• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều hòa trong xe thật ấm áp , hai tay của Lâm Yến Vũ rụt vào bên trong áo khoác lông chồn. Trước đó do Tiêu Lỗi đứng lâu trong gió lạnh, mặt mũi đều bị đông lạnh tím ngắt, tháo bao tay ra, chà xát hai tay, đặt bên môi hà hơi nóng, lại tháo mũ xuống xoa xoa hai tai. Lâm Yến Vũ nắm tay anh bọc vào trong áo, che tay của anh lại, nhẹ nhàng giúp anh chà xát tai, bàn tay nhỏ bé ôn nhu, từ tai vân vê mở rộng đến vành tai, vô cùng thoải mái.

Trong phút chốc cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của cô lại có thể làm cho sống mũi của anh chua xót, có một loại thương cảm kỳ lạ, lo sợ rằng đây chỉ là giấc mơ của chính mình, trong giấc mơ tỉnh lại, cô vẫn ở một thế giới xa lạ băng giá nào khác.

"Em nghe người dân nơi đây nói, ở Đông Bắc, nếu đứng ở bên ngoài quá lâu, chà lỗ tai một cái liền rớt xuống." Lâm Yến Vũ hơi cười cười."Phải không, sao anh không biết." Tiêu Lỗi cũng cười, che giấu cảm xúc trước đó.

"Em cũng không biết là thật hay giả, cho nên vừa rồi em liền thử." Lâm Yến Vũ cười khanh khách."Lỗ tai rớt xuống thật thì làm sao bây giờ? Đầu trống trơn sẽ biến thành cây tiên nhân cầu (1)." Tiêu Lỗi cố ý chau mày."Rớt xuống thì em giúp anh dùng kim khâu lên lại." Lâm Yến Vũ nắm lấy vành tai Tiêu Lỗi, ngọt ngào cười với anh.

Xe chạy trên đường quốc lộ nhiều giờ liền, Lâm Yến Vũ mới phát hiện điều bất thường, hỏi Tiêu Lỗi: "Đây là đang đi đâu vậy?" "Đến nơi em sẽ biết thôi." Tiêu Lỗi cười thần bí. Lâm Yến Vũ liền hiểu, chắc chắn không phải trở về khách sạn.

"Anh không nói cho em biết, em không đi. Dừng xe! Dừng xe!" Trong lòng Lâm Yến Vũ có chút khẩn trương. Không phải chờ tuyết ngừng để trở về Bắc Kinh, anh lại muốn dẫn cô đến chỗ kỳ quái nào đó? Sẽ không giam cô lại nữa chứ? Ở đây cô không quen ai cả, cũng chỉ biết có mình anh, nếu anh lại nhốt cô, chỉ sợ cô chết già ở chỗ này cũng không có ai biết.

"Đừng lộn xộn!" Tiêu Lỗi đè cô xuống, không để cô quấy rầy tài xế. Lâm Yến Vũ không còn cách nào khác, đành phải phó mặc cho số phận. Tiêu Lỗi bảo cô uống nước, cô cũng không uống.

"Trong xe khô khan, uống nhiều nước để thông cổ họng." Tiêu Lỗi đưa chai nước khoáng tới trước mặt Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ quay mặt qua chỗ khác, từ chối không phối hợp. Tiêu Lỗi thấy cô ngoan cố, đưa tay qua quay mặt cô lại, nắm lấy cằm của cô, đổ nước vào trong miệng cô.

"Khụ..." Lâm Yến Vũ bị uống một hơi, nôn nước lên quần áo. Tiêu Lỗi lấy khăn giúp cô lau, vẫn bắt buộc cô uống nước: "Còn hơn một tiếng nữa mới đến nơi, không uống nước thông cổ, em sẽ bị mất tiếng, ngoan một chút." Lúc này Lâm Yến Vũ mới ngoan ngoãn nghe lời, uống nước.

Tài xế tình cờ nhìn thấy hành động của hai người họ từ gương chiếu hậu, thấy đầu tiên là hai người xô xô đẩy đẩy, sau đó lại ôm nhau chặt chẽ, cô phản kháng, anh ta liền hôn cô, cuối cùng cô cũng thành thành thật thật chui vào trong lòng anh ta, nhịn không được cười trong bụng.

Anh lái xe cho lãnh đạo nhiều năm, tình huống nào cũng đều gặp qua, ngồi ở phía sau xe liếc mắt đưa tình như vậy, cũng không phải lần đầu nhìn thấy, hai người này là khách quý của lãnh đạo, nghe giọng nói hình như là người Bắc Kinh, mùa đông khắc nghiệt tuyết rơi nhiều thế này lại đến Y Xuân, còn muốn đi vào trong rừng, không biết là muốn săn thú hay trượt tuyết.

Khi xe tiến vào rừng, trời đã tối, nơi này chỉ là bên ngoài khu rừng, trên đường rất ít xe cộ, đèn đường cũng rất sáng, 10 phút sau, xe chạy đến bên dưới một tòa biệt thự kiểu Nga.

Dọc đường đong đong đưa đưa, Lâm Yến Vũ gần như đã ngủ, khi Tiêu Lỗi gọi cô xuống xe, cô mới giật mình vận động tay chân đang tê cứng. Bước xuống xe, phả vào mặt là khí lạnh đến đóng băng làm cả người cô run rẩy, đi đứng mềm nhũn, cơ hồ sắp té ngã, Tiêu Lỗi kịp thời đỡ lấy cô. Lâm Yến Vũ giậm giậm chân, theo anh tiến về trước, đôi giày bốt da hươu bước đi trên tuyết, lưu lại dấu giày bé nhỏ.

Tiêu Lỗi nói với Lâm Yến Vũ, một vùng công viên rừng rậm này là viện điều dưỡng của cán bộ quân khu tỉnh, bình thường vào ở đều là cán bộ cấp Sư đoàn trở lên, mùa đông sĩ quan đến đây nghỉ dưỡng không nhiều lắm, cho nên gọi điện thoại đến đây trước, để người ta dọn dẹp nơi này tốt một chút.

"Anh dẫn em đến nơi này làm gì?" Lâm Yến Vũ khó hiểu hỏi Tiêu Lỗi. "Nghỉ phép." Tiêu Lỗi thoải mái trả lời lại một câu."Cái gì mà nghỉ với phép nhỉ, hiện tại em đang suy nghĩ tranh thủ thời gian trở về Bắc Kinh, không có tâm tư ở lại đây." Lâm Yến Vũ không có tâm trạng nghỉ phép gì hết.

Tiêu Lỗi thả lỏng tay xong, lập tức nắm chặt lại: "Anh thích như thế nào thì như thế ấy, em có bản lĩnh thì tự tìm máy bay trực thăng bay trở về Bắc Kinh đi." Ở đây tuyết rơi rồi ngừng, ngừng rồi lại rơi, không biết khi nào thì trời mới có thể trong lại, ở sân bay cũng chờ đợi vô ích, không chừng phải đợi đến một tuần.

Nhân viên cần vụ ở biệt thự đưa Lâm Yến Vũ đến một căn phòng ở lầu hai, nói với cô, phòng tắm ngay bên cạnh, cô có thể tắm bất cứ lúc nào. Lâm Yến Vũ vừa nghe nói có thể tắm, lập tức lấy lại hứng thú. Đợi suốt một ngày ở sân bay, lại ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, xương cốt cả người cô đã sớm tan ra, nhu cầu cấp bách là tắm nước ấm để bổ sung năng lượng.

"Cô Lâm, đồ ngủ trong tủ quần áo đều là chuẩn bị cho cô, còn có các sản phẩm chăm sóc da, đều đặt trong tủ phía trên bồn rửa mặt ở phòng tắm." Nhân viên cần vụ cười tươi như hoa nói với Lâm Yến Vũ, tất cả các tiện nghi đều được chuẩn bị đầy đủ dựa theo yêu cầu.

Lâm Yến Vũ mở cửa tủ quần áo ra, trong tủ đầy đồ ngủ làm cho cô hoa cả mắt, không thể tưởng được ở đây tuy rằng hẻo lánh một chút, mức độ xa hoa không kém chút nào so với kinh thành.

Phòng tắm rất lớn, giống với phòng của cô, là phong cách cung đình Nga tráng lệ, nóc nhà rất cao, bức tranh lộng lẫy trên trần nhà là bức tranh tôn giáo các thiên thần và tiên nữ, đồ dùng trong nhà và trang trí bên trong đều là màu vàng nhạt, nền nhà cũng là màu hồ đào đậm.

Viền bồn tắm lớn và vòi nước cũng thế, đều được mạ vàng, trên tường phía đối diện với bồn tắm lớn là một tấm gương thật lớn, gương mang phong cách Rococo (2), chung quanh được khảm các loại đá quý, rực rỡ loá mắt. Lâm Yến Vũ nghĩ, những viên đá quý này không phải là thật chứ, người thiết kế biệt thự này cũng thật rất biết hưởng thụ nha, ngay cả gương cũng sang quý như vậy.

Nhưng vì sao nước trong bồn tắm lớn lại mang theo chút màu xanh biếc, dường như còn có chút vị thảo dược? Lâm Yến Vũ nhăn mũi. Nhân viên cần vụ cùng cô đi vào phòng tắm, nhìn thấy biểu tình cô như vậy, liền nói: "Cô Lâm, bồn tắm thảo dược này dùng hơn 10 loại dược liệu trân quý, vô cùng hữu hiệu trong việc giảm mệt mỏi, cô có thể ngâm mình một lúc, có yêu cầu gì thì gọi cho tôi."

"Tắm thảo dược? Là Tiêu Lỗi yêu cầu các cô chuẩn bị?" Lâm Yến Vũ nghi ngờ hỏi. Nhân viên cần vụ gật đầu: "Buổi sáng gọi điện thoại đến, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị."

Hừ, ngay lập tức đoán được anh sớm có dự tính trước. Lâm Yến Vũ không suy nghĩ nhiều nữa, thoải mái dễ chịu ngâm mình tắm rửa, tìm một bộ áo ngủ nhung tơ màu đen kiểu dáng đơn giản mặc lên người. Chất liệu tơ tằm cùng lông cừu kéo sợi nhỏ, vô cùng vừa vặn.

Nhân viên cần vụ gõ cửa tiến vào, nói với cô, cơm tối một lát nữa mới có thể chuẩn bị xong, hỏi cô có muốn đến phòng mát xa bên cạnh trước để xoa bóp lưng hay không. "Cô Lâm, xoa bóp lưng vừa có thể giảm bớt mệt mỏi, vừa có thể giúp cô an giấc vào buổi tối." Nhân viên cần vụ là một cô gái ngoài 20 tuổi, lúc cười lên có hai cái răng khểnh rất đáng yêu. Lâm Yến Vũ không biết tên cô, trong lòng gọi cô là cô gái hổ.

"Được rồi." Lâm Yến Vũ đi đến phòng mát xa bên cạnh, cởi áo ngủ, nằm lên trên giường, nhìn cô gái hổ lấy các sản phẩm chăm sóc da từ trong tủ ra sử dụng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong phòng quá ấm áp và thoải mái, làm cho cô rất muốn ngủ.

Mềm mại ôn tồn thoa đều tinh dầu hoa hồng lên tay để mát xa, tay nghề của cô gái hổ rất tốt, theo lực đẩy từ lòng bàn tay cô, Lâm Yến Vũ cảm giác được nhiệt lượng từ lưng tỏa ra toàn bộ cơ thể, thích hợp dễ chịu không thể tả.

"Làn da của cô Lâm thật đàn hồi." Cô gái hổ mang theo chút ý cười khen tặng, động tác tay phát ra ngày càng mềm nhẹ. Tiêu Lỗi mang đến người đẹp này vừa nhìn thấy thì lạnh lùng nhưng ngược lại bộ dạng và cư xử lại tốt, ở trong lòng cô gái hổ đều đã đo lường được một phen khi cùng cô nói chuyện.

"Tinh dầu trà có chức năng kháng khuẩn và tái tạo, đặc biệt hiệu quả đối với làn da bị tổn thương do cháy nắng, tinh chất huân y thảo (oải hương) và hoa hồng thì giúp khép miệng vết thương và làm mờ dần các sắc tố lắng lại của vết sẹo." Cô gái hổ sớm chú ý tới hai vết sẹo rõ rệt trên lưng chỗ gần mông của Lâm Yến Vũ, rất chừng mực nói với cô tinh dầu có thể cải thiện sắc tố da lắng đọng lại.

Lâm Yến Vũ vẫn không nói gì, nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Thật sao?" Cô gái hổ ừ một tiếng: "Đúng vậy, hiệu quả của tinh dầu đã sớm được công nhận rộng rãi, nếu cô Lâm không tin, có thể kiên trì làm thử một tháng để xem hiệu quả."

Ậy. Làm sao mình ở lại đây một tháng được, trong lòng Lâm Yến Vũ nói, mắt nhắm lại.

"Cô Lâm, lát nữa nên thử một chút tinh dầu Xô thơm (3) xem sao? Loại tinh dầu này không những có tác dụng nâng ngực, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu ở ngực, làm cho bộ ngực nở nang hơn." Giọng nói dễ nghe của cô gái hổ lại vang lên ở bên tai Lâm Yến Vũ.

"Không cần, cám ơn." Lâm Yến Vũ từ chối. Cô không có thói quen để một người xa lạ vuốt ve bộ ngực của cô. Cô gái hổ cười cười, không nói nữa.

Mát xa nhẹ nhàng làm cho Lâm Yến Vũ buồn ngủ, cô cũng không chú ý đến bàn tay khẽ vuốt trên lưng trở nên có chút thô ráp, đến khi cảm giác được có người hôn lên lưng mình, cô mới đột ngột mở mắt ra.

Bừng tỉnh xoay người lại, Lâm Yến Vũ bất ngờ nhìn thấy Tiêu Lỗi đang trên giường, thân người cúi xuống cách cô rất gần, tay anh vẫn còn đặt trên lưng trần của cô, vẻ mặt như cười như không thoạt nhìn có chút xấu xa.

"Anh vào đây khi nào thế?" Khóe mắt Lâm Yến Vũ chăm chú, lấy áo ngủ bên cạnh giường che lên người. Tiêu Lỗi nhún vai: "Anh vào đã lâu, em không cảm giác được sao?"

Lúc này Lâm Yến Vũ mới tỉnh ngộ, mát xa tinh dầu cái gì, đều là anh cố ý sắp xếp, anh chính là muốn thấy cảnh tượng hương diễm này, nhân lúc cô đang ngủ mới tiến vào.

Quay người đi, Lâm Yến Vũ mặc áo ngủ, lại bị Tiêu Lỗi ôm lấy thắt lưng, chỉ nghe anh trêu đùa bên tai ở cô nói: "Thật đáng yêu, thơm quá, bảo bối, để anh mát xa tinh dầu Xô thơm cho em nhé." Tay anh cũng không thành thật, làm càn sờ tới sờ lui ngực cô.

Lâm Yến Vũ không cảm kích, lấy tay anh ra: "Anh thích thì cứ thử đi." Cô bước xuống giường, chạy về phòng trước anh một bước. Đóng chặt cửa lại, anh gõ cửa, không mở cửa nên rời đi.

Sau khi chuẩn bị xong cơm tối, nhân viên cần vụ gõ cửa mời Lâm Yến Vũ xuống lầu dùng cơm, cô mới từ trong phòng đi ra. Tóc đã được sấy khô, không còn ẩm ướt nữa.

Trong phòng ăn, Tiêu Lỗi cũng đã thay quần áo, ngồi bên cạnh bàn ăn, khi Lâm Yến Vũ vào, thấy anh đang đưa một miếng thịt nướng vào trong miệng.

"Thịt bê nướng rất ngon, lại đây ngồi xuống cùng ăn nào." Tiêu Lỗi đón tiếp cô. Lâm Yến Vũ ngồi vào đối diện, nhìn thức ăn phong phú đầy trên bàn, nhưng lại không muốn ăn gì, chỉ ăn một chén canh nấm cùng một đĩa salad trứng cá muối.

Trứng cá tầm biển tốt nhất nước Nga, ăn vào rất ngon, Tiêu Lỗi ra hiệu với nhân viên cần vụ rót cho Lâm Yến Vũ một ly sâm banh, Lâm Yến Vũ tiếp nhận nhấp một ngụm, chất lỏng mát lạnh từ miệng chảy vào trong dạ dày, cảm giác thấm mát khiến cơ thể khoan khoái. Giương mắt nhìn vào ánh mắt của Tiêu Lỗi đang nhìn chăm chú vào mình, Lâm Yến Vũ trừng mắt liếc anh một cái, hạ mi mắt xuống.

Ban đêm, Tiêu Lỗi ở trong thư phòng gọi điện thoại, không biết là vì chuyện gì, thời gian rất lâu cũng chưa ra. Một mình Lâm Yến Vũ xem tivi chốc lát, đến khi ngáp một cái, cảm giác vô cùng buồn ngủ, có lẽ là do tác dụng của việc ngâm thảo dược trước đó, cô không gọi anh, tự mình đi ngủ trước.

Trước kia lên giường luôn luôn lăn qua lộn lại thật lâu mới có thể ngủ, đêm nay rất nhanh liền đi vào giấc mộng. Trong phòng ấm áp, cô thật sự ngủ rất say.

Khi Tiêu Lỗi ra khỏi thư phòng cũng đã hơn 11 giờ, đi đến trước giường cô xem, cô đã ngủ rồi, vẻ mặt khi ngủ điềm tĩnh ôn nhu, khẽ vuốt lên da thịt trắng nõn nà, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, đi đến bên sô pha cầm lấy chiếc túi hiệu Hermes tùy thân của cô đi vào thư phòng.

Trước đó anh đã bỏ một chút thuốc an thần vào trong ly sâm banh của cô, chắc chắn cô ngủ đến hừng đông sẽ không tỉnh lại, lục lọi trong túi của cô, quả nhiên thấy lọ thuốc tránh thai lúc trước vẫn còn trong đó.

Nha đầu kia đúng là không nghe lời như vậy, để cô đừng uống thuốc mà cô không nên uống nữa. Tiêu Lỗi vặn nắp lọ ra, đổ hết toàn bộ thuốc trong lọ ra, thay bằng thuốc vitamin có hình dạng tương tự. Muốn có em bé hay không chỉ là thứ yếu, không thể nhìn cô dày vò bản thân như vậy được. Làm xong mọi chuyện, anh bỏ lại lọ thuốc vào trong túi của cô, làm như không có việc gì trở về phòng ngủ.

Nằm trong chăn, Tiêu Lỗi sớm ôm Lâm Yến Vũ đang say giấc vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán cô, mặt dán vào cô, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh.

Không biết cục cưng cô ôm có bộ dạng thế nào, có thể cúi đầu đùa giỡn với cục cưng hay không, cục cưng cười, cô cũng cười theo. Tiêu Lỗi chỉ cảm thấy ngực nóng lên, vô cùng khát khao hình ảnh này, cô ôm em bé, anh thì ôm cô, cả hai mẹ con đều là kho báu của anh, nhất định anh phải giữ họ ở bên người để bảo vệ thật tốt.

Nghĩ đến đây, bên môi Tiêu Lỗi hiện lên ý cười thản nhiên.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Yến Vũ còn đang ngủ, thì bị Tiêu Lỗi đánh thức."Thu dọn nhanh lên một chút, lát nữa chúng ta đi săn thú." Tiêu Lỗi ngồi trên giường, cánh tay từ ngoài thò vào trong chăn của cô."Em không đi, ngay cả súng em cũng chưa từng sờ qua, không biết săn thú như thế nào." Lâm Yến Vũ vẫn còn mệt mỏi không muốn di chuyển.

"Em đi theo anh là được." Tiêu Lỗi túm Lâm Yến Vũ từ trong chăn dựng dậy, nhìn cô mềm mại phủ phục tựa vào vai mình, vỗ vỗ lưng cô. Lâm Yến Vũ ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào, đừng ép buộc em nữa. Em muốn ngủ, em buồn ngủ." Tiêu Lỗi thản nhiên cười, không để ý tới lời nói làm nũng của cô, ngón tay nhẹ nhàng búng lên mặt cô: "Có rất nhiều thời gian cho em ngủ, hiện tại phải theo anh ra ngoài."

Lâm Yến Vũ không nói gì, chậm rãi lùi vào trong chăn, Tiêu Lỗi xốc chăn lên, uy hiếp: "Em không thay quần áo, có phải chờ anh tự tay thay cho em hay không?" Tay anh nhẹ nhàng lôi kéo bên hông cô, dây lưng áo ngủ liền bị nới lỏng ra, cô bất ngờ không kịp đề phòng, lộ ra da thịt tuyết trắng.

"Anh làm gì vậy." Lâm Yến Vũ vội vàng mặc lại áo, che chở thân thể."Anh bảo em thay quần áo nhanh lên. Cho em 10 phút, thu dọn xong thì xuống lầu dùng cơm." Tiêu Lỗi nói xong lời này liền đi ra khỏi phòng.

Phục vụ quân đội nên mắc bệnh nghề nghiệp, mặc quần áo còn phải hạn định thời gian, Lâm Yến Vũ nói thầm trong lòng, le lưỡi với bóng lưng của anh, ngoan ngoãn làm theo.

10 phút sau, cô thấy anh gọi người chuẩn bị tốt săn trang, đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, sau khi dùng xong bữa sáng, hai người chuẩn bị để xuất phát đi vào rừng săn thú.

Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũ cưỡi ngựa hay ngồi xe. Lâm Yến Vũ suy nghĩ, cưỡi ngựa chắc lạnh lắm, vẫn nên ngồi xe tốt hơn, hơn nữa ngộ nhỡ có dã thú chạy đến, ngồi trong xe còn an toàn, vì thế trả lời là ngồi xe. Tiêu Lỗi biết cô sợ lạnh, vì thế bảo người ta an bài xe.

Nhân viên công tác mang đến 2 con chó săn, để họ dắt theo, Lâm Yến Vũ hơi sợ chó, nhưng nhìn 2 con chó săn được huấn luyện kia tự lên xe, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, lại cảm thấy rất thú vị, nên mang theo chúng nó.

Xe chạy hơn 10 phút, anh dừng lại bảo cô xuống xe. Cô sợ lạc đường, bám sát sau lưng anh, một tay anh nắm chó săn, một tay kéo cô, xuyên qua rừng, như là hết sức quen thuộc địa hình.

"Tại sao anh không mặc áo khoác ngoài, không lạnh ư?" Lâm Yến Vũ thấy anh không mặc áo khoác quân đội (military coat), tháo khăn choàng ca rô lông cừu trên cổ của mình xuống, cẩn thận giúp anh quàng lên cổ.

Tiêu Lỗi mỉm cười: "Không lạnh, bên trong anh mặc 2 cái áo lót lông cừu, 1 cái áo lông 3 lỗ, lớp da bên trong áo khoác là da cừu non , vô cùng vừa vặn ấm áp, hơn nữa với loại thời tiết này, anh đã sớm thích ứng."

Đàn ông và phụ nữ rốt cuộc không giống nhau, cô ra bên ngoài liền cảm thấy lạnh ghê gớm, còn anh lại nói không lạnh, với lại thật sự là anh không lạnh, tay vẫn ấm áp, nắm lấy tay cô bọc vào trong túi của anh.

Chú thích:

(1) Cây tiên nhân cầu (hay còn gọi là nắm tay tiên): Tiên nhân cầu là loại cây dễ sống, không cần tưới nước liên tục. Thân cây nhân cầu to và dài, xung quanh đầy gai. Không phải là cây xương rồng tuy hình dạng hơi giống.

(2) Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bức tranh tường tinh tế.

(3) Tinh dầu Xô thơm: có tên khoa học là cây Salvia officinalis L., thuộc họ Húng Lamiaceae. Xô thơm được phiên âm từ chữ Sauge “thơm”, vì cây này có mùi thơm đặc trưng. Xô thơm có nguồn gốc từ các vùng Địa Trung Hải và sau được trồng khắp châu Âu và cả Mỹ châu. Ở Việt Nam đã trồng thử Salvia officinalis tại Đà Lạt. Từ xưa, cây Xô thơm được xem là một loại thảo mộc thiêng liêng, đặc biệt là người La Mã tin rằng cây xô thơm có thể chữa khỏi tất cả mọi bệnh tật, kéo dài cuộc sống con người. Người Trung Quốc cũng đánh giá cao giá trị của cây Xô thơm, họ cho rằng xô thơm là 1 dược liệu có tác dụng chữa vô sinh. Trong thời Trung Cổ, xô thơm cũng được gọi là “Oculus Christi” có nghĩa là Mắt của Chúa Kito. Trong suốt thời gian này, người ta cho rằng Xô thơm đã được thiên chúa ban tặng do hiệu quả đáng kinh ngạc của xô thơm trong trị bệnh cho người dân.

Tác dụng: Xô thơm cũng được sử dụng trong ẩm thực, tạo hương vị cho các món ăn. Trong ngành dược, xô thơm còn được sử dụng để làm mát và làm sạch, làm dịu mắt bị viêm. Cây Xô thơm có hương thơm độc đáo và mùi hương của Xô thơm được sử dụng phổ biến trong các loại nước hoa và các sản phẩm khác của nam giới. Xô thơm là một trong các sản phẩm tinh dầu tốt nhất có tác dụng thư giãn, giải tỏa stress và làm tỉnh táo, sáng suốt.

Trong liệu pháp tinh dầu, cây Xô thơm được sử dụng với nhiều mục đích điều trị khác nhau, từ tăng cường sức khỏe hô hấp đến tăng cường bộ nhớ. Xô thơm cũng là một hương thơm phổ biến trong nước hoa và các loại nước thơm, đặc biệt dành cho nam giới. Xô thơm cũng có thể được tìm thấy trong xà phòng, dầu gội, chất tẩy rửa cũng như các loại nước súc miệng, thuốc súc miệng và kem đánh răng. Cây Xô thơm cũng là một nguồn chất chống oxy hóa tự nhiên (mặc dù dùng dạng tinh dầu để ăn uống không được khuyến cáo). Có rất nhiều giống Xô thơm khác nhau tuy nhiên cây Xô thơm hoa đỏ được sử dụng trong hương liệu vì nó có tác dụng điều trị cũng như kinh tế. Xô thơm có trong Dược điển Dược Thảo Anh, hiệu quả đặc biệt khi pha trộn với tinh dầu cam quýt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK