"Còn không phải tại em sao, múc cho anh uống liền mấy chén canh đuôi bò hải sâm thập toàn đại bổ, bây giờ thì phát huy tác dụng rồi." Tiêu Lỗi nói đùa. Mặt mày Lâm Yến Vũ hớn hở, ôm thắt lưng anh: "Em thấy anh cả ngày bận rộn chuyện hôn lễ, bồi bổ sức khỏe cho anh không tốt sao?"
Tiêu Lỗi nhìn vẻ mặt có chút hả hê của cô, trong lòng nhủ thầm nếu không phải cô đang mang cục cưng, nhất định từ trên người cô mà đòi lại hết, cẩn thận đẩy ra cô: "Ngồi đang hoàng chút đi, như vậy sẽ không an toàn." Lâm Yến Vũ ngồi lại, hai mắt đảo quanh, lại nói: "Chú Lâm nhìn qua còn rất trẻ ha?" Tiêu Lỗi ừ một tiếng.
Lâm Yến Vũ lại nói: "Anh suy nghĩ lệch lạc." "Anh không có." Giọng điệu này của anh có vị chua, Lâm Yến Vũ vừa nghe chợt hiểu ra ."Không có mới lạ." Ngón tay Lâm Yến Vũ chỉ vào đầu của Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi không lên tiếng.
Lâm Yến Vũ mới nói tiếp: "Từ nhỏ đến lớn, chú Lâm vẫn luôn chăm sóc em và mẹ, ở trong lòng em chú ấy chính là cha em, em thương chú kính trọng chú, đối với chú thân thiết một chút cũng là chuyện nên làm, một mình chú lẻ loi hiu quạnh ở nước ngoài, kỳ thật cũng rất đáng thương. Lúc trước chú rất không tán thành việc em về nước, nhưng em không thể không trở về."
"Em thương chú ?" Tiêu Lỗi bất mãn nói thầm. Khóe miệng Lâm Yến Vũ nhếch lên: "Đúng vậy, chú ấy là cha em, em không thể thương chú ấy sao? Lòng độ lượng của anh nhỏ như vậy à?" Tiêu Lỗi nhìn cô: "Em chính là ỷ lại vào chú ấy."
Lâm Yến Vũ nói: "Em cảm thấy rất áy náy, cũng rất đau lòng, bởi vì sự cố chấp của mẹ, làm lỡ hết cả đời chú ấy, nếu không, với tuổi này của chú, đã có thể ẵm cháu rồi."
"Yến Vũ, em đừng băn khoăn quá nhiều, anh và cha em đều không hy vọng thấy em như vậy." Giọng điệu của Tiêu Lỗi chậm lại. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Sau này em chỉ chuyên tâm nuôi dưỡng cục cưng." Tiêu Lỗi gật đầu, trong lòng lại luôn nặng nề.
Lúc đèn đỏ, Lâm Yến Vũ đặt bàn tay lên tay anh: "Anh muốn em đừng có tâm sự quá nặng, tại sao bản thân anh lại có ngổn ngang tâm sự vậy, hay là anh không muốn kết hôn với em?" "Em nghĩ đi đâu vậy, làm sao anh có thể không muốn kết hôn với em chứ." Tiêu Lỗi vẫn nắm vô-lăng, nhìn thấy đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, giẫm chân ga.
"Vậy anh nói cho em biết, anh suy nghĩ gì vậy?" Lâm Yến Vũ biết chắc chắn là anh có tâm sự. Tiêu Lỗi suy nghĩ, quyết định nói với cô: "Tần Hạc An chào hỏi cha anh, nói muốn đến tham dự hôn lễ của chúng ta, cha anh còn chưa trả lời ông ấy, suy cho cùng hai gia đình đều là người trong nhà cả."
"Tại sao ông ta lại nhiều chuyện như vậy, đem tai họa đến cho mẹ em xong rồi còn chưa đủ, lại còn muốn phá hoại em, em chỉ mong cách ông ta xa ra một chút. Ông ngoại em cũng rất chán ghét ông ta, em nghe người khác nói, có một năm tết âm lịch họp mặt để chúc tết, bởi vì Tần Hạc An muốn tham gia, ông ngoại em liền không đi." Lâm Yến Vũ phiền chán.
"Cha anh nói, ông ta rất muốn nhận lại em, dù sao con gái xuất giá chuyện đại sự như vậy, làm cha mẹ ai lại không muốn tận mắt chứng kiến." Tiêu Lỗi nghĩ sự việc này cũng rất đau đầu, theo tâm tư của anh, cũng không muốn Tần Hạc An ra mặt, nhưng về phía ba anh, muốn từ chối đối phương phải có một lý do chính đáng.
Lâm Yến Vũ hừ một tiếng: "Hai người có thể nói với ông ta, ông ngoại em không muốn thấy ông ta, tuy chức quan của ông ta lớn, ở trước mặt ông ngoại em, cũng chỉ là một vãn bối thôi." Tiêu Lỗi nhướn mày: "Em cảm thấy cha anh có thể nói như vậy với ông ấy sao! Đây đều là em nói lúc tức giận."
"Vậy anh nói xem nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Yến Vũ nghiêng đầu hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi nói: "Để cho ông ấy tham dự, nhưng chỉ có thể lấy thân phận là khách mời, đến lúc đó hôn lễ vẫn là cha anh cùng chú Lâm hai bên làm chủ trì, ông ngoại em làm người chứng hôn."
"Chủ ý này của anh không được, anh để cho ông ta đến tham dự, lại tìm chú Lâm làm đại diện nhà gái, điều này không phải cố tình không cho ông ta thể diện hay sao, ông ta sẽ hận chú Lâm chết mất." Lâm Yến Vũ cảm thấy chủ ý này của Tiêu Lỗi thực sự rất tệ.
Tiêu Lỗi ngẫm lại cảm thấy lời cô nói cũng không phải không có đạo lý, phiền não càng sâu, Lâm Yến Vũ nói: "Hay là như vậy đi, khi hôn lễ, nếu có phát biểu gì, sẽ để cho cha Tiêu lên làm chủ trì, chú Lâm sẽ không đọc diễn văn, bởi vậy, Tần Hạc An cũng không thể làm gì, chờ đến khi hôn lễ của chúng ta kết thúc, ông ta cũng không thể tìm lý do khác để gặp em, em cũng sẽ không gặp ông ta nữa."
"Được rồi, trước tiên cứ làm như vậy đi." Tiêu Lỗi đồng ý, trong lúc nhất thời anh cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Lâm Yến Vũ có thể không thừa nhận Tần Hạc An, có thể tùy tiện với ông ta, suy cho cùng cũng là hai cha con, trong lòng Tần Hạc An lại không thoải mái, sốt ruột với con gái yêu cũng sẽ không so đo với cô, Nhà họ Tiêu lại không tiện lạnh nhạt với ông ta, dù sao cũng là thông gia.
"Con người Tần Hạc An bụng dạ nham hiểm, còn tệ hơn cả Trữ Sương Khiết, tuy rằng thời gian em tiếp xúc với bọn họ không lâu, nhưng em có thể cảm giác được, nhiều như vậy năm ông ta luôn luôn tra tấn tinh thần của bà ấy, Trữ Sương Khiết bây giờ giống như người đần độn. Anh lúc nào cũng trách em không chịu nói hết toàn bộ với anh, nhưng nếu em nói ra, chẳng lẽ trong lòng anh không có gánh nặng sao?" Lâm Yến Vũ đem ý tưởng trong lòng của chính mình nói rõ với Tiêu Lỗi.
"Em..." Tiêu Lỗi hầu như không thể tin được, Lâm Yến Vũ lại có thể nói ra chuyện này một cách bình tĩnh như thế. Dù sao Tần Hạc An cũng là cha đẻ của cô, làm sao cô có thể bình tĩnh làm người khác sợ đến như thế.
Lâm Yến Vũ thở dài: "Em muốn sống thật tốt, nhất định phải kiên cường đứng lên, quên đi một vài thứ. Em vẫn thường nói với anh, Diệp Mộ Tình đã chết từ lâu, sự thật là như vậy, em của trước kia đã sớm không còn tồn tại nữa." Cô nhắm mắt một lát, âm thầm gạt nước mắt đang trào ra từ đáy mắt.
Tiêu Lỗi nghe xong lời này, trong lòng không rõ có tư vị gì, cô từ một cô gái nhỏ thuần khiết đang yêu, hôm nay biến thành một người phụ nữ trưởng thành lý trí, anh hiểu rõ cái loại lột xác đau đớn này, giống như con bướm phá kén để sống lại, chỉ một sơ sẩy, liền có thể muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Sau này em chỉ sống vì anh và cục cưng, hai người là tất cả của em, vì hai người, cái gì em cũng có thể buông bỏ, cái gì em cũng có thể không cần." Lâm Yến Vũ nhìn Tiêu Lỗi, nhẹ nhàng đặt tay trên đùi anh. Tiêu Lỗi cầm tay cô lên hôn, sinh mệnh của họ từ nay về sau sẽ tiếp nối ở cùng một chỗ, tâm đầu ý hợp, cho dù là ai cũng không thể tách họ ra được.
Dưới lầu đại viện của Diệp gia, Tiêu Lỗi mở cửa xe, dìu Lâm Yến Vũ bước từ trên xe xuống dưới."Đi lên ngồi một lát?" Lâm Yến Vũ hỏi. Tiêu Lỗi lắc đầu: "Thôi, em nghỉ ngơi đi."
Lâm Yến Vũ vừa muốn đi, thấy chăm chú quan sát bụng của mình, hiểu rõ tâm trạng đó, nắm tay anh đặt lên bụng: "Còn có mấy tháng nữa, anh sẽ được nhìn thấy chúng." "Ừ." Tay Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve bụng cô.
"Được làm cha, có phải anh rất mong chờ hay không?" Lâm Yến Vũ cười khanh khách. Tiêu Lỗi lại gật đầu, càng ngày càng cảm giác tình thương của cha từ tận đáy lòng nhè nhẹ thẩm thấu ra bên ngoài: "Nôn nóng muốn xem mặt bọn chúng." Lâm Yến Vũ khẽ vuốt cổ anh, nhẹ nhàng hôn anh: "Đợi đến khi bọn chúng ra đời, anh phải giúp đỡ nhé." Tiêu Lỗi cười ha ha.
Việc tiến hành sắp xếp các hạng mục trong hôn lễ đều rất thuận lợi, sau khi báo cáo kết hôn của Tiêu Lỗi được phê duyệt xong, cùng với Lâm Yến Vũ chọn một ngày lành đến Cục Dân Chính để đăng kí kết hôn.
"Oa, cái bụng này, chắc cũng được 5-6 tháng rồi." Nhân viên công tác ở Cục Dân Chính nhìn đến cái bụng của Lâm Yến Vũ, đoán được đây chắc là một đôi phụng tử thành hôn.
Lâm Yến Vũ cười nói: "Là song thai, vừa mới được 19 tuần." "Trông cũng giống thật, cái bụng to hơn so với người bình thường." Nhân viên công tác đóng con dấu màu đỏ lên giấy chứng nhận kết hôn. Lâm Yến Vũ tiếp nhận giấy kết hôn từ trong tay cô, đưa cho Tiêu Lỗi nhìn xem, đôi vợ chồng son ôm nhau rất hạnh phúc.
"Tuần sau chúng ta đãi tiệc cưới, hôm nay nên bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, căn nhà trước kia của em còn có cái gì muốn thu dọn không?" Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ xuống thang lầu. Lâm Yến Vũ nói: "Ở nhà đó còn có trang sức quý giá, có một số là di vật của mẹ em, tốt nhất là anh dẫn em đến đó lấy." Tiêu Lỗi gật đầu.
Gần Cục Dân Chính có một cửa hàng áo cưới, Lâm Yến Vũ đứng nhìn trong chốc lát: "Em muốn mặc áo cưới." Tiêu Lỗi nói: "Sau này hãy mặc, chờ em sinh cục cưng xong đã."
"Lỗi à, nhẫn kết hôn anh mua cho em đâu?" Lâm Yến Vũ đột nhiên hỏi. Tiêu Lỗi cười: "Đã sớm mua rồi, để ở ngăn kéo trong phòng anh." "Anh dẫn em đi xem đi." "Được."
Nhẫn kim cương vô cùng xinh đẹp, chính giữa có một viên kim cương xanh thâm thúy khoảng 4 cara, viền xung quanh là một vòng kim cương trắng chói mắt, rạng ngời rực rỡ, đeo lên ngón tay thon thả của Lâm Yến Vũ hệt như một ngọn lửa màu xanh.
"Em rất thích chiếc nhẫn này, cám ơn chồng yêu." Lâm Yến Vũ nhìn tỉ mỉ xung quanh chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy rất hài lòng. Tiêu Lỗi nghe cô gọi chồng yêu, trong lòng cũng thật cao hứng, ôm lấy thắt lưng của cô: "Vợ mập ơi, bây giờ eo của em lớn đến nỗi anh cũng ôm không hết." "Ngốc, anh có thể ôm em từ phía sau mà." Lâm Yến Vũ cười duyên, nhìn chiếc nhẫn trên tay quyến luyến không rời.
"Đến đây, hôn anh một cái nào." Tiêu Lỗi đừa cái đầu kề sát vào cô. Lâm Yến Vũ ngoan ngoãn hôn lên mặt anh, hai người thật cẩn thận ôm nhau, ngọt ngào không thôi.
Ngày hai người họ kết hôn, dinh thự khách sạn giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, hai nhà Tiêu- Diệp bao toàn bộ phòng đãi tiệc, tuy rằng chỉ mời bạn bè thân thích của hai nhà, nhưng tiệc cưới được tôt chức cũng khá có phong thái.
Diệp Tiểu Khả làm phù dâu cho Lâm Yến Vũ, hai người bằng tuổi, trước đó cũng chưa từng gặp mặt nhau, nhưng bởi vì đều đã từng sinh sống ở Anh, hai chị em vừa gặp đã thân.
Sau khi tiệc cưới chính thức mở màn, các hạng mục nghi thức được tiến hành rất thuận lợi, Diệp Nhất Dân với tư cách là người chứng hôn được cháu trai Diệp Tiểu Hàng dìu lên đài đọc lời chào mừng, sau đó Tiêu Tử Hoa lại đại diện chủ trì hai bên nói vài câu.
Dưới khán đài, bạn bè thân thích của hai nhà Tiêu- Diệp đều đến đông đủ, các cậu ở Mỹ và Đức, các dì của Lâm Yến Vũ cũng đều dẫn theo con cái trở về nước, các trưởng bối ngồi hai bàn, nhóm vãn bối ngồi ở mấy bàn còn lại.
Diệp Tiểu Phảng cùng em trai anh Diệp Tiểu Hiền ngồi cùng nhau, Diệp Tiểu Hiền đánh giá Lâm Yến Vũ trên đài, cười nói: "Tiểu Khả của chúng ta cũng được coi như là một mỹ nữ, nhưng tại sao đem so với Yến Vũ thì không bằng nhỉ?"
"Ai nói, anh cảm thấy Tiểu Khả xinh đẹp hơn." Diệp Tiểu Hàng lại không đồng ý với lời nói của em họ anh. Diệp Tiểu Hiền liếc anh ta một cái: "Anh nhìn ai cũng không xinh đẹp bằng Tiểu Khả."
"Các anh, các anh lại nói mấy cái chuyện nhàm chán nữa rồi, vừa nhìn thấy con gái thì đánh giá xinh đẹp hay không xinh đẹp, chi bằng lát nữa đi chơi mạt chược đi?" Một cô gái cao gầy xen vào một câu. Cô là con gái của cậu tư Diệp gia- Diệp Trác Nhiên nhận nuôi ở Mỹ, có quan hệ rất tốt với trên dưới Diệp gia.
"Chơi mạt chược à, anh thích nhất." Diệp Tiểu Hàng hưởng ứng đầu tiên. Cô gái mỉm cười, chế nhạo: "Không cần phải đi xin phép Trình Dục à?" Diệp Tiểu Hàng khinh thường: "Anh mà phải xin phép cô ấy? Anh muốn làm gì thì làm cái đó, sao phải cần quan tâm đến cô ấy?" Cô gái bĩu môi, nhìn thấy Diệp Tiểu Hiền nháy mắt nhìn mình, cũng nháy mắt nhìn lại anh ta.
"Hai ngươi làm gì vậy, nháy mắt ra hiệu." Chu Tiều Tiều chú ý tới động tác nhỏ của hai người họ trong lúc đó, cười quỷ dị."Chậc, người ngoài cuộc ăn cơm hớt, người một nhà chúng ta nói chuyện, cậu với người này liên kết gây hỗn loạn gì đó." Diệp Tiểu Hiền cười chế nhạo anh ta.
Chu Tiều Tiều cũng cười: "Cậu đem những lời này nói lại một lần cho Tiểu Khả nghe, xem cô ấy đứng về phía cậu hay vẫn là đứng về phía tôi." Diệp Tiểu Hiền vừa định lên tiếng, Chu Tiều Tiều nháy mắt với anh, ý bảo anh nhìn xem, Lâm Yến Vũ và Tiêu Lỗi đến ngồi xuống bàn của Tần Hạc An kính rượu.
Không khí có chút khẩn trương, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, nội tâm Tần Hạc An kích động và khẩn trương không thua gì những người xung quanh khác. Lúc cô dâu mới bước đến, ông theo bản năng đứng lên.
"Bác Tần, hoan nghênh bác đến tham gia hôn lễ của tôi và Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh chủ động kính rượu ông ta. Tuy gần trong gang tấc nhưng Tần Hạc An cũng không thể nhận con gái, trong lòng thống khổ, nhưng lại không thể biểu hiện kích động ra ngoài, lạnh nhạt cười: "Chúc mừng các cháu: Trăm năm hảo hợp, Loan Phượng hòa minh (trăm năm hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận)... Sống thật tốt."
Nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, Lâm Yến Vũ và Tiêu Lỗi lại đi kính người khác. Trong lòng mọi người ở đây bao gồm cả Tiêu Lỗi, nội tâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đi đến trước mặt Lâm Lệ Sinh, Lâm Yến Vũ hơi mỉm cười: "Cha..." Chỉ nói chữ này với ông, Lâm Lệ Sinh xúc động khác thường, khóe mắt lại có chút ướt át, tâm tình này không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể miêu tả được, là đau khổ, là chua xót, cũng là một loại ngọt ngào không nói nên lời.
Tiêu Lỗi theo bản năng nhìn qua Tần Hạc An, đã thấy vẻ mặt mất hứng của ông ta, như là trong nháy mắt già đi rất nhiều, trong lòng thầm than. Chúng kiến con gái của chính mình lúc xuất giá gọi người khác là cha, loại tâm tình này có bao nhiêu chua xót có lẽ chỉ có chính ông ta mới có thể lĩnh hội được, nhưng mà Tiêu Lỗi cũng không có đồng tình bao nhiêu với ông, quả đắng này là chính ông ta tạo thành.
Lâm Yến Vũ mang thai nặng nề nên cảm thấy rất mệt nhọc, Tiêu Lỗi chỉ dẫn cô kính rượu hai bàn liền dặn dò cô trở về phòng ngồi nghỉ ngơi một lát."Em không sao, có thể kiên trì." Lâm Yến Vũ không muốn anh một mình đơn độc, bất luận thế nào cũng là hôn lễ của chính mình, không có cô dâu, chỉ có một mình chú rể đi kính rượu, như thế nào cũng đều cảm thấy không được tự nhiên.
"Không việc gì, em đi nghỉ ngơi đi, đều là thân thích trong nhà, không cần chú ý như vậy. Tiểu Khả, em đưa Yến Vũ về phòng nghỉ đi." Tiêu Lỗi nói sao cũng không chịu để cho cô tiếp tục đi kính rượu nữa, nháy mắt ra hiệu với Diệp Tiểu Khả. Diệp Tiểu Khả hiểu ý, dìu cánh tay Lâm Yến Vũ.
"Em rể này của chị cũng thương em thật." Diệp Tiểu Khả nhoẻn miệng cười. Lâm Yến Vũ hếch mũi: "Chu Tiều Tiều không thương chị sao? Ngày hôm qua anh ấy vừa về Bắc Kinh liền đi tìm chị." "Nếu anh ấy thực sự thương chị, không nên ở lại Huệ Châu, nên trở về Bắc Kinh mới đúng." Diệp Tiểu Khả bất mãn chu môi.
Khi nói chuyện, Diệp Tiểu Khả vô ý quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt của Chu Tiều Tiều, anh vẫy cô lại."Yến Vũ, chị đi qua đó một chút, lát nữa sẽ trở lại giúp đỡ em." Diệp Tiểu Khả nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ biết cô nhớ thương bạn trai, ừ một tiếng.
Phòng nghỉ rất lớn, có một bàn trang điểm để cô dâu có thể nhìn vào gương trang điểm lại. Lâm Yến Vũ tháo giày, đặt chân lên trên ghế sô pha, đứng cả ngày, cô đã sớm mệt mỏi.
Trên sô pha có sẵn một miếng bánh dâu tây, nhất định là bánh cưới vừa rồi đã cắt trong hôn lễ, Tiêu Lỗi để cho người ta đưa vào, để lúc rãnh rỗi cô có thể ăn một miếng. Anh suy nghĩ luôn rất chu đáo, biết cô cố gắng đi kính rượu, nhất định không có thời gian ngồi xuống ăn cái gì.
Bánh cưới của chính mình, hương vị khi ăn vào đúng là có khác, tay của Lâm Yến Vũ lấy điện thoại mang theo bên người ra, xoay ống kính tự chụp mình một cái. Cô mặc lễ phục cưới truyền thống màu đỏ, tuy rằng hơi mập mạp, nhưng thoạt nhìn cũng rất được.
Đang muốn thể hiện một biểu cảm buồn cười, nháy mắt biểu tình của cô lại ngưng đọng. Trong gương hóa trang ở đối diện, cô nhìn thấy Tần Tuyển.