Trương Kính Tiên bị bỏ lại trong sân, hét lên: “Hôm nay giết Quách Uẩn! Chỉ là một con chó thôi mà! Đã cướp nam nhân rồi còn cướp tỷ muội của ta!”
Nói ra cũng lạ, cả Đế đô đều thuần phục dưới chân Quách Uẩn chỉ có Trương Kính Tiên không sợ vào lãnh cung, không sợ Trương gia xuống dốc, sống chết không thuần phục Quách Uẩn. Không có việc gì thì mắng chửi Quách Uẩn vài câu, Quách Uẩn cũng để nàng khoa tay múa chân cũng không phạt nàng.
Chẳng lẽ Quách Uẩn thích kiểu mỹ nữ ngốc nghếch?
Vừa ngả người dựa vào giường, viết tổng kết chiến thuật của trận Phù Yết, kể lại chiến trường ngày đó, tổng kết bài học kinh nghiệm thì tiếng chuông vang lên xuyên qua cửa sổ.
Chuyện gì vậy? Ai đang đánh chuông?
Ta lăn xuống giường, đứng lên khoác vội áo ngoài rồi chạy thẳng ra sân viện, Lục Cô Nguyệt và Trương Kính Tiên cũng vội vàng chạy đến tìm ta.
Ta hỏi Trương Kính Tiên: “Ngươi có nghe được tiếng chuông phát ra từ đâu không?”
Lỗ tai Trương Kính Tiên giật giật, nàng chỉ về phía tây nam: “Phía tây nam.”
Vẻ mặt của Lục Cô Nguyệt nghiêm túc: “Chuông này dùng để truyền thông tin từ các nơi đến, không phải quốc gia đại sự sẽ không được rung lên.”
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung!” Ta gọi Tư Tư chuẩn bị ngựa cho ta và Lục Cô Nguyệt: “Kính Tiên ở lại nói với Nông Ngọc và Đương Quy là ta đã tiến cung.”
Trương Kính Tiên gật đầu, vội vàng chạy đến sân viện của Sở Nông Ngọc báo cáo lại.
Ta thắt chặt áo choàng, lên ngựa vung roi, cùng Lục Cô Nguyệt phóng thẳng đến hoàng cung.
Vừa đến cửa cung thì nhìn thấy Ly Châu phi ngựa đi ra. Mắt Ly Châu rất tốt, nhìn thấy ta và Lục Cô Nguyệt lập tức ghìm ngựa, xoay người rời khỏi lưng ngựa, quỳ một chân trước ta và Lục Cô Nguyệt: “Quách tướng quân, Lục trưởng sử. Đêm qua Lang Hoàn đột nhiên đem quân xâm chiếm lãnh thổ phía tây nam, quân phòng thủ phía tây nam chỉ kịp đánh chuông cấp báo rồi không thấy động tĩnh gì nữa, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Chủ nhân ra lệnh cho ta xuất cung tìm người…”
Mặt ta biến sắc, không kịp nói gì chỉ vung roi quất ngựa, theo đường phóng thẳng đến Văn Hoa điện.
Tất cả quan viên đều đã có mặt ở Văn Hoa điện, nhưng Quách Uẩn lại không có ở đó. Ta nhìn xung quanh gật đầu với Lục Chiêm đang đứng đầu hàng quan văn, sau đó phụ thân của nguyên chủ cũng lập tức chạy về phía ta: “Con à, con vừa bình định Phù Yết ở tây bắc trở về, sao ở biên giới tây nam lại nổi lên chiến sự nữa?”
Ta biết ông sợ ta dẫn quân đánh giặc, lo cho an nguy ta, thở dài nói: “Phụ thân, chiến trường ở tây nam chắc chắn phải cử tướng quân dẫn quân đánh trận, con không đi thì ai đi?”
Cha ta đang muốn nói tiếp thì Quách Uẩn đến.
“Hôm nay không cần hành lễ. Phía tây nam xảy ra chuyện, biên giới tây nam của nước ta vốn dĩ là người Nam và người Lang Hoàn chung sống. Canh tư đêm qua, tướng Lan Huyền Nhã của Lang Hoàn mang quân đánh thẳng vào biên giới tây nam, quân canh phòng chỉ kịp gõ chuông báo tin.”
Ta không phải người của thời đại này, nghe vậy không thể không hỏi một câu: “Không phải vẫn còn bồ câu đưa tin sao?
“Người Lang Hoàn am hiểu thuần hóa động vật, không có một con bồ câu đưa tin nào bay khỏi biên giới phía tây nam.” Lục Chiêm hiển nhiên đã hiểu rõ tình huống hiện tại, nghe ta hỏi liền vội vàng giải thích cho ta.
“Lang Hoàn bắt đầu cuộc chiến mà không báo trước, rõ ràng mang lòng muông dạ thú. Thần nguyện dẫn quân Tuyên Phủ đi đánh trận!” Ta lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói.
Quách Uẩn trầm ngâm.
Nam Triều trừ tổ phụ của Quách Uẩn – Quách Ninh thành lập và phụ thân của Sở Nông Ngọc – Sở Tuân chưởng quản quân Trấn Bắc thì chỉ còn quân Tuyên Phủ trong tay ta. Quân Trấn Bắc đang ở biên giới Nam – Bắc Triều chiến đấu với kỵ binh Nguyên thị, hoàn toàn không có biện pháp đến tây nam đánh với Lang Hoàn, người duy nhất có thể đi chỉ có ta.
Chỉ là bọn họ vừa mới đánh Phù Yết xong, quân Tuyên Phủ còn chưa hồi sức, lại đi đánh Lang Hoàn. Người kiệt sức, ngựa đứt hơi, rất dễ xảy ra chuyện.
Thấy Quách Uẩn hồi lâu không lên tiếng, ta quỳ khấu thêm hai cái: “Ta nguyện ý dùng mạng sống của ta để đảm bảo, ta sẽ thắng trận này!”
“Hãy để Ly Châu đi theo bảo vệ ngươi. Người Lang Hoàn có nhiều bí thuật, xảo quyệt vô cùng. Tướng quân phải cẩn thận.”
Ta thở phào: “Còn một chuyện nữa. Phù Yết đã bị đánh bại, việc nuôi ngựa cho kỵ binh cũng nên được dâng tấu nghị sự.”
“Đã bắt đầu cho người làm rồi.” Quách Uẩn trả lời ta.
Cuối cùng, vấn đề quan trọng nhất trong việc chống lại Lăng Tây Tử đã được giải quyết. Có trại nuôi ngựa, chuyện gì cũng dễ làm.
Tình hình quân sự khẩn cấp, nửa ngày sau ta dẫn theo nữ quyến của Vương phủ và quân Tuyên Phủ lên đường đi về hướng tây nam.
Ngựa càng đi về phía tây nam, đường núi càng khó khăn trắc trở. Đi được ba ngày, đùi ta đều bị yên ngựa mài rách, mấy nữ tử khác cũng tiều tụy đi, mới đến được thành Diệp Châu ở tây nam.
Tất nhiên, Trương Kính Tiên vẫn rất phấn chấn, nàng đến đâu cũng không làm mất hình tượng, có lẽ đây là một loại thiên phú hiếm thấy chỉ có trên người đại mỹ nữ.
Người phàm như chúng ta mãi mãi làm không được.
Diệp Châu vốn dĩ là thành trì lớn nhất biên giới phía tây nam, thương nhân đến đi nối liền không dứt, đóng góp rất lớn vào thuế của Nam Triều. Hiện tại, trong thành Diệp châu rộng lớn lại gần như không còn ai sống sót.
Phía tây nam ẩm ướt, cả người Nam và người Lang Hoàn đều thích dùng cây trúc phơi khô để làm nhà. Khác với những nơi khác, bên dưới nuôi gia súc, phía trên là người ở.
Nhưng bây giờ cả thành Diệp Châu chỉ còn những tòa nhà bằng tre bị cháy rụi. Do khí hậu ẩm ướt nên dù đã là cuối thu nhưng thi thể của người dân bị giết hại đều đã bắt đầu thối rữa, ruồi bọ, giòi tập trung trên bề mặt, mùi vô cùng khó ngửi. Đừng nói Trương Kính Tiên và Sở Nông Ngọc đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, ngay cả ta và Lục Cô Nguyệt đều đã xanh mặt.
Du Đương Quy xinh đẹp lạ thường, vẻ mặt nghiêm túc lấy ra khăn che mặt đã thấm chút rượu cho chúng ta mang: “Tây nam ẩm ướt, chướng khí nhiều lại còn có nhiều người chết như vậy rất dễ bị ôn dịch hoành hành.”
Ta ra lệnh cho quân lính bịt mặt và tay, thu thập tất cả các xác chết chôn ngay tại chỗ. Sau đó lại ra lệnh mọi người tìm kiếm người sống sót trong thành.
Ngay sau đó, Đỗ Giang cưỡi ngựa trở về, hồi báo tìm thấy một thiếu niên.
Ta vội vàng hạ lệnh cho Đỗ Giang dẫn hắn tới trước mặt, vẻ mặt thiếu niên khiếp sợ, mặt đầy bùn, vừa nhìn thấy quân lính đã bật khóc nói những lời ta nghe không hiểu.
Ta sửng sốt nhớ ra Lang Hoàn là nước nào.
Phù Yết và Nam Triều thường xuyên giao lưu với nhau, hai nước và Bắc Triều đều thống nhất dùng chung một thứ tiếng, nhưng Lang Hoàn lại nằm ở biên giới tây nam của Nam Triều, nằm sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, ngôn ngữ khác biệt, lúc nói nhanh vô cùng có nhịp.
Lãnh thổ Lang Hoàn có nhiều nhánh sông, người dân tự gọi mình là con cháu của Thủy thần, trong nước có rất nhiều thuần thú sư, là một quốc gia thần quyền hợp cách, quan lớn quý tộc đa số đều kiêm nhiệm vu sư hoặc tuần thú sư. Mà Lan Huyền Nhã vừa là đại tướng quân vừa là đại vu sư đứng đầu Lang Hoàn. Nghe nói hắn có rất nhiều loại bí thuật vô cùng huyền diệu.
À, chỉ là kẻ dối trá lừa bịp thôi mà.