“Không được, thần phản đối. Thân sĩ địa phương là loại gì, trong lòng người cũng tự hiểu rõ. Nếu bọn họ có thể bỏ ra mười vạn lượng bạc mua một chức quan ngũ phẩm, thì bọn họ có thể vơ vét một trăm vạn lượng bạc từ bách tính.” Ta quỳ xuống tại chỗ, cầu xin Quách Uẩn đừng làm điều đó.
“Sau khi vỗ béo bọn họ, có thể tùy tiện bịa ra tội danh gián điệp Bắc triều, tịch thu gia sản. Về phần bách tính không trụ được, ha ha, đã có quân phí, quân đội hoàn toàn có thể thu nạp nông dân vô gia cư, nguồn binh ngươi cần đã có, và hơn thế nữa, cuộc Bắc phạt của chúng ta có thể bành trướng ra bên ngoài, tạo ra dư luận trong trong nhân dân và khiến Tây Lăng Tử hứng chịu lửa giận từ lưu dân.” Giọng điệu của Quách Uẩn rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra đầy cảm giác áp bức.
Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quách Uẩn.
Phương pháp này đã được Càn Long dùng qua, kết quả là ban đầu nhà Thanh đã thu được một lượng bạc khổng lồ, và các vật liệu hậu cần hỗ trợ quân Thanh được vận chuyển đến Tân Cương, đến cao nguyên Thanh Hải – Tây Tạng, và thậm chí là vực sâu của Miến Điện, nơi đầy chướng khí và đường xá gồ ghề, đã đặt nền móng thuế máu vững chắc trong gần hai trăm năm cho hậu duệ của Bát Kỳ và binh lính Hán tộc ở biên cương Đại Thanh. Nhưng phương pháp này đòi hỏi thời điểm rất khéo léo, không chỉ khiến các thân sĩ thấy được lợi ích rồi sẵn sàng bỏ tiền bạc để mua chức quan, mà còn phải hoàn thành một chuyền tịch thu gia sản của bọn ‘sâu mọt’ này trước khi chúng mạt sát đất đai làm cuộc nổi dậy các cuộc khởi nghĩa từ nông dân, một khi đã chắc chắn. Quách Uẩn còn phải ngày đêm xử lý một lượng lớn tình báo để đưa ra các phán đoán hiệu quả.
Kế sách như vậy trong thời gian ngắn quả thực có thể hút rất nhiều ngân lượng, nhưng về lâu dài giang sơn xã tắc sẽ thật sự sụp đổ.
Dây cương tham nhũng dễ bành trướng nhưng không dễ thu lại. Một khi Quách Uẩn đã già và lẩm cẩm, hoặc giữa người và tân vương chuyển giao công việc không đủ suôn sẻ, rồi do không khống chế nỗi tham nhũng, mà để xảy ra một cuộc tạo phản ‘Xứ xứ thanh sa trướng, tứ diện sở ca thanh’. Sau đó sẽ như Càn Long, để thái tử của ông là Gia Khánh lên ngôi, rồi phải bất lực trước các cuộc nổi dậy của Bạch Liên Giáo ở khắp nơi.
Người ta Bắc phạt là lấy ngân lượng chiến đấu tới chết, Quách Uẩn Bắc phạt thì lại đặt cược bằng giang sơn Nam quốc.
“Vậy ngươi có thể tìm ra quân phí không?” Quách Uẩn hỏi ngược lại ta.
Không thể.
“Thần, nguyện ý.” Ta quỳ dưới chân Quách Uẩn, nghiến răng nói ra câu này.
“Kế sách này có thể dùng được nhất thời, nhưng cũng giống như uống rượu độc giải khát. Nếu tiền tuyến thắng lợi thì không sao, một khi thua, thì Nam quốc sẽ sụp đổ ngay lập tức.” Giọng nói của Quách Uẩn vang trên đỉnh đầu, đâm thẳng vào tim ta.
“Ta trấn giữ hậu phương, ngươi chi bằng buông tay đánh cược một lần. Xã tắc tương thác, sinh tử tương thác. Kiều Kiều, trọng trách này đều giao cho ngươi.”
7.
Quách Uẩn và Ly châu mang theo thi thể A Thuận, mới vừa bước chân ra khỏi Tĩnh Vương phủ, Sở Nông Ngọc liền đến, ta vốn định đến xem Trương Kính Tiên một chút, kết quả lại bị nàng vây chặt.
“Kiều Kiều, chúng ta nói chuyện chút đi.” Ngay khi Sở Nông Ngọc nói ra lời này, ta cảm giác tim mình đập thình thịch, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nguyên chủ rất coi trọng nữ tử biết chú ý đến đại cục vì nữ quyến của Tĩnh Vương phủ mà bị chặt đứt đôi tay máu tươi đổ xuống đến chết, bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, ta cũng rất quan tâm đến cảm xúc của nữ chủ nhân hiện tại của Tĩnh Vương phủ này.
Gần đây, nàng ấy thường tiếp đón những mệnh phụ phu nhân, ứng phó với sự dò xét của bọn họ, không có thời gian chăm sóc ta, thêm vào đó, ta lẩn tránh nàng ấy nhiều như vậy, nàng không bắt được ta. Khi nãy ta còn vui mừng nghĩ sẽ thoát được, nhưng không ngờ lại bị nàng bắt tại chỗ, xem ra là trốn được hòa thượng cũng không chạy khỏi được miếu.
Ta còn chưa kịp mở miệng giải vây cho chính mình, Sở Nông Ngọc đã nhẹ nhàng đề cập đến một chuyện: “Kiều Kiều, Cô Nguyệt là trưởng sứ của muội, Dương Quy là quân y của muội, Trương phế phi là nhạc phủ lệnh của muội, muội xem xem ta có thể nào…”
“Vương phi, nếu như ngươi theo quân, Vương phủ nhưng liền không có người chủ sự a.” Ta nhanh chóng đáp lời, lời đầu tiên chắc chắn là phản đối, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, lỡ đâu làm bị thương vị tiểu thư khuê các hiền lành này thì phải làm sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là, Du Dương Quy là một nhân tài y thuật không thể thay thế; Lục Cô Nguyệt không chỉ có thể mưu lược giúp ta mà còn ra tay giết chết Phùng Thanh Nhuận, mấy ngày nay ra vào quân doanh, xử lý việc trong quân doanh cũng rất ngay ngắn rõ ràng.Về phần Trương Kính Tiên, ta định để nàng ta phối hợp với mình để luyện binh, thời cổ đại không có thiết bị liên lạc, muốn chỉ đạo binh lính xông lên tấn công, về cơ bản đều chỉ dựa vào nhạc khí ‘Nghe tiếng trống thì tiến, nghe kim thanh thì rút’. Huống hồ chi, nàng ta ngoài âm nhạc ra vũ đạo múa cũng không tệ, lúc tạm dừng chiến sự có thể tự biên đạo cổ động sĩ khí, làm tốt công tác tư tưởng và công tác giải trí cho quân đội.
Ba người đều có lợi thế riêng nên ta mới để họ ra chiến trường, Sở Nông Ngọc nếu đi theo, ta còn phải phân tâm bảo vệ nàng ấy.
“Vương ma ma là nhũ mẫu của ta, đối với ta một mực trung thành. Có thể để ma ma ở lại trông chừng Tĩnh Vương phủ.” Sở Nông Ngọc giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại cắn chặt quyết muốn theo ta ra chiến trường, còn bồi thêm một câu: “Mọi người đều muốn lao đến biên cương, ta thật không yên tâm, ta cũng phải đi.”
Ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra.
Vốn dĩ hôm nay chuyện Quách Uẩn tìm Quyên quan góp quân phí đã làm ta rất đau đầu rồi, Sở Nông Ngọc không biết trúng phải gió gì, sống chết muốn theo đến biên cương, ta vuốt vuốt lông mày, niềm vui diệt trừ được A Thuận người bên cạnh Tây Lăng Tử bỗng tiêu biến không dấu vết.
“Vương phi dự định làm gì tại biên cương đây?” Ta dưới áp lực cao, giọng điệu cũng trở nên có chút nóng nảy, vậy nên không kiềm được mà hỏi ngược Sở Nông Ngọc một câu: “Chưa nói đến biên cương nghèo khổ, điều kiện trong quân đội cũng không tốt, cho dù Vương phi thật sự có được một chức vụ trong quân doanh, nhưng nếu không có năng lực thì cũng khó mà làm binh lính phục tùng theo.”
Sở Nông Ngọc vỗ nhẹ vào bàn tay mảnh mai của mình ra hiệu cho Vương ma ma mang đến ba chiếc hộp: “Kiều Kiều, muội xem cái này trước đi.”
Ta tò mò làm theo lời nói của Sở Nông Ngọc, mở chiếc hộp ra, chiếc hộp được phủ một tấm vải đỏ, trên tấm vải đỏ của những chiếc hộp là ba loại củ khác nhau.
“Lục Cốc Mễ, Thổ Dụ, Ngọc Chấm.” Sở Nông Ngọc nhìn ánh mắt kinh ngạc của ta, mím môi, cười cười ngượng ngùng: “Muội không phải muốn xuất chinh đánh trận sao? Ta sẽ phái người đi tìm loại thực vật thích hợp dùng làm quân lương. Đường thủy có thuyền chở hàng từ sông Nhữ đến các địa phương ven biển, cùng trao đổi buôn bán với dân ngoại bang, mua được hạt giống, nghe nói…”
“Không cần nghe nói, Vương phi nếu người nguyện ý đi theo đại quân thì cứ việc đi thôi.” Ta nhào tới ôm lấy mấy cái hộp, cũng không kịp hành lễ với Sở Nông Ngọc, vội vàng tiến thẳng ra ngoài đuổi theo Quách Uẩn: “Vương phi, muội phải vào cung một chuyến, người tự sắp xếp đi.”
Nam triều bị ảnh hưởng bởi thời cuộc khiến lương thực chủ yếu chỉ còn đơn nhất, nhiều loại lương thực chủ yếu cũng không được nhập khẩu từ nước ngoài, loại Lục Cốc Mễ mà Sở Nông Ngọc gọi, chính là ngô, có khả năng chống hạn chịu rét, đất mỏng là có thể gieo hạt. Thổ Dụ chính là khoai tây, khoai tây rất thích hợp sinh trưởng ở các vùng núi cao lạnh, nơi mà hầu như không trồng được gì; còn loại cuối cùng Ngọc Chấm là khoai lang, có thể trồng ở bất cứ đâu, nếu sản lượng cao còn có thể phơi khô như khoai lang sấy để mang theo bên mình. Thời nhà Thanh là vậy, nóng lòng khai thác đất biên cương, bốn phần là dựa vào đất đai rộng lớn trồng khoai lang.
Điều quan trọng nhất là chu kỳ trồng ba loại củ này không dài, có thể thu hoạch rất nhanh, nếu tiến lên thì có thể tăng dân số, nếu rút lui thì có thể kéo cưa thời gian trồng trong thời chiến.