Hơn nữa, việc quan trọng nhất là, cô tình nguyện lắng nghe bất cứ chuyện vụn vặt nào mà anh nói, không phải là hư tình giả ý (nghĩa là giả dối, không có ý tốt, tương đương với câu Khẩu phật tâm xà), cũng không phải thiếu nhẫn, là cô thật lòng thích nghe, anh có thể cảm giác được. Ý ở trong lời, lắng nghe cách thức nói chuyện của đối phương, tốc độ ngữ điệu, đều là phương pháp trực tiếp nhất nắm bắt được suy nghĩ logic của nhau.
Có thể nói, Lâm Yến Vũ che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng dù sao cô cũng không có trải qua bất kỳ huấn luyện nào, nên vô tình sẽ tiết lộ ra cảm xúc chân thật. Cuộc chiến này ngay từ lúc mới bắt đầu thì thế lực đã không ngang nhau, khó trách cô sẽ từ từ rút lui.
Tiêu Lỗi suy nghĩ xong thì mỉm cười, người khác đều yêu bằng cảm tính, chỉ có anh cực khổ như vậy, phải phân tích tới phân tích lui, cân nhắc mỗi một suy nghĩ, đánh giá tâm lý của đối phương, thật sự rất mệt mỏi. Nhưng vì sao, có lúc anh lại cảm thấy thích thú trong đó? Anh nhắm mắt lại và suy nghĩ, có lẽ ở trong mắt người khác, anh thực sự là một người điên.
Tựa như một dạng thích ứng, yêu điên điên cuồng cuồng. Trải qua hai ngày lo lắng, bây giờ tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều. Thì ra chỉ cần nói chuyện với Lâm Yến Vũ, sẽ có hiệu quả trị liệu lớn như vậy, sau này nếu có vấn đề về tâm lý, nhất định phải tìm cô.
Chẳng lẽ không tương tư, tương tư khiến con người mau già, tư vị trong đó, chỉ có yêu mới biết say mê, từ đó liền tin vào một bài thơ trong Hồng Lâu Mộng, ngay cả là tề mi cử án [án đặt ngang mày], rốt cuộc cũng ư nan bình [vẫn thấy băn khoăn], không đối trước: sơn trung cao sĩ tinh oánh tuyết [Trơ trơ rừng tuyết trên cao], chung bất vong: thế ngoại tiên xu tịch mịch lâm [Ngoài đời, rừng vắng khuây sao được cô]. Cái được gọi là tình yêu cũng vậy, cũng là vận, cũng là mệnh. . .
Bà Tiêu đẩy cửa bước vào, thấy con trai đang lăn lộn trên giường, ngạc nhiên nói: "Chuyện gì khiến con cao hứng như vậy?" Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, bà sẽ nghĩ đứa đang lăn lộn trên giường là con trai út nghịch ngợm của bà, mà không phải là con trai lớn chững chạc.
Tiêu Lỗi ngồi dậy, ngượng ngùng cười: "Mẹ, sao mẹ vào đây?" Bà Tiêu chủ động ngồi lên mép giường, thảo luận việc gia đình với con trai: "Lúc Nhạn Linh về, con cũng không ra tiễn người ta." "Cô ấy cũng không phải là khách của con, là khách của mẹ, mẹ tiễn là được." Tiêu Lỗi biết ý định của mẹ, nói chắn trước.
"Đứa con này, thế nào một chút tấm lòng cũng không có, con không biết tâm tư của Nhạn Linh đối với con sao, hay là con cố ý giả bộ hồ đồ?" Bà Tiêu rất không hài lòng với biểu hiện của con trai. Sao lại cà lơ phất phơ như vậy, không thật lòng nói chuyện yêu đương. Cô gái có điều kiện tốt như vậy, đối với trưởng bối cũng kính trọng, người vợ như vậy còn không mau rước về nhà.”
Tiêu Lỗi lắc đầu: "Con không thích cô ấy." Bà Tiêu hừ lạnh: "Vậy rốt cuộc con muốn tìm dạng người nào? Nhạn Linh có điểm gì không hợp ý con? Hiểu chuyện, biết rõ đạo lý, điều kiện gia đình hay cá nhân có chỗ nào không xứng với con."
"Cô ấy không xinh đẹp." Tiêu Lỗi thuận miệng tìm đại một lý do. Quả nhiên, bị mẹ anh mắng: "Nói bậy, Nhạn Linh không xinh đẹp thì người nào xinh đẹp, nói xem, khuôn mặt xinh đẹp có ích lợi gì. Thật ra thì…"
Bà Tiêu chuyển đề tài: "Cũng không phải bảo con nhanh chóng đính ước cùng con bé ấy, quan sát kỹ trước, nói không chừng sẽ thích hợp thì sao, chỗ nào con cũng không chịu, vậy hãy tự tìm chỗ thích hợp đi." Tuy nói là con cái lớn lên không nương nhờ mẹ, nhưng là con thì rốt cuộc vẫn là con, đứa con chính là tài sản riêng của người mẹ. Nhất là đại sự cả đời, không phải là anh nghĩ thế nào thì có thể tùy anh thế đó.
"Con muốn một người như Mộ Tình vậy." Tiêu Lỗi cố ý nhắc tới chuyện này, thử dò xét thái độ của mẹ. Trong tương lai nếu anh dẫn Lâm Yến Vũ về nhà, người trong gia đình có thể chấp nhận cô hay không?
Bà Tiêu nghe nói như thế, lỗ mũi cay cay, khuyên nhủ: "Con trai ngốc, con bé Mộ Tình cho dù rất tốt, nhưng cũng đã không còn ở đây, đi đâu tìm một người giống y như con bé được." "Nếu con có thể tìm được người giống y chang thì sao?" Tiêu Lỗi tiếp tục hỏi.
Bà Tiêu kinh ngạc, không hiểu ý tứ trong lời nói của con. Trên thế giới sẽ có hai người giống y hệt nhau? Không thể nào! Đứa con này lại phát bệnh rồi, tâm bệnh ngốc nghếch, đã bốn năm rồi, tâm bệnh này của nó còn chưa khỏi, nhưng vậy là tốt sao? Người khác giới thiệu cho biết bao nhiêu cô gái tốt, nó nhìn ai cũng không hợp mắt.
"Con sẽ tìm ra." Tiêu Lỗi lẩm bẩm. Giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng bà Tiêu lại nghe được, nói tiếp: "Nếu con có thể đúc ra tượng đất giống y hệt con bé đó cưới về làm vợ, mẹ với cha con không có ý kiến, nhưng là, con đừng mong dùng con bé đó để đánh lừa chúng ta, trong vòng 5 năm, con nhất định phải kết hôn."
"Không chỉ có 5 năm, Tiêu Miểu cũng được tuổi rồi, cha mẹ thúc giục nó đi, không chừng thằng nhóc đó còn kết hôn trước con." Tiêu Lỗi đem em trai ra làm bia đở đạn. Tiêu Miểu còn khá trẻ, nhưng bạn gái cũng không ít, trước có nhìn thấy nó và một cô gái qua lại với nhau, cũng không phải là dạng chỉ chơi qua đường.
Bà Tiêu bĩu môi: "Tại sao tôi lại sinh ra hai đứa con trai như thế, cả lớn lẫn nhỏ đều không thể khiến tôi bớt lo được. Mẹ rất thích con bé Nhạn Linh, không thể để người khác đoạt đi mất."
Mặt khác, sau khi Lâm Yến Vũ gác điện thoại, cuộn mình trên ghế sô pha, ôm thật chặt con gấu bông Tiểu Hùng trong ngực. Tiểu Hùng thoạt nhìn vừa bẩn vừa rách nát, cô lại xem như báu vật, đưa tay kéo khóa bên dưới quần áo của Tiểu Hùng, trong bụng lộ ra một tấm ảnh nho nhỏ, cô lấy tấm ảnh ra xem, một cậu thanh niên mặc một bộ quân trang áo sơ mi màu xanh nhạt, đứng thẳng, tư thế có chút cứng nhắc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại vô cùng ấm áp.
Đây là tấm ảnh duy nhất còn sót lại của anh, bởi vì giấu ở trong bụng Tiểu Hùng mới có thể còn nguyên vẹn, ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh, cô nhìn vào tấm ảnh rồi mỉm cười, nhét ảnh lại chỗ cũ, lấy từng cây nến trên bàn trà thắp sáng bánh sinh nhật, dưới ánh nến, cô lẳng lặng nhìn sáp nến cứ từng giọt chảy xuống, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của thời gian.
Khi Lâm Lệ Sinh gọi điện thoại tới, Lâm Yến Vũ lau khóe mắt đang nhòa lệ, nghe điện thoại. Lâm Lệ Sinh nghe giọng nói của con gái có chút bất thường, ân cần hỏi: "Bị cảm à? Tại sao giọng của con với lúc bình thường lại không giống nhau?" Lâm Yến Vũ vội nói: "Có chút ho khan, cha không cần lo lắng."
Lúc này Lâm Lệ Sinh mới nói với cô, ông đã giúp cô tìm được địa chỉ trợ lý của ông, gửi đến hộp thư của cô. Lâm Yến Vũ mừng rỡ ngạc nhiên: "Quá nhanh, cha, cám ơn cha." "Chuyện nhỏ mà thôi, ở Bắc Kinh con hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, có cần gì thì gọi điện cho ta." Lâm Lệ Sinh luôn không yên tâm khi con gái ở bên ngoài một mình. "Con rất ổn, cha không cần lo lắng cho con."
Đoạn Nhạn Linh đã tự hành động, vài ngày sau đã đến Black Swan Gallery. Lâm Yến Vũ không biết Đoạn Nhạn Linh, nghe Tuyết Nhi thông báo rằng có một nữ sĩ quan tìm cô, vô cùng ngạc nhiên, cho đến khi Đoạn Nhạn Linh bước vào phòng làm việc của cô, tự giới thiệu mình là một người bạn của Tiêu Lỗi, cô mới hiểu được một chút.
Chắc chắn cô gái này đến đây vì Tiêu Lỗi.
Hai cô gái ngầm đánh giá nhau, từ lúc bắt đầu bước vào cửa, quan sát lẫn nhau, cả hai phát hiện đối phương đều là người xinh đẹp. Lâm Yến Vũ lịch sự mời Đoạn Nhạn Linh ngồi xuống, tự mình đi pha cà phê, kiên nhẫn lắng nghe cô ấy giải thích nguyên nhân đến đây.
"Cô Lâm, không biết Tiêu Lỗi đã nói với cô chưa, bạn gái trước đây của anh ấy có bộ dáng rất giống với cô không." Đoạn Nhạn Linh vào thẳng vấn đề, trong lòng lại đang suy nghĩ, quả nhiên Lâm Yến Vũ là một người xinh đẹp vừa thấy đã yêu, nhỏ nhắn yếu ớt, phụ nữ khi nhìn thấy cũng sẽ sinh ra một loại ý muốn bảo hộ, huống chi là những người đàn ông có t*ng trùng lên não kia.
Vậy mà, khi Lâm Yến Vũ nghe được những lời này cũng không kinh ngạc như dự tính của Đoạn Nhạn Linh, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Tiêu Lỗi đã nói với tôi, trước kia anh ta có tình cảm rất sâu đậm với một người bạn gái, tên là Diệp Mộ Tình, bề ngoài cô ấy rất giống tôi, anh ta còn cho tôi xem hình của cô ấy nữa."
Đoạn Nhạn Linh kiềm chế kinh ngạc, biết thời biết thế: "Vậy cô có từng nghĩ tới, điều đó có nghĩa là gì không?" Ý tứ trong lời nói của cô ta sinh động như thật, trong lòng Lâm Yến Vũ hiểu rõ, không có biểu hiện gì, tả lời một câu hời hợt: "Tôi với anh ta chỉ là bạn bè."
Bề ngoài điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại quan sát Đoạn Nhạn Linh từ trên xuống dưới lần nữa, ngón tay thon dài trắng nõn, có thể thấy bình thường rất được chăm sóc đúng cách, dưới chân mang một đôi giày da màu đen kiểu dáng rất phổ biến, nhưng Lâm Yến Vũ biết này đôi giày này thuộc nhãn hiệu Church's nổi tiếng nhất ở Anh, giày da thủ công tinh xảo sẽ không thấp hơn một vạn, nghe nói Đức Giáo Hoàng và cựu Thủ Tướng Tony Blair ở Anh lúc trước cũng rất thích mang nhãn hiệu giày này.
Đoạn Nhạn Linh không hài lòng với câu trả lời của cô, nóng nảy la lên: "Nhưng hiện tại anh ấy xem cô là thế thân, chẳng lẽ cô không phát hiện ra, anh ấy tiếp cận cô, ở bên cạnh cô, cũng là bởi vì cô giống với Diệp Mộ Tình, người anh ấy yêu chỉ có Diệp Mộ Tình, chứ không phải là cô."
"Điều này thì có liên quan gì đến tôi, cũng không phải là tôi chủ động quyến rũ anh ta." Lâm Yến Vũ có thể lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa Đoạn Nhạn Linh và Tiêu Lỗi, cũng đoán ra được nguyên nhân cô ta đến đây.
Nếu như không phải có tình cảm với Tiêu Lỗi, thân là sĩ quan Đoạn Nhạn Linh tuyệt đối sẽ không mạo muội tìm tới cửa như vậy, tuy nhiên, trực giác cũng nói với Lâm Yến Vũ, cô gái này biết rõ trong trái tim của Tiêu Lỗi chỉ có Diệp Mộ Tình, vậy mà trong lời nói còn bộc lộ sự quan tâm và tình cảm như vậy, xem ra là thật sự rất thích anh ta.
Đoạn Nhạn Linh nhận thấy trong lời nói của Lâm Yến Vũ ẩn chứa sự không vừa lòng, giọng điệu chậm lại: "Cô Lâm, biểu đạt của tôi có thể không đủ chính xác, để cho cô hiểu lầm, tôi không phải là có ý đó, thực ra thì điều tôi muốn nói ở đây là, nếu như cô đã biết quá khứ của anh ấy, nên hiểu cho tâm trạng của anh, không cần cho anh một hi vọng ảo, đối với anh ấy như vậy là rất tàn nhẫn."
Lâm Yến Vũ cắn môi dưới, trả lời sâu xa: "Tôi chưa bao giờ chủ động tìm anh ta, tôi không muốn anh ta tự mua dây buộc mình, càng không muốn làm tổn thương anh ta." Đối với anh nhẫn tâm như vậy, làm cho trái tim cô rất đau, nhưng không có cách nào, cô cũng biết, họ không có tương lai.
Đoạn Nhạn Linh thấy mi tâm cô ấy nhíu lại, vẻ mặt phiền muộn ảm đạm, không giống như là đang nói dối, chợt có chút động lòng, cô ấy có phải đã yêu Tiêu Lỗi rồi không, nếu không tại sao lại có vẻ mặt như vậy, có bao nhiêu người đàn ông khi nhìn thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu như vậy sẽ không bị cám dỗ, coi như Tiêu Lỗi nhất thời xem cô ấy là thế thân, một thời gian sau không thể đảm bảo rằng sẽ không thật lòng yêu cô ấy.
"Bạn trai Tần Tuyển của cô và Tiêu Lỗi là bạn bè, mối quan hệ của hai người nếu còn tiếp tục phát triển như vậy, khó tránh khỏi cả ba đều bị tổn thương. Cô Lâm, xin đừng trách tôi nhiều chuyện, người ngoài cuộc thì sang còn trong cuộc thì u mê, tôi hi vọng cô hãy đứng trên lập trường của Tần Tuyển và Tiêu Lỗi để suy nghĩ." Đoạn Nhạn Linh chân thành nói.
Lâm Yến Vũ không nói gì, vì vậy Đoạn Nhạn Linh biết mình đã đạt được mục đích, nên cũng không nói thêm nữa, đứng dậy cáo từ. Lâm Yến Vũ đưa cô ấy ra cửa, lặng lẽ quan sát động tác cô ấy xuống lầu.
Động tác của cô rất thanh cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế của một nữ sĩ quan quân nhân oai hùng mạnh mẽ, nhưng lại không hề cứng nhắc, ngược lại thể hiện một vẻ xinh đẹp anh tuấn.
So sánh với cô ấy, mình có vẻ quá nhu nhược, như thể gió thổi qua là có thể bị ngã, Lâm Yến Vũ quay trở lại phòng làm việc, cởi nhanh áo choàng, tự rót cho mình rót một tách sô cô la nóng nồng đậm, cầm chặt trong lòng bàn tay.
Tiêu Lỗi bị tâm bệnh là do cô, muốn hoàn toàn trị tận gốc, phải khoét trái tim ra, cô cũng không muốn một chân đạp hai thuyền, nhưng trên thực tế cô đang làm như vậy, dung túng anh tiếp cận, dung túng anh càng ngày càng không muốn xa rời cô, nhưng lại không thật lòng đáp lại anh.
Cô còn có trái tim hay không? Lâm Yến Vũ tự hỏi, thực sự sợ hãi hoang mang, thậm chí có lúc cô không biết tại sao mình lại muốn trở về nước, làm rối tung mọi thứ lên.
Suy nghĩ thật lâu, trái tim dần dần trở nên tê liệt, Lâm Yến Vũ rời khỏi phòng trưng bày, một mình đi bộ trên đường phố mùa đông hiu quạnh của Bắc Kinh. Khắp nơi đều là lá rụng, giống như sinh mệnh con người, không biết sắp trôi dạt về phương nào, chỉ có thể không ngừng đuổi theo hướng gió.
Gần tới giờ tan tầm, trên đường xe cộ đông đúc, Lâm Yến Vũ thất hồn lại phách đi thật lâu, cảm thấy bản thân hoàn toàn xa lạ với thành phố sôi động này, tựa như một cô hồn dã quỷ, không biết đâu là kết thúc.
Lên xe taxi, người tài xế hỏi cô: "Cô gái, cô muốn đi đâu?" "Đến Bát Bảo Sơn." Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ." Trời sắp tối rồi, còn đến Bát Bảo Sơn?" Người tài xế hơi kinh ngạc, thấy cô không trả lời, nghĩ tới chỉ cần cô thanh toán tiền xe, bất kể muốn đi đâu cũng được. Lâm Yến Vũ nhìn thành phố lên đèn, không nói gì chỉ thở dài.
Tiêu Lỗi đến Black Swan Galley tìm Lâm Yến Vũ, được thông báo rằng cô đã sớm rời khỏi.
"Cô ấy đi đâu vậy?" Tiêu Lỗi hỏi Tuyết Nhi. Tuyết Nhi lắc đầu: "Cô Lâm đi đã hơn bốn tiếng, cũng không nói đi chỗ nào. À, hồi chiều nay có một sĩ nữ sĩ quan tìm đến cô ấy, sau khi nữ sĩ quan đó ra về, cô Lâm cũng đi ra ngoài."
Nữ sĩ quan… Không cần phải nói, nhất định là cái cô Đoạn Nhạn Linh kia, trừ cô ta ra sẽ không có người nào khác, cô ta nhất định là đã nghe được gì, mới có thể đến tìm Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi tức giận không thôi, buồn bực ra về.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tương tư khiến con người mau già, nên chớ có tương tư . . .
(*) Cử án tề mi: Câu thành ngữ này có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ cuốn "Đông Hán Quan ký - truyện Lương Hồng".
Chú thích: Nguyên văn đoạn này trích trong một bài thơ có tựa là Chung Thân Ngộ trong Hồng Lâu Mộng.
Nguyên văn:
終身誤
都道是金玉良姻,
俺只念木石前盟。
空對著、山中高士晶瑩雪;
終不忘、世外仙姝寂寞林。
嘆人間、美中不足今方信。
縱然是齊眉舉案,到底意難平!
Phiên âm Hán Việt:
Chung thân ngộ
Đô đạo thị kim ngọc lương nhân
Yêm chỉ niệm mộc thạch tiền minh
Không đối trước: sơn trung cao sĩ tinh oánh tuyết
Chung bất vong: thế ngoại tiên xu tịch mịch lâm
Thán nhân gian, mỹ trung bất túc kim phương tin
Túng nhiên thị tề mi cử án, đáo để ư nan bình.
Dịch thơ:
Lỡ nhau suốt đời (Nhóm dịch Vũ Bội Hoàng)
Ai rằng vàng ngọc duyên ưa,
Ta quên cây, đá, thề xưa được nào
Trơ trơ rừng tuyết trên cao
Ngoài đời, rừng vắng khuây sao được nàng
Cuộc đời ngán nỗi tang thương
Đẹp không hoàn đẹp, lời càng đúng thay
Dù cho án đặt ngang mày
Cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn