Triển Chiêu quỳ một gối xuống, mắt chưa nâng thân chưa lay, trả lời: “Triển Chiêu nghệ bất kinh nhân, chỉ sợ cô phụ ý tốt của Bao đại nhân.” Y ôm quyền lại bái một cái, kính bất ti ổn bất tán, lộ ra một nụ cười nhạt cũng không có cảm giác bị vũ nhục.
Hoàng đế lại nói: “Người bên ngoài dù sao cũng đều là lời một phía, nay ngươi tới, trẫm liền hảo hảo hỏi một chút.”
Thân gia, sư tòng, lịch nghiệm… Thiên tử đối giang hồ đối Nam Hiệp rất hiếu kỳ, đều nhất nhất hỏi kỹ càng, Triển Chiêu rõ ràng không sợ, không có giấu diếm.
Hoàng đế thấy y khí vũ bất phàm, cử chỉ hợp nghi, thẩm mục dũ duyệt (*kỹ lưỡng khiến người ta vui thích), khen ngợi: “Nghi độ (*lễ nghi lễ độ) của Nam Hiệp quả nhiên phi thường, nhưng nghe nói về tam tuyệt võ nghệ, trẫm không thể không kiến thức.”
Hoàng đế vuốt râu ha ha cười, lúc này nếu lại trì hoãn trái lại sẽ thành làm bộ làm tịch, Triển Chiêu lại cúi đầu, cầm kiếm đứng lên, Bao Chửng cùng bốn dũng sĩ lui đến một bên, trên thảm đỏ thẫm một mạt lam sắc đứng lặng yên.
Trên sảnh một mảnh tĩnh lặng, mọi người bên ngoài cũng nín thở ngưng thần, chỉ có tiếng chuyển động khe khẽ của máy móc vang lên.
Triển Chiêu tay trái nắm vỏ, ‘xoạt’ một tiếng, Cự Khuyết sáng choang xuất ra, chân mới đạp lên, khởi thức đã ổn, một hơi chưa thở ra, một vạch ngân quang tựa như vạch mở cảnh vật lật người phóng lên.
Thân kia như mộc, lúc đầu yên tĩnh thì ổn trọng như tùng trên đỉnh núi, sau đó lúc động lại như liễu nhận(*cây liễu mềm mại dẻo dai) trong gió.
Chỉ có khuôn mặt kia tiên minh, trên thảm hồng, giữa màn kiếm bạc, điện bào (*áo khóa xanh đậm) mở tung, tóc đen như tiên (*roi).
Mũi kiếm xoay tròn, tiếng gió vượt mây, thân người cong cong lật rồi xoay, như chim én nhỏ xuyên rừng, như mảnh lá bay theo gió lại như cánh quạt xoay mình đón gió.
Kiếm kia như dũng sĩ tấu lên một khúc chiến ca chiến thắng, như tiếng bước chân của thiên quân vạn mã đạp trên sa trường.
Kiếm này, vũ này, người này, khúc này, lại khiến Lê Đạo Dư cảm thấy chính mình hồn phi phách tán.
Thống khoái, thống khoái của ai, nguyên lai Nam Hiệp còn có thể có hai chữ thống khoái này.
Lâm li, lâm li của ai, nguyên lai kiếm thuật còn có thể múa thành một khúc lâm li tẫn trí thế này.
Ai nói Nam Hiệp vì giang hồ mà nhẫn nại, ai nói Ngự Miêu vì triều đình mà ủy khuất, từ cổ chí kim, hào khí của Triển Chiêu ngạo ý của Triển Chiêu, tất cả đều thu vào bên trong kiếm này!
Kiếm thức đến cuối, trong lòng ôm ấp ánh trăng, trả lại một đóa vãn hoa (*hoa viếng), lưỡi dao sắc bén chém qua, ‘xoạt’ một tiếng vào vỏ, một khúc vũ chợt dừng, hàng mày đôi mắt kia chưa đổi, hơi thở chưa đổi, trên mặt hãy còn nụ cười khẽ, ôm kiếm cúi đầu.
Ngoài phim, Tracy hoàn hồn liền muốn vỗ tay, Hồng Trừng phản ứng nhanh, nắm lấy tay cô, Tracy giật mình mới biết còn đang quay, quay đầu nhìn, Hồng Trừng cũng đổ mồ hôi thở gấp gáp, nguyên lai một màn này thật bức người, đám người ngay cả hơi cũng chưa thở ra.
Thiên tử trên sảnh đường cũng giật mình, trước giờ chưa từng thấy qua diễn xuất xuất sắc như vậy, đứng lên vỗ án, liên tục hét lớn hảo hảo hảo. Mọi người trên sảnh cũng la không ngừng: “Danh tiếng của Nam hiệp quả thực không phải lãng đắc hư danh!”
Thiên tử mừng rỡ, nói: “Nhất tuyệt đã tinh trán (*tinh vi đầy đủ) như thế, nhị tuyệt còn lại sẽ như thế nào!? Người tới! Mang tiêu lên!”
“Cắt!” Phó đạo diễn kêu dừng, diễn viên nghỉ ngơi, nhân viên trong đoàn vội vàng chuyển đồ, cô diễn viên nữ mới bên cạnh Lê Đạo Dư xông lên phía trước, Tiểu Quan thấy thế gấp gáp đi cản lại, hai người nửa đường bị Tracy chặn lại, hai cô tranh cãi ồn ào, Lê Đạo Dư tim còn lơ lửng trên không, không cách nào tự hỏi, chỉ thấy Hồng đại tỷ hai tay hai trảo, kéo hai cô gái lui ra khỏi phim trường.
Phó đạo diễn nhìn đạo cụ mang lên, lo lắng hỏi Ngũ Kinh Hoàn: “Đạo diễn Ngũ, cái này…… Thật phải quay một lần luôn sao? Không cần cắt nối?”
Ngũ Kinh Hoàn cười cười, đáp: “Chu, anh không tin tôi sao?”
Phó đạo diễn Chu gật đầu, nhưng lại là một bộ dạng mạc danh kỳ diệu.
Ngũ Kinh Hoàn tay phải quăng quăng tụ tiễn không biết lấy từ đâu ra, không để ý đầu tiễn bén nhọn, chỉ về phía trước: “Anh thấy cái bình đặc chế bên kia không?”
Phó đạo diễn Chu chuyển mắt nhìn qua, đầu còn chưa kịp gật, bên cạnh ‘vút’ một cái, cái bình cách hai ba mươi mét trúng tiễn ngã lăn xuống đất.
“Rất đơn giản đúng không, tôi còn biết, Triển Chiêu luyện so với tôi còn lợi hại hơn!” Ngũ đại đạo diễn phất phất tay trở lại vị trí chính, phó đạo diễn Chu còn đang vừa giật mình vừa hiểu rõ, ra là…… chỉ cần luyện là làm được sao?
Cảnh hai bắt đầu quay, thị vệ mang mộc tiêu (*bia gỗ) lên đặt bên phải sảnh, trên đó có dán giấy trắng, Thiên tử bước xuống, tiếp nhận bút son, nhớ lại đạo diễn Ngũ có nói cứ tùy ý diễn, trong lòng nổi lên ý xấu, chấm hai chấm đỏ đều ở rìa bia, chấm thứ ba thật lâu sau mới chấm lên, lại rất gần với hồng tâm.
Đưa lại bút son, Thiên tử cười mở miệng: “Nhị tuyệt của Nam hiệp là tụ tiễn như thần, Triển Chiêu có tam tiễn, có thể bắn trúng ba điểm này của trẫm hay không?”
Bao Chửng cùng bốn dũng sĩ mồ hôi chảy dài, biết Hoàng đế có ý làm khó dễ, tam tiễn này rất khó trúng, đặc biệt là hai điểm gần sát nhau kia càng khó hơn.
Triển Chiêu đang muốn mở miệng, Thiên tử lại lắc đầu thở dài nói: “Nhưng như vậy hình như có chút dễ quá rồi, không khỏi xem khinh Nam hiệp.” Thiên tử đưa tay hướng bên này rồi bên kia chỉ chỉ lại nói: “Cho người kéo mộc tiêu từ bên này chạy qua bên kia, Triển Chiêu nếu có thể giữa đường bắn trúng một điểm, trẫm liền thừa nhận kĩ này là nhị tuyệt.”
Trong sảnh ngoài sảnh ồn ào.
Bia kia cách Triển Chiêu ước chừng cỡ một trượng, đường chạy ước chừng cũng mười lăm thước, mộc tiêu di chuyển, ba điểm đều ở rìa bia, vị Thiên tử diễn màn này cũng thật quá ác, Hồng Trừng trừng cả hai mắt, phó đạo diễn không tin Ngũ Kinh Hoàn lắm, mọi người nghĩ, màn này thật cần phải cắt nối mới diễn thuận lợi được.
Ngũ Kinh Hoàn che mặt lắc đầu, không biết với ai.
Triển Chiêu chớp mắt, dư quang hướng ra ngoài nhìn lại, Ngũ Kinh Hoàn tiếp nhận ánh mắt, khóe miệng bất đắc dĩ nở nụ cười, một mắt hướng Triển Chiêu nháy, chỉ có thể dùng từ quỷ quái.
Triển Chiêu khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên, tam tiễn hiện ra, giữ ở sau người, giây tiếp theo, bia đã di chuyển, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ống tay áo dài phất lên, tụ tiễn bắn ra, cách ba thước năm thước rồi bảy thước vang lên ba tiếng nhanh gọn ‘xoạt xoạt xoạt’, sau khi mộc tiêu dừng lại, thị vệ giữ lấy, lại là một bộ dạng trợn mắt há mồm.
Tam tiễn kia không nghiêng không lệch, chính dừng tại ba điểm kia.
Toàn trường quay dừng một lát sau đó ồ lên.
Thiên tử cao giọng la lên: “Tuyệt kỹ tuyệt kỹ!”
Cái này thật đúng là đại khai nhãn giới mà.
Diễn viên mới này lai lịch thế nào vậy! Cảnh giới thế nào vậy! Đám người bắt đầu nổi da gà chảy đầy mồ hôi sau lưng.
Triển Chiêu vẫn là sóng gợn không kinh, không vội không hoãn.
Ngũ Kinh Hoàn trong lòng cười lăn lộn, thế nhân với những việc vô pháp lý giải thường ghép vào hai chữ thần kỳ.
Phim còn đang quay, diễn viên đóng vai Thiên tử này cũng đủ ổn thục, vuốt râu lại nói: “Nhất nhị tuyệt đã là thần kỹ, tam tuyệt nhất định không thể kém hơn!”
Bao Chửng bước ra: “Thánh Thượng nói chí phải, đệ tam tuyệt là khinh công, trong sảnh khó thi triển thuật vượt nóc băng tường, thần nghĩ, Diệu Võ Lâu đối diện có hai ba lầu các, Thánh Thượng lên lầu xem vừa thích hợp.”
“Hay lắm!” Thiên tử tán thưởng, thần tử cũng dời bước.
Cảnh này lại ngừng, đoàn phim hướng ra vị trí bên ngoài, bên ngoài Đường Hân ở xa xa đang gọi tên Ngũ Kinh Hoàn, mọi người quay đầu lại nhìn, một xe cần cẩu khổng lồ ngừng ở trước mắt, mọi người thấy quái đã nhiều nay không còn thấy quái, nguyên lai đây là đạo cụ dùng cho khinh công.
Ngũ Kinh Hoàn tựa vào người Triển Chiêu, đổi đai lưng ngọc khấu bên hông y thành loại đã đặc chế cầm trên tay.
Triển Chiêu không hiểu, nâng cánh tay mặc anh đùa nghịch, trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của Ngũ Kinh Hoàn, đột nhiên ánh mắt nâng lên, một đôi mắt nâu nhìn thẳng, Triển Chiêu ngơ ngẩn, liền nghe Ngũ Kinh Hoàn nhỏ giọng cẩn thận nói……
Dây thép buộc quanh hông Triển Chiêu, Ngũ Kinh Hoàn tự mình điều khiển xe cần cẩu.
Máy quay đưa lên lầu đài, hướng xuống quay Triển Chiêu, dây thép kia không thô, bên ngoài lại có bọc giấy kiếng, phản xạ cảnh vật xung quanh, không nhìn kỹ khó có thể nhận ra, là thủ pháp ảo thuật gia thường dùng.
Phó đạo diễn đập bản tiếp tục quay, trước quay biểu tình của Thiên tử cùng mấy người Bao Chửng, màn hình vừa chuyển, thân hình Triển Chiêu thu vào ống kính.
Cự Khuyết như ảnh không rời tay, chân phải đạp lên trước, chân trái vừa đạp vừa chuyển động, đột nhiên tốc độ nhanh như gió, lộ phục hạc hành (*cò ép mình hạc bay lên), ống tay áo lam sắc như đôi cánh, yên lặng dừng lại nơi trần lầu, thân thể uốn cong như tiểu hổ yên tĩnh chờ đợi, trong thoáng chốc như một làn khói, chạy đến bên lan can nơi gác cao, vững như Thái Sơn.
Thêm một hơi thở, chân đạp hai bên, như phi yến xuyên mây, giày đen đáp xuống, gạch trên mái hiên không phát ra một tiếng động, linh hoạt như miêu.
Trên đỉnh nóc lại đạp mấy bước, xoay người tuốt kiếm, Cự Khuyết lại múa, như hứng chưa ngừng, chân rơi xuống hiểm trở, lại giống như sử kiếm trên đất bằng, thấy y nghiêng người lượn vòng nâng kiếm, ngân quang lưu chuyển, đột ngột như dẫn nước từ thác vào hồ, ngăn ở trong vỏ.
Chiêu thức này chưa hết, Triển Chiêu vọt người bay lên, như mèo đuổi hoa, nhưng cách lầu quá xa, từ chỗ này một bước căn bản không thể tới được, y lại như giữa không trung có vật gì, đạp giữa khoảng không, thân hình phóng cao như không thể cao hơn, người khác còn chưa hoàn hồn, Triển Chiêu cũng đã đứng trên đỉnh lầu cao, nghênh đón gió to, thân hình thon dài đứng yên, tóc đen tung bay.
Mọi người mất hồn, chỉ có Thiên tử miễn cưỡng tiếp tục diễn, can đảm la to: “Kì tài! Đây sao có thể là người! Rõ ràng là Ngự Miêu của trẫm! Người tới! Tứ phục!” (*ban y phục)
Bao Chửng nghe thế mới hoàn hồn, hiểu ý nói: “Triển thiếu hiệp! Mau mau lại đây tiếp chỉ!”
Nhóm công công nâng khay đến, bên trên có hồng sam cùng hắc quan hộ vệ, nghi thức này cứ thế diễn ra, mà Triển Chiêu vẫn còn ở trên nóc nhà.
“Triển thiếu hiệp?” Bao Chửng kinh ngạc với hành động của Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhưng chưa quên, trước đây y cũng ở nơi cao thế này, trong xuân vẫn có hàn ý, nhìn thấy từng gương mặt tương tự bên dưới, y vẫn chưa quên lời đã nói khi ấy.
Trên đỉnh kia, Nam hiệp của giang hồ vào triều đình, thành Ngự miêu.
Y nói: “Thánh Thượng, Triển Chiêu tại đây, vì dân chúng tiếp nhận.” Ôm kiếm dập đầu.
Thanh âm lượn quanh lại vô cùng kiên định.
Mọi người ngẩn ngơ, nguyên lai sau khi thí nghệ tam tuyệt khiến Thiên tử kinh diễm, Triển Chiêu vẫn không quên, ước nguyện ban đầu vì dân chúng trượng nghĩa, nguyên lai đã không còn tự do của giang hồ, vẫn muốn có chính nghĩa của Nam hiệp.
Lê Đạo Dư trước ngực xẹt qua một tia đau đớn, đột nhiên nghĩ, nếu là Triển Chiêu của chính mình, chắc chỉ có thể gắng gượng tiếp chỉ, đầu gối vô lực để đứng thẳng, sụp ngồi xuống.
Thiên tử với sự nghĩa hiệp của người này, đã không thể khen thêm, chỉ có thể nói: “Phong Triển Chiêu, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, đảm nhiệm chức vụ tại phủ Khai Phong, thay trẫm dùng kiếm, vì thiên hạ hướng đến chính nghĩa!”
Câu này vừa thốt ra, một cảnh này ngừng lại.
Triển Chiêu từ trên lầu cao nhảy xuống, bộ dáng gọn gàng, mọi người cũng không thấy lạ, cho rằng là phía sau có cột dây, Triển Chiêu vừa rơi xuống đất, Ngũ Kinh Hoàn nhanh chân hơn những người khác, đi đến phía sau, hai tay kéo kéo đụng đụng, đám người vẫn còn đang rối ren vừa kinh ngạc ca thán vừa sắp xếp lại đồ, nhưng không có người bên cạnh nào nhìn thấy Triển Chiêu từ sau lưng lén đưa sợi dây thép đã bị cắt đứt cho Ngũ Kinh Hoàn, mà người sau giả vờ như không có việc gì đem đai lưng đặc chế cởi xuống.
Ra lúc đầu Ngũ Kinh Hoàn vờ gắn gắn, thực chất đã thả lỏng sợi dây của cần cẩu, sửa lại dây cuốn của ròng rọc, để Triển Chiêu tự dùng nội lực lên lầu, khi lên đến ngói sợ dây buộc vướng víu, đã kêu Triển Chiêu dùng kiếm chặt đứt, để phần phía sau dễ biểu diễn hơn..
Ngũ Kinh Hoàn từ đằng sau thấy cái lỗ tai lấp ló sau tóc, đột nhiên cúi đầu nói: “Triển Chiêu, vẫn là không đổi.”
Nhớ lại, kiếm vũ của Nam hiệp, Triển Chiêu tâm tính rất tốt, kiếm của trước đây, hẳn là nhanh hơn, nhanh như tật ảnh, hoa mắt hỗn loạn, không thể phân tích rõ, vì phim này, Triển Chiêu đã dùng kiếm chậm lại, chỉ có chiêu thế kia là không thay đổi, như sóng gió động trời.
Lại nhớ lại cảnh tiếp nhận chức vụ này của Nam hiệp, Triển Chiêu chấp nhất, từ xưa đến nay, vĩnh cửu bất biến, cho dù đã là quá khứ, trong phim hay ngoài đời vẫn chấp hiệp trượng nghĩa, chân thành không hối hận.
Ánh mắt Ngũ Kinh Hoàn hơi giãn ra, rồi lại nhịn không được vì tình tự trìu mến mà tụ lại.
Nhiệt khí phun sau tai, Triển Chiêu nghe thấy, bất giác kinh ngạc quay đầu lại, thân thể cũng khẽ nghiêng, hai đôi mắt vừa vặn chạm vào nhau, bộ dạng kia trông như tư thế bị Ngũ Kinh Hoàn ôm eo dựa vào.
Cô diễn viên mới trông thấy thì hưng phấn nhỏ giọng hét lên, ánh mắt Lê Đạo Dư cũng giằng co trên người hai người kia, mới biết được lòng bàn tay mình đã dần dần lạnh lẽo, trong lòng lại bị lửa nóng đốt cháy, tràn ra cổ họng.
Tựa như phát hiện ra điều gì đó, đối bọn họ, đối chính mình, khai quật ra, một thứ gì đó như là bóng tối.
Không thể trong trắng đơn thuần như xưa.