Từ này dùng làm sao, đều không thể dùng trên người Nam hiệp võ nghệ siêu quần.
Nhưng Ngũ đại đạo diễn lật tới lật lui, chỉ bật ra được một từ này, để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Bên ngoài se lạnh, bên trong nóng bỏng.
Cành khô cứng và đất đầy tuyết, hai hình ảnh đối lập, là đơn thuần mà thê lương.
Tóc dài và tấm lưng trần trụi, hai hình tượng, cũng là hoa mỹ mà nồng nhiệt.
Tóc đen như mực, da thịt màu mật, sau đó, là gương mặt ửng hồng, đôi mắt phân minh, ướt át lại khổ sở, mi mắt chớp chớp, khẽ run khẽ động, tựa như nhịp đập của tim anh.
Những thứ này, bọc trên nền tấm chăn tơ lụa màu xanh biển.
“Là mơ sao, Triển Chiêu.”
Sắc bén, linh xảo, đầu óc, đã lạc lối, đi mất rồi.
Chỉ còn ánh mắt và khóe miệng, nhìn rồi hỏi, khiến người bên dưới nghe, từng thớ cơ căng cứng, miệng mở ra mấy lần, lại cắn chặt không biết sao đáp lời, chỉ là đôi mắt và hàng mày, hiện ra vẻ không vui, hơn nữa còn có thần thái gấp gáp muốn thoát đi.
Tay, tìm kiếm, chậm rãi tựa như muốn cố tình dằn vặt, giữa đường, lại bị điện quang hỏa thạch ngăn cản.
Cái gì là quanh co khúc khuỷu?
Là núi non trùng điệp hay là thế núi hiểm trở?
Ngũ Kinh Hoàn chỉ biết, đó là những thứ bị bày ra nơi đây, từ cổ đến xương quai xanh rồi đến đầu vai, thẳng đến cánh tay rồi đến xương cổ tay của y.
Không phải nhu nhược, mà ẩn chứa sức mạnh và kình đạo, là những đường cong khiến anh mê say.
Đầu ngón tay, bấm lên mạch máu y.
Nụ cười trên mặt Ngũ Kinh Hoàn vặn vẹo, sung sướng, thích thú, giễu cợt, ác ý, nhìn thân thể lõa lồ giãy giụa của đối phương.
Quang cảnh thật đẹp, từ mặt lưng, dần thành chính diện.
Triển Chiêu là người rất đáng tin cậy.
Con mèo chính trực này, chỉ có bị con chuột giảo hoạt lừa ăn vào bụng.
Tựa như đầu thư có viết hai chữ ‘tiền lược’, Ngũ Kinh Hoàn đã quên mất chi tiết trước đó, mơ hồ nhớ kỹ, bản thân vô lại, đùa giỡn đê tiện, khiến con mèo cược thua, rơi xuống ruộng này.
Cổ tay Triển Chiêu bị trói, muốn đem tức giận tăng thành không chút lưu tình, hai tay kiềm chế và bị kiềm chế, bị treo cao không hạ xuống được, đau đớn cũng thống khoái.
Ngũ Kinh Hoàn lại cười, đột nhiên cúi người, Triển Chiêu vì thế kinh ngạc, mới mở to mắt muốn hỏi, đã bị lấp môi hôn lên.
Nhẹ nhàng đụng chạm, chậm rãi ma sát, lại mút vào.
Lang thang giữa những bụi hoa, như Bạch Ngọc Đường, như Ngũ Kinh Hoàn, chỉ trong chốc lát dùng hết những chiêu thuật này, dùng trên người Triển Chiêu, một người ý loạn tình mê, một người hỗn loạn vô thố.
Đau đớn nơi xương cổ tay dần dần nhẹ bớt, anh lật cổ tay nắm chặt bàn tay khi thả lỏng khi căng cứng của đối phương.
‘Phốc’ một tiếng chia lìa.
Khiến khuôn mặt Triển Chiêu càng thêm đỏ ửng.
Lùi nhưng không lùi.
Tim đập như sấm.
Con chuột ác lại nhào qua.
Triển Chiêu nổi lên cảm giác sợ hãi, giơ chân lên đạp, sử dụng kình thế khiến cát bay đá lăn.
Vẫn là thế càng xảo tay càng linh, móng vuốt bay lên ngăn chặn.
Nụ cười đó, cùng với ánh mắt của anh, lướt từ khuôn mặt kinh ngạc của Triển Chiêu cho đến trước ngực, mang theo nét tà dâm khó mà nói thành lời.
Sau đó lại đi xuống… chưa kịp nhìn kỹ, sắc mặt Triển Chiêu lại đổi, hồng xanh giao nhau, một chân kia quay lại đá, hông gấp gáp cong lại, thân thể ấy nhẹ nhàng, nhưng cổ chân bên kia lại còn trong tay Ngũ Kinh Hoàn, làm thân thể bị treo trên không phải xoay lại.
Tấm lưng trần trụi lại hiện ra.
Thân thể cao lớn của Ngũ Kinh Hoàn bao phủ lấy, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cột sống.
Khẽ bắn người lên.
Mỗi một nụ hôn đều như đang đếm từng khớp xương của y.
Thời gian chậm rãi lưu chuyển, Triển Chiêu càng khó nhẫn nhịn, cúi đầu tràn ra tiếng thở dốc và rên rỉ đè nén.
“Kinh…”
Đầu ngón tay xoa từ khớp xương hông kéo đến xương cột sống, dán vào, lúc nhẹ lúc nặng, theo đường cong bị tóc dài tán loạn phủ lên một đường thẳng tiến, đem sợi tóc ướt đẫm dán bên má kéo đến sau tai.
Chỉ thấy đôi mắt nửa nhắm của y, chậm rãi nhìn theo.
Đôi môi đỏ hồng tựa thoa son.
Mở miệng, ngập ngừng khe khẽ.
Ngũ Kinh Hoàn không cách nào nghe thấy, chống tay cong người ghé sát lại.
Sau đó, thiên toàn địa chuyển và đau đớn không chịu nổi.
Triển Chiêu nghe thấy âm thanh cực lớn này, chạy nhanh tới, đứng ở cửa, một bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy Ngũ Kinh Hoàn đầu trên chân dưới té lăn dưới giường.
“Ngũ huynh, không sao chứ?’
“…Không sao…” Vẻ mặt khóc không ra nước mắt, vô cùng đau đớn, biểu tình phức tạp vừa vui vừa buồn.
Triển tiểu miêu meo meo cuốn lấy, liếm hai má anh, Triển Chiêu bật cười, khẽ nói một tiếng ‘chào buổi sáng’, lắc đầu xoay người định ra ngoài, cửa vừa sắp đóng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại mở cửa ra nói: “Ngũ huynh, năm mới vui vẻ.”
Ngũ Kinh Hoàn còn nằm trên đất, nghe lời này ngẩn ngẩn ngơ ngơ, sau đó nặn ra một nụ cười đáp lại: “Năm mới vui vẻ.”
Cửa ‘cách’ một tiếng bị đóng lại.
Ngũ Kinh Hoàn gấp gáp ôm lấy chăn bông và mèo, khóc thét: “Rõ ràng là sơ mộng a! Sơ mộng a! Vì sao phải cắt phim a a a a a a a!”