Lê Đạo Dư Ngũ Kinh Hoàn trước nay chưa từng cùng diễn phim, người trước to gan, người sau gan to, nói cứng ra là thấy chiêu tiếp chiêu.
Đồng hồ tính thời gian bên dưới đài vừa nhảy, Lê Đạo Dư ổn định lại thần thái, mục như lãng tinh, chấp kiếm cúi chào, không hèn không kiêu, “Bạch thiếu hiệp, Triển mỗ đã thừa ứng, đích thân đến Hãm Không đảo lấy lại tam bảo bị trộm, hôm nay đổi lại ngươi đáp ứng Triển mỗ, theo tại hạ đến phủ Khai Phong hoàn tam bảo nói lời xin lỗi.” Mở đầu này khiến người xem ánh mắt sáng lên, thái độ, khẩu khí, cử động đều càng khiến người ta cảm thấy người này là Triển Chiêu, nhưng với Ngũ Kinh Hoàn, đoạn thoại này vẫn chỉ là một cảnh diễn.
Ngũ Kinh Hoàn bày ra dáng vẻ lưu manh, chơi đùa với cây bút trong tay như đang chơi với quạt, không có vẻ gì là chính kinh, đầu tiên ‘hừ’ một tiếng, tiếng ‘hừ’ này không gấp cũng không nặng, như là thản nhiên đáp lại nhưng lại có mơ hồ khiêu khích, sau đó mới nói: “Triển đại nhân thật thú vị, vượt ngàn dặm mà đến, tìm Bạch gia gia nói đùa.”
“Việc này vốn là vậy, Bạch thiếu hiệp quý nhân hay quên.” ‘Triển Chiêu’ thần sắc không đổi.
“Triển Chiêu, ngươi giấy trắng mực đen cũng không có, liền muốn Bạch gia gia ngươi đến phủ Khai Phong bồi tội hoàn tam bảo, cái này, hoàn toàn không thể.”
“Tam bảo tùy tiện trộm sao có thể vô lễ vô bồi, Bạch thiếu hiệp, mọi việc phải suy nghĩ cẩn thận ba lần hẵng làm, đừng hứa hẹn suông.” ‘Triển Chiêu’ nắm chặt kiếm, ra vẻ giận dữ vì bị trêu chọc nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, Lê tiểu thiên vương biểu đạt rất tự nhiên, ban đánh giá đều âm thầm thêm vài phần tán thưởng.
Quay đầu lại nhìn, dù ăn mặc không giống, cũng không nhấn giọng, nhưng nhất cử nhất động của Ngũ Kinh Hoàn quả thực đều thể hiện rất sống động con lão thử vô lại, anh phất tay như đang phất vạt áo, nghiến răng nghiến lợi ngạo nghễ nói: “Ta quản ngươi nghĩ ngợi ba hay bốn lần làm gì, thối miêu, nếu không phải Bạch gia gia nương tay, đại ca bọn họ giúp ngươi, thì Hãm Không đảo cơ quan giăng đầy, tính toán chu toàn này, một con mèo như ngươi sao có thể vượt qua!” Đây rõ ràng là lời nói dối không thèm chớp mắt, đấu bại không cam lòng, thoái thác đến cùng, ngạo nghễ không chịu cúi đầu. Tất cả mọi người nhịn không được âm thầm lắc đầu, con bạch lão thử này đúng là tên đại vương xấu xa đến chết vẫn còn mạnh miệng. Hồng đại tỷ nhìn một màn này, lông mày nhíu chặt.
Lê tiểu thiên vương cũng âm thầm líu lưỡi, ra Cẩm mao thử tính tình dĩ nhiên không được tự nhiên thế này, trong lòng càng kinh hãi vì kỹ thuật diễn xuất của đạo diễn Ngũ, trừ phần mở đầu, lời thoại tiếp theo không tự chủ được bị bạch lão thử của Ngũ Kinh Hoàn dắt mũi đi, không khỏi hoảng hốt, đầu gấp gáp quay tới qua lui, cấp bách đứng lùi lại, nhưng cảm thấy hô hấp loạn động, muốn mở miệng phải cố gắng đè xuống mới được.
“Bạch thiếu hiệp rõ ràng là không chịu nhận lỗi, Triển mỗ bất đắc dĩ, đành dùng Cự Khuyết mời ngươi vậy!” ‘Triển Chiêu’ thấp giọng nói, biểu tình lạnh lùng, khởi động chiêu thức, cổ kiếm xuất vỏ, vẽ nên một đạo ngân quang, chỉ thẳng Bạch Ngọc Đường, người bên ngoài nhìn vào đều hô to ‘tuấn dật tuyệt đẹp’.
‘Bạch Ngọc Đường’ cười ha ha, ngòi bút bay lượn, phát ra âm thanh ‘vút vút’ rồi dừng lại, tư thái tiêu sái hoa mỹ, giống như thật sự đang cầm Họa Ảnh nơi tay, “Sợ ngươi sao! Để ta xem, là mèo con bắt chuột, hay là chuột cắn mèo!”
Hai người trên đài giằng co, không khí trầm lặng nổi lên –
“Hay!” Một vị trong ban đánh giá lớn tiếng hô to, vừa đúng lúc mười phút kết thúc.
Lê Đạo Dư thu tay, mỉm cười ổn định, nói với Ngũ Kinh Hoàn “Đạo diễn Ngũ, đa tạ phối hợp!” Khiêm tốn khẽ cúi chào với người dưới đài rồi lui xuống, nhưng bên trong áo mồ hôi lạnh đã ướt đầy lưng.
Đoàn người lúc này mới hoàn hồn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, trong lúc không phát giác đã bị màn diễn của hai người thu hút đến xuất thần, mọi người đều cực kỳ kính phục, có một số người tham gia dự tuyển đã trực tiếp từ bỏ rời đi, mọi người đều nói vai Triển Chiêu coi như Lê Đạo Dư đã định sẽ nắm trong tay.
Ban đánh giá quay lại phòng làm việc thảo luận quyết định, đa phần đều khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của Lê Đạo Dư đã có tiến bộ rõ rệt, càng tăng thêm tinh xảo, người khác khó mà so được, một người đánh giá còn đang vui mừng, quay đầu hỏi chị Hồng, mới cảm thấy cô trầm lặng một cách kỳ quái.
“Chị Hồng, chọn Lê Đạo Dư đi, chị xem diễn xuất của cậu ấy, hấp dẫn ánh mắt biết bao!”
Hồng Trừng nhíu chặt mày, xì cười ra tiếng, nói chẳng chút vui mừng: “Anh xác định là kỹ thuật diễn xuất của cậu ta thu hút ánh mắt người xem sao?” Bày ra bộ dạng không chịu nổi cái nhìn thiển cận, lại nói: “Trừ lúc bắt đầu, sau đó Triển Chiêu của Lê Đạo Dư hoàn toàn bị con chuột chết đó dắt mũi đi! Rõ ràng thu hút ánh mắt người xem là Bạch Ngọc Đường!”
Mọi người kinh ngạc, hơn mười con mắt mở lớn quay lại nhìn tên gia hỏa đang nhếch mép cười đắc ý.
Hồng Trừng giận dữ: “Ngũ Kinh Hoàn, cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Lê Đạo Dư mặt tốt dáng tốt diễn cũng hợp tính cách của Triển Chiêu, bị cậu làm càn như vậy, một lần như vậy, hai lần như vậy, nếu sau này cũng là như vậy, mọi người thẳng thắn khỏi diễn cái gì mà ‘Nam hiệp’, đổi thành diễn ‘Cẩm mao thử’ cho rồi!”
Ngũ Kinh Hoàn vẫn như cũ cười hi ha: “Chị Hồng, nếu không thử thăm dò sâu cạn của cậu ta, chị sao biết thực lực của cậu ta thế nào, nhìn xem, em bất quá chỉ thử một tí, haha, quả nhiên vẫn còn rất non……”
Mọi người thầm khen đạo diễn Ngũ bản lĩnh cao cường, biết đạo diễn biết diễn xuất, chị Hồng hỏa nhãn kim tinh, biết rõ cái này có chỗ nào là bản lĩnh của Ngũ Kinh Hoàn, rõ ràng là tính tình ác liệt của cậu ta.
“Hơn nữa, tính cách diễn của cậu ta có chỗ nào giống Triển Chiêu?” Ngũ Kinh Hoàn lại nói, mọi người hai mặt nhìn nhau, lại hỏi: “Sao lại không giống?”
“Chỉ giống một nửa! Mọi người đều biết, Triển Chiêu võ nghệ siêu quần, hiệp nghĩa khiêm tốn, lại ôn nhuận như nước, cử chỉ lời nói đều nho nhã lễ độ, thế nhưng mọi người lại quên, Triển Chiêu là người, không thể luôn ôn hòa mờ nhạt như vậy, tính cách y tuy tốt, nhưng thân thù có phân, đối người khác cận thủ vu lễ, nhưng đối người quen thân, không tránh khỏi đùa giỡn thân thiết, Triển Chiêu tuy không thích cách hành sự quỷ quyệt của Bạch Ngọc Đường, nhưng lại thưởng thức sự phá vu tử lý (*không để ý đạo lý thường tình) của hắn, ngưỡng mộ sự tiêu sái tự tại của hắn, trong lòng muốn cùng hắn kết giao, nếu giống Bạch Ngọc Đường vô lại như vậy, Triển Chiêu chân chính quyết sẽ không tiếp tục cung kính nghiêm nghị như vậy, quyết phải kéo Bạch Ngọc Đường theo y quay về……” Ngũ Kinh Hoàn chậm rãi nói, mục quang khoan thai vô định, như là đang hồi tưởng, như là đang hoài niệm, khóe môi nhếch lên, yên tĩnh thoải mái đến mức so với người vừa nãy như là hai người.
Mọi người hiểu rõ, ra Ngũ Kinh Hoàn ‘yêu’ Triển Chiêu thấu triệt đến thế này, một người hiếu kỳ hỏi: “Vậy Triển Chiêu chân chính sẽ phản ứng thế nào?”
Ngũ Kinh Hoàn cười hì hì, buồn cười lại bất đắc dĩ nói: “Anh quên danh xưng ‘Nam hiệp’ của y từ đâu mà có rồi sao? Triển Chiêu thiếu thời lang bạt giang hồ, tiếp xúc biết bao thảo mãng (*dân gian, giang hồ), khó tránh khỏi việc học được những lời thô tục khiếm nhã, tuy nhiên y tính tình vốn rất tốt, qua thời gian đã dần thu liễm, nhưng lúc đó đang lúc trai tráng, Bạch Ngọc Đường tranh hơn thua như thế sao có thể không kích nhiệt huyết bí nhiên của y, y đương nhiên sẽ nhịn không được mà mắng to: “Hay cho con chuột chết ngươi! Da mặt dày như tường thành, Triển Chiêu dùng lời tốt khuyên ngươi lại không chịu uống rượu kính thanh bạc, vậy cho ngươi thưởng thức Cự Khuyết cay xè vậy! Triển Chiêu liền thay lệnh tôn Lô huynh giáo huấn con chuột con không có tiến bộ nhà ngươi!”
Ngũ Kinh Hoàn học cực kỳ giống, tựa như anh tận mắt thấy (thực tế là anh đã tận mắt thấy qua), mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, Ngũ Kinh Hoàn nhìn thấy cười ngã trước ngã sau, liền nói, các anh xem, Triển Chiêu cũng là một người rất thú vị đúng không!
Nháo loạn một hồi, lại quay về chủ đề chính, Lê tiểu thiên vương vốn đứng đầu, bị Ngũ Kinh Hoàn một lời vạch trần, trong nháy mắt rơi xuống cuối cùng, mọi người đông một câu tây một câu, chút chút chít chít thầm thầm thì thì chậm chạp mãi chưa đưa ra được quyết định, Hồng Trừng thấy ánh mắt gian tà đảo tới đảo lui của Ngũ Kinh Hoàn, thở dài nói: “Nói đi, cậu lại có ý đồ quỷ gì rồi?”
Ngũ Kinh Hoàn cười hì hì: “Chị Hồng anh minh, tôi là muốn… phim này có thể kéo dài thêm nửa tháng không? Người được chọn cho vai Triển Chiêu chắc chắn sẽ khiến mọi người vừa lòng.”
Hồng đại tỷ bất đắc dĩ phê chuẩn, mọi người nghe hai người đứng đầu nói vậy cũng bày tỏ thái độ không dị nghị.
Cuộc tuyển chọn diễn viên lớn lần này, cuối cùng là dùng rổ tre múc nước.
Người dự thi nghĩ, đến cả Lê tiểu thiên vương xuất sắc như vậy cũng không vào nổi vòng trong, trong lòng cũng không có gì không phục.
Chỉ có một người, trường sam lam sắc bị xé rách, oán hận không cam lòng…