Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Nhiếp Tu Tề trầm xuống, mang theo sự độc tài không cho phép xem nhẹ.
“Liên quan gì đến anh, anh là gì của tôi hả!” Đàm Trinh Tịnh tức giận, đáp lại bằng thái độ bực bội.
“Hôm nay vừa làm em xong mà em đã quên rồi à? Tôi là người đàn ông của em”
“……”
Đồ mặt dày vô liêm sỉ!
“Đừng nóng, bình tĩnh đi nào, bé yêu”. Giọng nói của anh trong điện thoại đột nhiên trở nên sến súa.
“Em không cho hỏi thì tôi không hỏi nữa, đừng cúp máy, tôi gọi là vì muốn nghe giọng của em thôi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Đàm Trinh Tịnh lại không cúp điện thoại thật, nhưng cô cũng chẳng hé răng nửa lời.
“Thời gian vừa rồi tôi không tới tìm em là do phải đi công tác ở Bắc Kinh. Em có nhớ tôi không?”
Thấy cô không cúp máy, anh được nước lấn tới, “Tôi sợ em hiểu lầm tôi, ngủ với em xong chạy làng”.
“Trinh Tịnh, nếu nhớ tôi thì em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, hoặc là em tìm Tiểu Lý cũng được.”
Giọng nói trong điện thoại tràn đầy từ tính. “Tôi sẽ luôn chờ em.”
Đàm Trinh Tịnh không nghe nổi nữa, cúp máy, anh cũng không gọi lại.
Nhìn điện thoại một lúc lâu, cô cắn môi, cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Gọi cho anh ư? Anh nằm mơ đấy à?
Điện thoại vang lên tiếng “tút tút tút” liên tục, Nhiếp Tu Tề dừng lại, thấy cuộc gọi bị ngắt, khóe môi anh khẽ cong lên, cất điện thoại đi.
Tương lai còn dài, không việc gì phải vội.
Bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi”
Vẻ mặt của Nhiếp Tu Tề chuyển sang nghiêm túc, cất giọng nói.
Có người đẩy cửa bước vào, đặt một chồng tài liệu lên mặt bàn trước mặt anh.
“Bí thư Nhiếp, đây là số liệu của quý này”. Thư ký nhẹ nhàng nói.
“Để đó đi”. Nhiếp Tu Tề cầm bút máy trên tay, cúi đầu xem tài liệu.
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng đóng cửa, anh nhíu mày ngẩng đầu lên, cất tiếng: “Cô có thể ra ngoài rồi”.
Nữ thư ký ngượng ngùng nói: “Bí thư Nhiếp, để tôi đi rót nước cho anh.”
Nữ thư ký họ Trần, vừa được thuyên chuyển công tác đến Văn phòng Ủy Ban Thành phố cách đây không lâu, cô ta trẻ tuổi lại có ngoại hình xinh đẹp, nghe nói vị Bí thư Nhiếp vừa nhậm chức này còn độc thân nên tâm tư nổi sóng.
Nhiếp Tu Tề chỉ cần liếc mắt là đã biết cô ta có ý gì, nếu là trước kia có thể anh sẽ nổi hứng mà chơi đùa với cô ta đôi chút, nhưng hiện giờ đã có Đàm Trinh Tịnh, những người phụ nữ khác đương nhiên không thể lọt vào mắt anh được nữa.
Anh lạnh lùng từ chối: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”
Thư ký Trần thấy vẻ mặt anh không vui thì đành bĩu môi rời đi.
Cô ta vừa ra khỏi cửa, mấy đồng nghiệp nữ khác đã sáp vào, hỏi han: “Sao nào? Bí thư Nhiếp không giữ cô lại à?”
Con gái xem trọng thể diện, thư ký Trần nghe vậy thì trợn mắt, ra vẻ rất được cưng chiều: “Ai bảo thế, đang ở văn phòng nên không tiện thôi.”
Đồng nghiệp nữ tưởng thư ký Trần đã mồi chài được Nhiếp Tu Tề nên bắt đầu nịnh hót cô ta.
Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Trưởng Ban Tổ chức Thành Ủy, anh ta nghĩ bản thân đã bắt được thóp của lãnh đạo.
Để thành toàn giấc mộng cho kẻ khác, cũng như tiện thể lấy lòng Nhiếp Tu Tề, anh ta đã giao việc đưa tài liệu vào văn phòng cho thư ký Trần, âm thầm cho cô ta cơ hội lượn lờ trước mặt Nhiếp Tu Tề.
Thư ký Trần được người khác giúp một tay, đương nhiên rất vui vẻ.
Bên Nhiếp Tu Tề lại không nhận ra tần suất thư ký Trần xuất hiện trước mặt mình đã tăng lên rõ rệt.
Diện mạo của cô ta không để lại bất cứ ấn tượng gì trong tâm trí anh.
Có điều đây đều là những chuyện sau này, tạm thời không bàn đến.
Chiều hôm đó, Kỳ Kỳ vừa tan học là lập tức được tài xế tiểu Lý đón về nhà.
Cô bé đeo cặp sách chạy vào cửa, trông thấy trên bàn trà ở phòng khách có một hộp bánh của Đạo Hương Thôn, cô bé biết ngay bố đã từ Bắc Kinh trở về rồi.
Nếu là trước đây, Kỳ Kỳ sẽ quăng cặp sách rồi tung tăng chạy đi tìm bố ngay.
Nhưng hôm nay, sắc mặt của Kỳ Kỳ lại ủ rũ, ngay cả giày cũng không thay, rón ra rón rén đi lên lầu về phòng.
Lúc đi ngang qua thư phòng, động tĩnh của cô bé vẫn bị người bên trong phát hiện.
Người đàn ông trong thư phòng trầm giọng cất tiếng: “Nhiếp Kỳ Kỳ, lại đây.”
Gọi cả họ lẫn tên thế này, nghĩa là bố đang rất tức giận.
Kỳ Kỳ không dám ho he, ngoan ngoãn cúi đầu đi vào.
Nhiếp Tu Tề mặc quần áo ở nhà, ngồi phía sau bàn làm việc xem tài liệu. Đợi Kỳ Kỳ vào, anh mới đặt tài liệu xuống, sắc mặt tối lại, nhìn cô bé chằm chằm.
Cô bé tỏ vẻ ngoan ngoãn, chớp chớp đôi mắt to tròn như thể rất ngây thơ vô tội.
Nhiếp Tu Tề day sống mũi, anh cảm thấy rất đau đầu.
Con gái mình thế nào đương nhiên mình biết rõ, Kỳ Kỳ chắc chắn không phải đứa bé đáng thương bị bạn bè bắt nạt như Đàm Trinh Tịnh vẫn tưởng.
Từ nhỏ cô bé đã được người nhà họ Nhiếp chiều chuộng, tính cách lanh lợi hoạt bát và có phần vô pháp vô thiên. Kỳ Kỳ thông minh tới vậy, ai có thể bắt nạt được cô bé?
Lúc Tiểu Lý gọi điện cho anh thông báo chuyện Kỳ Kỳ bị bạn học đẩy xuống cầu thang, anh đã rất tức giận.
Trên đường trở về Lang Châu, càng nghĩ anh càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Quả nhiên, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Kỳ Kỳ, Nhiếp Tu Tề đã đoán được đại khái câu chuyện.
Anh vẫy tay với con gái, Kỳ Kỳ ngoan ngoãn tiến lại gần, chột dạ không dám nhìn thẳng anh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
Kỳ Kỳ nắm chặt lấy phần lông trên áo, đôi mắt chớp chớp. “Bố ơi, không phải bố từng nói với con là muốn có được thứ gì thì phải tự mình giành lấy sao ạ?… con muốn cô giáo Đàm làm mẹ của con!”
Trước khi đi Bắc Kinh công tác, có một buổi tối Nhiếp Tu Tề dỗ con gái ngủ.
Sau khi kể chuyện xong, Kỳ Kỳ vẫn chịu nhắm mắt.
“Bố ơi, rốt cuộc thì mẹ con đã đi đâu vậy ạ?” Kỳ Kỳ ôm cánh tay anh hỏi.
“Mẹ con đi đến một nơi rất xa rồi.” Nhiếp Tu Tề bình thản đáp.
Kỳ Kỳ còn lâu mới tin, cô bé đã học tiểu học, đã là một đứa trẻ lớn rồi. Mấy lời này của người lớn chỉ là để lừa gạt trẻ con thôi!
Cô bé bíu môi nói: “Con muốn có mẹ cơ”
Nhiếp Tu Tề bật cười, anh xoa đầu con gái rồi chậm rãi cất tiếng: “Kỳ Kỳ à, nếu chỉ biết “muốn” thôi thì không đủ đâu. Sau này lớn con sẽ hiểu, nếu chỉ có ham m.uốn mà không biết nỗ lực thì sẽ không có được thứ mình muốn. Con muốn cái gì thì con phải tự tay giành về”
Kỳ Kỳ nửa hiểu nửa không.
Nghe Kỳ Kỳ nói vậy, Nhiếp Tu Tề tức giận bật cười, anh gõ một cái lên đầu con gái.
“Bố không bảo con phải diễn kịch trước mặt cô giáo Đàm. Con cố ý để bạn học đẩy xuống cầu thang? Con không sợ lỡ như cô giáo Đàm không giữ được, con sẽ bị ngã gãy chân à?”
Kỳ Kỳ xoa trán như thể rất vô tội, thế nhưng trên mặt cô bé nở một nụ cười ranh mãnh.
“Bố ơi, con nhìn thấy cô giáo đến gần nên mới làm vậy đó, nếu cô giáo Đàm không tới thì con cũng đi luôn rồi, còn lâu mới cãi nhau với con nhỏ kia, nhàm chán lắm”
Nhiếp Tu Kỳ im lặng hồi lâu, sau đó anh thở dài nhìn con gái. “Lần sau con đừng mạo hiểm như vậy nữa, có bố ở đây mà, bố sẽ giúp con.”
Kỳ kỳ hoan hô một tiếng rồi ngọt ngào đáp lại: “Bố tuyệt quá đi!”
Tuy là nói vậy, nhưng Kỳ Kỳ đâu biết, rốt cuộc là bố đang giúp cô bé hay là tự giúp chính bản thân mình đâu?
Nếu Tiểu Lý chưa đi và được chứng kiến cảnh này, chắc anh sẽ sốc mà há hốc miệng mất.
Không hổ là hai cha con, bụng dạ đúng thật lắm mưu nhiều kế!