buồn đều không dậy sóng.
Ngũ Kinh Hoàn ngẩn người, sau đó cười khổ.
Người khác không biết, gặp phải Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không còn là Bạch Ngọc Đường giang hồ tiêu sái, Ngũ Kinh Hoàn không còn là Ngũ Kinh Hoàn đạo diễn đạm nhiên