• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám ngày trước.

Binh sĩ Nam triều cố gắng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một thương nhân biết đường Lang Hoàn khu Tây Nam của Nam triều để dẫn đường.

Người Lang Hoàn sinh sống xung quanh và hướng về phía tế đàn, quân doanh của Lan Huyền Nhã cũng không ngoại lệ, Lục Cô Nguyệt khiến người và ngựa đều im lặng, âm thầm dựng lều trại cách đó ba ngọn núi, quan sát kỹ tế đàn của Lan Huyền Nhã.

Ly Châu xốc màn lên, cung kính mời một người bước vào, vóc người của thiếu nữ đó nhỏ nhắn, mặt mày dịu dàng mang theo ba phần sắc bén, cực kỳ giống Quách Uẩn.

Người ở nơi này không ai là không biết nàng ấy, đúng là nữ nhi duy nhất của Quách Uẩn và hoàng đế, tiểu công chúa Nam triều, Quách Triển Nhan được ban phong hào Kính Khiêm.

Lục Cô Nguyệt và Du Đương Quy cùng hành lễ với nàng ấy:”Bái kiến Kính Khiêm công chúa.”

“Ta không phải công chúa.” Dù Quách Triển Nhan nhỏ tuổi, nhưng khí thế quanh thân cũng chẳng kém Quách Uẩn bao nhiêu: “Các ngươi đang ở Nam Cương không rõ tình hình, Hoàng đế Đại Hành vừa mới tân thiên(*), trước khi chết đã nhường ngôi vị Hoàng đế cho mẫu hậu của ta, hiện tại ta đã là Hoàng thái nữ rồi.”

(*) chỉ hoàng đế đã qua đời.

Mọi người ai cũng biết tính cách nóng nảy của Quách Uẩn, Lục Cô Nguyệt cũng không lấy làm lạ khi nàng ấy giết chết Hoàng đế rồi tự đăng cơ làm Nữ hoàng, nghe vậy thì chỉ kéo Du Đương Quy khom người bái lạy: “Tham kiến Hoàng thái nữ.”

Quách Triển Nhan cho phép hai người bọn họ đứng dậy, đi ra phía sau tấm bình phong, cau mày quan sát ta hôn mê bất tỉnh.



Lục Cô Nguyệt sợ nàng ấy có ý kiến gì đó với ta, đang định mở miệng nói chuyện thì Quách Triển Nhan lại đưa tay lau vết nước đọng bên môi.

“Hoàng đế là thánh Minh Thiền tử, nghe nói chủ tướng bị trọng thương nên rất không vui, chỉ là người bận rộn sự vụ, bảo ta tới đây chăm nom.” Ánh mắt của Quách Triển Nhan nhanh chóng lướt qua mấy người trong trướng, vài ba câu đã thể hiện rằng bản thân không phải đến quân doanh để cướp công.

Trái tim Lục Cô Nguyệt run rẩy, đây là Quách Uẩn đang mượn miệng của nữ nhi để gõ đầu nàng, xem ra lần trước Kiều Kiều thay mình ngăn cản đã chạm vào điều cấm kỵ của vị Nữ hoàng này.

Dù có thế nào thì chuyện này là Kiều Kiều vì mối quan hệ cá nhân mà đưa mình vào nơi nguy hiểm, làm chậm trễ tình hình quân sự.

Nữ hoàng là người nhạy bén đến mức nào, Kiều Kiều như cục đá mà đế quốc dùng để áp khoang thuyền, nàng ấy không thể trách móc quá nhiều, phái Hoàng thái nữ đến là để gõ đầu mình.

Lục Cô Nguyệt cung kính đặt một vị trí trong lòng mình, nhẹ giọng hỏi ý Quách Triển Nhan: “Điện hạ, đã mang đám người đó đến rồi sao?”

Quách Triển Nhan ra lệnh ép Dao Dao chăm sóc ta như khi ta vẫn còn hôn mê, tự mình dẫn một đội nhân mã đến: “Tất cả tử tù của Đế đô cũng đã mang tới rồi, trên đường hành quân gấp, có người chịu không nổi nên chết, còn lại tổng cộng năm mươi bốn người.”

Lục Cô Nguyệt nhìn về phía Du Đương Quy: “Bấy nhiêu người này đã đủ chưa?”

Du Đương Quy gật đầu, tuy giọng nói vẫn đẹp nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng: “Đủ rồi. Đã chuẩn bị những thứ khác xong chưa?”

Sở Nông Ngọc đã sớm sai người phân phát mặt nạ bảo vệ làm từ khăn che mặt được ngâm trong rượu mạnh, nghe thế thì hơi gật đầu: “Tây nam ẩm ướt, trúc mọc rất nhiều, chúng ta đã làm ra số lượng lớn ống trúc đựng nước, có thể cung cấp cho toàn quân dùng để uống chừng mười ngày.”

Lục Cô Nguyệt gật đầu, nhìn thoáng qua Quách Triển Nhan.

Quách Triển Nhan phẩy tay, thoăn thoắt xoay người xuống ngựa: “Tử tù đã bị áp giải đến, ta cũng đã thấy được tình hình hiện tại, ta sẽ trở về Đế đô bẩm báo lại với Mẫu hoàng.”

Nàng ấy không có ý định ở lại trong quân doanh đoạt quyền chỉ huy, Lục Cô Nguyệt nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hơn, cũng biết đây là ý của Quách Uẩn, vậy nên dẫn đầu mọi người hành lễ: “Cung tiễn Hoàng thái nữ điện hạ.”

Quách Triển Nhan nhẹ nhàng gật đầu, dẫn theo thị vệ và ám vệ của mình vội vã rời đi.



Mắt thấy tiễn được vị đại thần này về rồi, Trương Kính Tiên mới lắp bắp ngẩng đầu: “Đứa nhỏ này thật là càng lúc càng giống mẫu hậu của nó.”

“Ngày xưa ngươi ở trong cung đã từng đắc tội Hoàng thái nữ ư?” Lục Cô Nguyệt nhìn Trương Kính Tiên.

“Lục Cô Nguyệt ngươi đừng xem thường người khác! Ta xuất thân là Trương thị! Là đích nữ nhà cao cửa rộng! Cho dù là lúc làm Quý phi đã từng xích mích với Quách Uẩn, nhưng sao có thể dùng thủ đoạn hãm hại một hài tử! Cũng chỉ có loại người như người mới nghi ngờ ta!” Trương Kính Tiên lập tức nổi giận, bùng nổ quở trách Lục Cô Nguyệt một trận, bản thân lại chạy vào phía sau tấm bình phong đẩy Dao Dao ra, ngồi xổm trước giường của ta vừa mắng vừa rơi nước mắt.

Lục Cô Nguyệt cũng không phẫn nộ, khi nàng ấy vẫn còn ở trong khuê phòng thì đã sớm nhớ rõ tính cách của tất cả các vị tiểu thư trong Đế đô khi dự yến hội rồi, biết rõ Trương Kính Tiên có tính cách thế này nên không so đo với nàng ấy nhiều, chỉ nói với Du Đương Quy:”Vậy ra tay đi.”

Bên cạnh Du Đương Quy có Đào Đào đi theo, lệnh cho các binh sĩ dẫn tử tù đi vào quân doanh cách nơi đóng quân rất xa, đám người được dẫn tới, các binh sĩ liền đều trở về nơi đóng quân.

Luật của Nam triều không quá nghiêm khắc, những người chịu án tử hình trên cơ bản đều là kẻ ác, có vài người thấy không còn ai trông coi, chỉ còn hai nữ tử trước mắt liền bắt đầu suy tính mưu kế.

Nhưng Đào Đào là nô tỳ có võ công, chỉ thấy nàng lưu loát đánh mấy cái, lại dùng khinh công bắt mấy người đào tẩu về, cầm dây thép đâm xuyên qua xương bả vai của bọn họ, trông đoàn người cứ như xâu hồ lô vậy.

“Chủ tử, làm xong rồi.” Trên mặt Đào Đào còn mang chiếc khăn che mặt ngâm trong rượu mạnh.

Du Đương Quy vốn có chút do dự, nhìn cảnh tượng này thì không do dự nữa, mang bao tay bản thân làm bằng ruột dê lên, cẩn thận lấy một lọ thủy tinh được bịt kín từ trong chiếc rương gỗ mang theo bên người ra, đổ chất lỏng bên trong vào một cái chậu gỗ, sau đó pha loãng với nước, ra lệnh cho Đào Đào cũng mang bao tay da dê đi điểm huyệt, đổ đầy vào miệng đám tử tù.

Sau đó nàng và Đào Đào nhanh chóng rời xa nơi này, cùng sử dụng rượu mạnh lau hết toàn thân, ngâm cả quần áo.

Ta nghe đến đây thì lông mày nhíu lại, hỏi Du Đương Quy: “Ôn dịch?”

Du Đương Quy gật đầu: “Khi tổ phụ của ta còn tại thế, Nam triều từng có một trận lũ lụt, sau khi lũ lụt rút, khí hậu ẩm ướt, gây ra đợt ôn dịch rất nặng, tiên hoàng phái tổ phụ của ta dẫn đầu Thái y viện đi khống chế tình hình bệnh dịch, tổ phụ của ta khống chế được tình hình bệnh dịch, mang về một phương thuốc mới và một ít mủ chảy ra từ trên cơ thể bệnh nhân.”

Lục Cô Nguyệt chen ngang, nói:”Người dân Lang Hoàn sùng bái Thủy Thần, trong một ngày có mười canh giờ là ngâm mình trong nước, bọn ta thảy đám tử tù đã chết vì dịch bệnh xuống đầu nguồn nước, ba ngày sau từ trên xuống dưới quân Lang Hoàn chẳng gượng dậy nổi, kể cả vị chủ tướng Lan Huyền Nhã này.”

Ta vừa ngã xuống thì Lục Cô Nguyệt đã khống chế quân lính, tránh cho lòng binh dao động rồi sai Ly Châu truyền thư cho Đế đô để Quách Uẩn bình tĩnh, lại muốn dùng cách này để phản công Lang Hoàn, lấy mầm bệnh của Du Đương Quy tẩm vào các tử tù, biến họ thành vũ khí sinh học.



Là phong thái có danh tiếng có thực lực, không hổ là tài nữ đệ nhất Đế đô.

Lan Huyền Nhã vẫn bị khống chế như ban đầu, tỳ nữ Lưu Quang của Lục Cô Nguyệt lấy đao để lên trên cổ hắn.

Nghe Lục Cô Nguyệt nói xong, hắn cười khổ không thôi: “Kỳ sa nhất chiêu(*), tình nguyện nhận thua, ta đã thỉnh tội với Nữ Đế bệ hạ rồi, xin tháo trâm chịu tội, tùy chư vị giải quyết.”

(*) nghĩa là đi nhầm một nước cờ, tính toán sai.

“Trảm bao nhiêu người? Trong quân doanh có ai nhiễm ôn dịch không? ”

Ta không đáp lại Lan Huyền Nhã, bởi vì ta cũng không biết nên xử lý hắn như thế nào, đây là chuyện của Quách Uẩn.

“Hoàng đế Lang Hoàn cũng không cảm kích, đánh Nam Quốc đều do một mình Lan Huyền Nhã gây nên, chín ngàn binh sĩ sát cánh bên hắn đều chết trong trận ôn dịch, ngay cả bản thân hắn cũng bị bệnh nặng đến hấp hối, nếu không phải Đương Quy cứu được thì hắn đã chết rồi.” Lục Cô Nguyệt báo cáo với ta.

“Vì phòng ngừa ôn dịch lan rộng, bọn ta chắn núi lại, đốt trụi tế đàn và nơi đóng quân của hắn.” Du Đương Quy nói.

“Hoàng tộc Lang Hoàn biết được việc này nên đã gạch tên Lan Huyền Nhã ra khỏi gia phả ngay trong đêm, giao cho chúng ta xử lý.”

Lục Cô Nguyệt nhìn Lan Huyền Nhã, lúc này sắc mặt của đối phương đã rất khó xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK