"Em nói thế nào với anh ta?" Lâm Yến Vũ lo lắng nhưng thực sự đang lo không biết Tuyết Nhi có nói chuyện này với Tần Tuyển không. Tuyết Nhi nói: "Em nói với Tiêu Lỗi, chị trở về Mỹ khoảng một tháng để mừng Giáng Sinh với cha, nhưng anh ta luôn không từ bỏ ý định, cứ cách hai ngày lại đến hỏi chị đã trở về chưa, còn hỏi em là chị đi cùng với ai."
Trong lòng Lâm Yến Vũ chua xót, nhưng không thể để Tuyết Nhi nhận ra, nên không lên tiếng. Tuyết Nhi tiếp tục nói: "Em nói cho anh ta biết, một mình chị trở về Mỹ, vài ngày trước Tuyển thiếu mới qua thăm chị nhân dịp lễ Giáng Sinh, anh ta không hỏi thêm gì nữa."
Lâm Yến Vũ hơi cau mày, Tuyết Nhi thấy cô như đang suy nghĩ, cũng không nói thêm nữa. Lúc này, Lâm Yến Vũ nhận được điện thoại của Tần Tuyển, vội vàng rời khỏi phòng trưng bày, quả nhiên nhìn thấy xe của hắn dừng cách đó không xa, đi tới chỗ hắn.
Lần đầu tiên Lâm Yến Vũ gặp cha của Tần Tuyển- Tần Hạc An là vào một buổi chiều lạnh, Tần Tuyển lái xe chở cô tiến vào một khuôn viên trường đại học, nói với cô, cha hắn tốt nghiệp ở trường đại học này.
"Năm đó ông ngoại anh là Phó hiệu trưởng trường đại học này, mẹ và cha anh là bạn học cùng lớp, hai người họ đều học ngành Công Trình Điện Tử, biết nhau tại trường này." Tần Tuyển kể một số chuyện mà cha mẹ hắn đã trải qua với Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ gật đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn viên trường rất lớn, xe chạy một lúc mới đến tòa nhà mà họ muốn. Tòa nhà mang đậm kiến trúc cận đại, lát gạch đỏ theo phong cách phương Tây, bóng râm cây cối bên cạnh nó có vẻ rất yên tĩnh.
Hai người cùng bước xuống xe, Tần Tuyển nắm tay Lâm Yến Vũ đi vào trong. Vài người ở cửa nhìn thấy họ, có một người chủ động tiến lên dẫn đường giúp họ. Lâm Yến Vũ ngoảnh đầu lại nhìn, biết những người mặc thường phục đứng ở cửa chính là vệ sĩ, thủ trưởng trở về thăm trường học cũ, công tác bảo vệ là không thể thiếu.
Xây dựng lâu năm, trong tòa nhà có chút âm u, may mắn là bàn tay của Tần Tuyển thật ấm áp, Lâm Yến Vũ không cảm thấy lạnh. Một căn phòng ở cuối hành lang, Tần Tuyển gõ cửa, nghe có tiếng trả lời mới đẩy cửa bước vào.
Lâm Yến Vũ nhìn thấy, trong căn phòng không quá lớn có vài người đang ngồi, đặc biệt là vị ngồi trên ghế sô pha cực kỳ có khí chất. Tuổi ngoài 50, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, đôi mắt thông minh sáng ngời, rất có phong độ của một học giả, tuy rằng đã lớn tuổi, dáng người vừa vặn không phát tướng chút nào, chỗ duy nhất không hợp với tướng mạo chính là mái tóc hoa râm, thoạt nhìn sẽ làm cho người ta khó quên.
Đây có lẽ là Tần Hạc An- cha của Tần Tuyển, Lâm Yến Vũ đoán như vậy, kiềm chế sự kích động trong lòng. Người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọn vàng đứng bên cạnh nhất định là thư kí trưởng của ông ta Lý Học Chu, thái độ lịch sự tao nhã.
"Cha, con đã dẫn Yến Vũ đến." Tần Tuyển rất lễ phép, chờ cha hắn và người bên cạnh nói chuyện xong, mới mở miệng. Mấy người trong phòng lục tục lui ra ngoài, chỉ còn lại cha con họ và Lâm Yến Vũ.
"Cháu chào bác Tần." Lâm Yến Vũ thấy Tần Hạc An nhìn mình không chớp mắt, không khỏi có chút khẩn trương, cũng đánh giá ông. Ông và Tần Tuyển đúng là hai cha con, giống nhau như cùng một khuôn khắc ra, chẳng qua là phong thái và khí phách, Tần Tuyển nhất thời không thể so bì được, Lâm Yến Vũ cảm thấy khi ông nhìn mình, nhã nhặn hơn so với nhìn con trai rất nhiều.
"Ngồi xuống đi." Tần Hạc An nhìn họ gật đầu, rất đúng mực đánh giá cô gái mà con trai dẫn đến. Không nghi ngờ chút nào, cô gái rất đẹp, hơn nữa đuôi lông mày khóe mắt có một loại cảm giác rất quen thuộc, ông nhận thấy có chút khác thường.
Thuận miệng hỏi một chút chuyện nhà của cô, Lâm Yến Vũ một câu lại một câu đáp lại, nhịp nhàng ăn khớp, không có bất kỳ sơ hở nào. Cô gái này thật phóng khoáng, gây nhiều ấn tượng tốt trong lòng Tần Hạc An.
"Một lát gọi Học Chu sắp xếp một chút, chúng ta sẽ dùng cơm ở căng tin trong trường. Trước tiên con hãy dẫn cô Lâm ra ngoài đi dạo đi." Tần Hạc An gọi điện thoại cho Lý Học Chu. Chỉ chốc lát sau, Lý Học Chu đẩy cửa đi vào, dẫn Tần Tuyển và Lâm Yến Vũ rời đi.
Cha của hắn rất hài lòng, Tần Tuyển biết, mặc dù biểu hiện rất bình thản, nhưng lại sắp xếp dùng cơm tối, đủ để chứng minh ông cảm thấy Lâm Yến Vũ làm bạn gái của con ông là rất tốt.
Nghĩ tới đây, Tần Tuyển đi bộ cũng nhẹ nhàng hơn, nắm tay Lâm Yến Vũ đi tản bộ trong trường, đôi khi còn chạy hai bước. Lâm Yến Vũ hiếm khi thấy được tính trẻ con của hắn, khóe miệng cũng có chút nụ cười, nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười của cô lại biến mất không thấy.
Tiêu Lỗi gọi điện thoại cho cô, cô nhìn số điện thoại của anh trên màn hình, cúp máy không nhận. Chỉ chốc lát sau, nhận được tin nhắn của anh: “Yến Vũ, tôi muốn gặp em."
"Tôi nói rồi, chúng ta không cần gặp nhau nữa. Tôi đã ra mắt cha của Tần Tuyển, anh sẽ không có cơ hội nào đâu, nên đừng làm phiền tôi nữa." Lâm Yến Vũ nhẫn tâm, đem tin nhắn gửi đi.
Thật lâu sau không thấy anh hồi âm, cô có một chút lo lắng, trong đầu luôn nghĩ đến, liên tục nhiều lần nhìn điện thoại. Tần Tuyển gọi cô vài lần, cô cũng không nghe.
"Này, nghĩ gì thế, anh gọi em không nghe thấy à?" Tần Tuyển vỗ nhẹ lên vai cô. Lâm Yến Vũ bỏ điện thoại lại vào trong túi của mình, mỉm cười: "Em đang bận rộn nhìn các nam sinh đang chơi bóng rổ ở đằng kia, nên không nghe anh gọi." "Đi, anh dẫn em đến một nơi." Tần Tuyển nắm tay Lâm Yến Vũ, dẫn cô đi tiếp.
Lâm Yến Vũ đi theo hắn, nhưng trong tâm trí lại mong chờ tin nhắn hồi âm của Tiêu Lỗi. Nghe được âm báo tin nhắn, lấy ra xem, quả nhiên có tin nhắn mới chưa đọc.
"Anh rất nhớ em."
Tin nhắn của anh chỉ có bốn từ, Lâm Yến Vũ nhìn rất đau khổ, khóe mắt có chút ẩm ướt, trả lời lại cho anh: "Đừng như vậy, anh sẽ gặp được người tốt hơn tôi, đắm mình vào trong nỗi nhớ tương tư thì vĩnh viễn anh sẽ không tìm được hạnh phúc cho mình."
"Anh yêu em, đến chết không đổi."
Lâm Yến Vũ nhìn thấy tin nhắn này của anh, không thể kiềm chế được nữa, nước mắt trào ra. Thừa dịp Tần Tuyển không quay đầu lại, vội vàng gập điện thoại lại, lau đi nước mắt.
Tần Tuyển quay lại nhìn cô: "Tại sao tay em lạnh như vậy, có phải mặc quá ít hay không?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, cắn môi. Tần Tuyển thấy cô cúi thấp đầu trông rất đáng yêu, dừng lại ôm cô: "Trách anh không tốt, biết rõ hai ngày nay em bị cảm còn để cho em hoạt động ngoài trời lạnh, chạy hai bước sẽ không lạnh, trong khi anh gọi tài xế lái xe tới đây, chúng ta trực tiếp đến căng tin dùng cơm."
Hắn kéo tay Lâm Yến Vũ chạy về phía trước, Lâm Yến Vũ đè nén thương tâm, bước nhanh đuổi theo hắn.
Bữa ăn này là vì sự hiện diện của Lâm Yến Vũ, tâm trạng cha con Tần gia cũng rất vui vẻ, Tần Hạc An càng nhìn bạn gái của con trai càng thuận mắt, càng xem càng cảm thấy cô giống với một người.
Tần Tuyển rốt cục nhận thấy ánh mắt cha mình nhìn Lâm Yến Vũ có chút khác thường không thể diễn tả, cẩn thận quan sát. Tần Hạc An luôn luôn kín đáo, tuy rằng vợ ông mắc bệnh nhiều năm, nhưng không bao giờ bị vướng vào những vụ bê bối tình ái, tâm tư của ông hơn một nửa đều đặt vào con đường sự nghiệp. Nhưng mà, ánh mắt ông khi nhìn Lâm Yến Vũ, làm cho Tần Tuyển có cảm giác kỳ lạ.
Phải hình dung như thế nào, loại cảm giác đó giống như một người cha đang nhìn cô con gái nhỏ của mình thương yêu, lại có chút giống như một người đàn ông đang nhớ nhung người yêu, tóm lại là rất thích, Tần Tuyển cũng là đàn ông, hắn nhìn ra được thâm ý trong đáy mắt của cha hắn, trong lòng có một ít dự cảm xấu.
Lâm Yến Vũ ăn rất ít, gắp vài miếng rồi lại không gắp nữa. Tần Hạc An nghĩ là do món ăn không hợp khẩu vị của cô, ân cần nói: "Thế nào lại không ăn, có phải ăn không quen hay không?" Lâm Yến Vũ cười nhẹ: "Dạ không phải vậy, bác Tần, cháu ăn rất ít, vào buổi tối cháu ăn ít hơn nữa."
"Vài ngày trước cô ấy trở về Mỹ thăm người thân, quay lại Bắc Kinh thì ngã bệnh, vẫn đang uống thuốc Đông Y, do thuốc cũng có ba phần độc hại, có chút kích thích đối với dạ dày, cho nên ăn không được nhiều." Tần Tuyển thương yêu siết chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Yến Vũ.
Những người khác không biết, chỉ có trong lòng Tần Tuyển hiểu rõ, cha hắn chưa bao giờ như vậy, cho dù là đối với hắn, đứa con trai duy nhất này, cũng không hỏi han ân cần đến vậy. Từ nhỏ đến lớn, người cha ở trong cảm nhận của hắn là người nghiêm khắc nhiều hơn là hiền hoà, nhưng ông lại đối với một cô gái xa lạ, lại có thể như vậy...
Lý Học Chu cũng sớm nhìn ra tình hình trên bàn ăn, thức thời nói chuyện, làm dịu đi không khí. Sau khi dùng xong cơm tối, Tần Tuyển dẫn Lâm Yến Vũ ra về.
Ở dưới nhà Lâm Yến Vũ, Tần Tuyển khóa xe, ôm Lâm Yến Vũ cùng nhau lên nhà. Hắn vừa đi vừa thân mật hôn lên má cô, tình cảm dây dưa, cô không chút nào phản ứng, luôn phảng phất như có một sự u buồn khó giải, làm cho cô không thể mỉm cười. Không còn nghi ngờ gì, mấy tin nhắn của Tiêu Lỗi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô, làm cho cô mất hồn mất vía.
"Bảo bối, tự nhiên cả đêm thấy em không vui, có phải đang có tâm sự gì không?" Tần Tuyển nhận thấy được trạng thái tinh thần lúc bình thường và hiện giờ của Lâm Yến Vũ không giống nhau, có chút ỉu xìu.
Lúc này Lâm Yến Vũ mới miễn cưỡng cười: "Anh nói xem, bác Tần có thích em không?" "Anh thấy cha là rất thích em, nhưng có hơi quá." Tần Tuyển nói nửa thật nửa đùa. Thật ra hắn cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa, nhân phẩm của cha rất chính trực, làm sao có thể thích bạn gái của con trai mình.
"Vậy thì tốt. Lần trước em đi Hương Sơn, bác gái không gặp em, em còn lo lắng cho rằng họ không thích em." Lâm Yến Vũ từ trong túi xách lấy ra chìa khóa để mở cửa, Tần Tuyển đi theo sau lưng cô.
"Không cần lo lắng, cha mẹ anh không phải là dạng người yêu sĩ diện. Anh đã nói với em, cán bộ càng lớn càng không chú trọng vẻ bề ngoài, người thích kiểu cách nhà quan đều là quan không lớn, khi cấp bậc cao đến một trình độ nhất định, tầm nhìn cũng cởi mở hơn, sẽ không câu nệ một chút chi tiết vụn vặt." Tần Tuyển xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, rất quen thuộc với chuyện trong quan trường.
"Vậy mẹ của anh thì sao, bác ấy thuộc dạng người như thế nào, có phải đặc biệt nghiêm khắc hay không?" Lâm Yến Vũ chuyển đề tài nói chuyện qua con người của Trữ Sương Khiết.
Tần Tuyển suy nghĩ một chút, mới nói: "Mẹ anh là con gái duy nhất của ông ngoại, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình không phải là tốt lắm, vì một chút chuyện vụn vặt mà vài ba ngày là ầm ĩ với cha anh, khi còn bé anh chính là nơi trút giận của mẹ, khi mẹ cãi nhau với cha, liền đem anh ra trút giận, may mắn là cơ bắp anh rắn chắc, chịu đựng được sự đánh đập."
Lâm Yến Vũ nghe hắn vừa nói vừa cười, giọng điệu có vẻ nặng nề, không nhịn được nói: "Tại sao bác gái lại đối xử với anh như vậy, anh là con trai duy nhất của bác mà."
"Anh cũng không biết, có thể mẹ luôn cần nơi để phát tiết, thân thể mẹ anh không tốt lắm, người trong nhà cũng tận lực không làm mẹ giận, nhưng nhiều khi người làm mẹ tự dưng nổi giận lại là chính mẹ." Tần Tuyển cũng rất đau đầu với mẹ mình, trong ấn tượng của hắn, Trữ Sương Khiết chính là loại người hỉ nộ vô thường.
"Bác gái như vậy, chắc chắn bác trai sẽ rất không vui, công việc bận rộn như vậy, chuyện gia đình còn không hài lòng." Lâm Yến Vũ rũ mi mắt, trong đầu hồi tưởng lại tình hình lúc nãy khi gặp mặt Tần Hạc An.
Tần Tuyển ừ một tiếng, biện hộ cho cha mẹ mình: "Thật ra thì mẹ anh cũng vì quá yêu mà sinh lòng nghi ngờ, phụ nữ trung niên trong thời kỳ mãn kinh thường như vậy, vì một chút chuyện nhỏ cũng nghi ngờ lung tung, nên bây giờ cha anh làm cho mẹ mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền." Nói xong, hắn muốn thay đổi chủ đề, pha trò: "Sau này em già rồi sinh tật xấu hay nổi giận, anh cũng làm như vậy với em."
"Anh thôi đi, em đâu phải là phụ nữ trung niên." Lâm Yến Vũ cũng thay đổi chủ đề với hắn. Không thể hỏi quá cặn kẽ, nếu không Tần Tuyển sẽ nghi ngờ.
Lúc này, Lâm Lệ Sinh gọi điện thoại tới, Tần Tuyển thấy hai cha con họ nói chuyện với nhau, có lẽ là muốn tán gẫu một lúc, không quấy rầy họ nói chuyện, ôm và hôn vào cổ cô. Lâm Yến Vũ cảm giác được một hồi đau nhói trên cổ, theo bản năng lấy tay sờ, Tần Tuyển ngăn tay của cô lại: "Đừng sờ, kẻo sẽ nhiễm trùng." Lâm Yến Vũ cười cười với hắn, dặn dò hắn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong bóng tối, Tiêu Lỗi nhìn thấy chiếc xe Maybach của Tần Tuyển từ xa chạy ra ngoài, mới yếu ớt nhìn lên cửa sổ nhà Lâm Yến Vũ. Lúc trước, Lâm Yến Vũ nói Tần Tuyển không thường xuyên tới đây, sự thật lại không phải Tần Tuyển thường xuyên đến thăm cô, mặc dù chưa bao giờ qua đêm ở nhà cô, nhưng ai biết bọn họ ở trên đó làm chuyện gì.
Nhìn cửa sổ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tiêu Lỗi cảm thấy mình ngu ngốc đến buồn cười, chưa từng có cảm giác như thế, rõ ràng là cô đang ở trước mắt, rõ ràng mình vô cùng ghen tị sầu não, lại chỉ có thể quanh quẩn dưới lầu.
Cô luôn luôn lẩn tránh, không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô thừa nhận thân thế của cô. Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, trong lòng dần dần có chủ ý, biểu tình theo đó thoải mái lên rất nhiều.