• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kính Tiên nhìn gương, có chút không hài lòng: “Thế này quá xấu, cả đời này ta chưa từng xấu như thế.”

“Hay là ngươi ở lại đi, Đương Quy đi cùng ta?” Ta kiểm tra cẩn thận mấy loại thuốc bột Du Đương Quy chuẩn bị.

“Ta đi, ta đi còn không được sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, cho dù có xấu xí một chút cũng không sao, dù sao người khác không nhớ được sự xinh đẹp của ta, ngươi còn chẳng nhớ được sao?” Trương Kính Tiên thấy ta không đưa nàng ta theo, lập tức đổi ý.

Ta vỗ vỗ bả vai của nàng ta: “Đi thôi, lên đường ngay bây giờ.”

Lần đầu tiên hai người bọn ta đi tới Bắc triều, cải trang thành một nữ thương gia và tỳ nữ đến biên giới giữa Nam triều và Bắc triều để mua bán, thế nên bọn ta không cưỡi ngựa mà ngồi xe ngựa.

Trương Kính Tiên ở trong khuê phòng, Trương gia cảm thấy nàng ta đầu cơ kiếm lợi, ngoại trừ mấy buổi tụ họp của các quý nữ ra, còn lại cũng không cho nàng ta ló mặt trước mặt người khác. Hơn nữa ở trong thâm cung lâu ngày càng không thể ra ngoài được, sau đó khi đến làm Nhạc phủ lệnh của ta, nàng ta mới ở bên cạnh ta nam chinh bắc chiến. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng ta đặt chân lên lãnh thổ của Bắc triều, vì thế càng không ngừng vén rèm xe lên xem.

“Chú ý một chút, bây giờ ngươi là một tỳ nữ đã theo một nữ thương nhân lui tới Bắc triều nhiều năm, đừng nhìn xung quanh kẻo lộ.” Ta lặng lẽ vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ta.

Lúc này Trương Kính Tiên mới chịu buông rèm xuống, hoàn toàn nghiêm túc.

Xe ngựa chạy qua cây cầu lớn trên sông Nhữ Hà, càng lúc càng gần tới biên giới Bắc triều, ta nhắm hai mắt lại, trong lòng nóng như lửa đốt.



Cũng không biết chị khoá trên Ẩn Ca để lại cho ta hướng dẫn sinh tồn khi xuyên không gì.

Ta đã phấn khích đến mức không ngừng chà xát bàn tay trọng lòng.

Sau khi thuận lợi tiến vào địa phận Bắc triều, bọn ta giao xe ngựa lại cho mật thám dưới trướng Quách Uẩn, sau đó nhẹ nhàng cưỡi ngựa phi thẳng tới thành Cam Nam.

Vừa tiến vào thành Cam Nam, dựa theo những gì Quách Triển Nhan nói với ta trước đó, ta và Trương Kính Tiên thuận lợi tìm thấy đền thờ kia.

Đền thờ nằm ở một nơi vô cùng vắng vẻ, đúng là giống như Quách Triển Nhan đã nói, thích hợp để tham quan, toàn bộ kiến trúc theo phong cách cổ xưa nhưng vắng vẻ, trong chánh điện có một bức chân dung của một nữ nhân. Nữ nhân kia không mặc long bào mà thay vào đó là mặc một bộ quần áo màu đen, mái tóc thật dài tết đuôi sam để sau ót.

Ta ngẩng đầu nhìn, những chuyện quá khứ như vừa mới ngày hôm qua.

Hoắc Ẩn Ca trông có hơi lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại là một người hết sức chăm chỉ, cô ấy luôn nhận được lời khen ngợi từ giáo sư trong bộ môn lịch sử chiến tranh cổ đại, nhưng bản thân cô ấy vẫn không cảm thấy thoả mãn. Ấn tượng sâu sắc nhất lúc còn ở trường chính là ta vẫn luôn giúp cô ấy nhận hàng hoả tốc, vừa mở lớp giấy bong bóng ra, tất cả đều là sách.

Nhưng cô ấy thật sự rất có tư cách của một đàn chị, không nói cái gì khác, chỉ nói kể từ khi xuyên không đến thời đại này, ta đã dùng rất nhiều chiến thuật, tất cả đều được sao chép lại từ luận án dưới ánh đèn và thuận tiện ghi nhớ trong đầu của cô ấy.

Sau khi cô ấy mất tích, ta đã ngơ ngác hoảng hốt một thời gian dài.

Cũng không biết lúc cô ấy ở cổ đại, có nhớ đến ta hay không, có nhớ ta không.

Nhìn hoa văn Thất Tinh Bắc Đẩu trên vạt váy của cô ấy trong bức hoạ, một nỗi bi ai trào dâng trong lòng ta.

Kệ sách của cô ấy chưa bao giờ gọn gàng, nhưng chỉ cần tối hôm trước ta mở miệng muốn mượn bất cứ tài liệu gì, ngay hôm sau cô ấy đã tìm ra tài liệu đó, dùng cái chặn giấy thất tinh làm bằng đồng trên bàn cô ấy đặt ở trên bàn sách của ta.

Không những thế cái chuôi của Bắc Đẩu thất tinh trên cái chặn sách đó vĩnh viễn hướng về phía ta.

Hiếm khi cô ấy xuyên không mà vẫn còn có thể nhớ đến một em gái khoá dưới xui xẻo như ta đây, đúng là tình nghĩa đồng môn cảm động trời đất.



Lúc này cái chuôi của Bắc Đẩu thất tinh trên quần áo trong bức bích hoạ đang chỉ hướng Tây Bắc, ta nhìn chánh điện, phát hiện phía Tây Bắc không có gì cả.

Ánh mắt hơi chuyển dời lên trên, Trương Kính Tiên đứng bên cạnh ta dùng chân trái đạp vào một phiến đá ở chỗ chánh điện, mượn sức lực toàn thân xoay người lên xà nhà, sau đó gật đầu với ta một cái, dễ dàng đẩy cả người xuống.

Xem ra người này âm thầm khổ luyện không ít, khinh công rất đẹp, ta nghĩ.

Trương Kính Tiên đưa đồ cho ta, ta cúi đầu nhìn một cái, là một miếng vải thấm đầy dầu mỡ, bên trong có bọc một quyển sách.

Ta ôm nó vào lòng: “Đi thôi, đến thành Đồ Nam.”

Đền thờ ở thành Đồ Nam cũng bắt chước làm theo, ta lấy được sổ tay của chị khoá trên theo cách tương tự. Vì lý do an toàn, ta và Trương Kính Tiên cũng không ở lại lâu trong thành mà thay vào đó định sẽ ở lại một hoang mạc cách thành Đồ Nam không xa ngủ một đêm.

Sau khi cắm lều trại và đốt một đống lửa trại, ta lập tức mở hai quyển sổ tay kia ra, sau đó cười lạnh một tiếng, chẳng trách chẳng ai có thể đọc hiểu.

Cái người Hoắc Ẩn Ca này dùng tiếng la tinh viết hướng dẫn.

Tiếng la tinh là ngôn ngữ thông dụng của người La Mã cổ, sau khi các đế quốc La Mã phương Tây bị diệt vong, bởi vì toà thánh La Mã là dùng tiếng la tinh như ngôn ngữ chuẩn mực của Cơ Đốc giáo, cho nên nó trở thành ngôn ngữ dùng chung của các quốc gia.

Điều này dẫn đến việc, khi ta và Hoắc Ẩn Ca học ở trường, tiếng la tinh trở thành một chướng ngại không thể vượt qua, bởi vì nếu muốn đọc hiểu nhiều lịch sử châu Âu thì cần phải học tiếng latinh.

Ta mở ra đọc kỹ một chút, trong đó đang nói về chế độ chính trị, hẳn là quyển sổ tay thứ ba, ta lại mở một quyển khác ra xem thử, quyển sách thứ hai là nói về cách phát triển các công trình thuỷ lợi dân sinh cùng với việc các quốc gia thời cổ đại kinh doanh thế nào để bạc trắng chảy vào.

Cô ấy không hề đề cập đến chuyện quân sự, nhớ tới việc Quách Triển Nhan nói trong tay nàng ấy có giữ hai quyển sổ tay, vậy có lẽ nó là quyển thứ nhất và quyển thứ tư.

Ta nhíu mày, lấy giấy bút và than củi bên trong túi quần áo ra, bắt đầu ngồi trên gò cát phiên dịch sách hướng dẫn Hoắc Ẩn Ca để lại cho ta.

Nhiều năm trước, lúc ta còn là học sinh, vào mỗi đêm trước khi kiểm tra, Hoắc Ẩn Ca luôn ngồi trước bàn đọc sách mím môi lướt đề thi, ta chỉ ngồi bên cạnh nhanh chóng dùng bút đỏ ghi lại những ý chính.



Mặc dù hai người trốn trong nhà giải đề thi, nhưng cũng mang đến một cảm giác yên lặng, ấm áp.

Nhiều năm sau, ta lẻ loi một mình ngồi trên gò cát, trong tiếng đống lửa lùm bùm đốt cháy, gió trên cánh đồng hoang vu mơn trớn búi tóc ta.

Trăng sáng treo cao, cố nhân truyền tuyệt.

Ta vô cùng cô đơn.

Rất nhiều người hâm mộ ta, rất nhiều người sợ ta, rất nhiều người yêu ta, rất nhiều người hận ta, rất nhiều người sùng bái ta như thần tượng của họ, cũng có rất nhiều người muốn giết ta để chấm dứt hậu hoạn.

Vạn người như biển, mãnh liệt dâng trào.

Thế nhưng ta vẫn rất cô đơn.

Mấy người tỳ nữ cũng không thể nào hiểu được, ngay cả những người đủ thân thiết như Lục Cô Nguyệt, Sở Nông Ngọc cũng không thể hiểu được, cho dù bọn họ toàn tâm toàn ý giúp đỡ ta, thậm chí ngay cả Quách Uẩn cũng không cách nào hiểu ta hoàn toàn, người có hiểu ta, nhưng ta cũng không thể giải thích với người rốt cuộc ta tới từ một thế giới như thế nào.

Trước đó có chị khoá trên Hoắc Ẩn Ca, sau này có Quách Uẩn, thế nhưng ta vẫn tâm tâm niệm niệm về một thế giới xa xôi nào đó, một mình đau lòng chảy nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK