Nhiếp Tu Tề xoa đầu lông mày, lục tìm những ký ức liên quan tới vợ cũ: “Anh và cô ấy quen nhau qua xem mắt, không có nền tảng tình yêu, về sau cô ấy muốn ra nước ngoài tìm mối tình đầu nên bọn anh ly hôn, không có gì đặc sắc để kể cả.”
Người trong lòng không nhúc nhích, cũng không có phản ứng.
Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, Nhiếp Tu Tề gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, bảo bác sĩ nhanh chóng mang thuốc đến.
Đàm Trinh Tịnh đã ngủ một giấc thật lâu, trong cơn mơ màng, cô có cảm giác mình được đỡ dậy.
Người đàn ông cạy miệng cô ra bón thuốc, cô cố gắng phối hợp nuốt viên thuốc xuống, sau đó lại chìm vào giấc ngủ say.
Cảm giác phát sốt không hề dễ chịu, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, trong lúc nóng lạnh luân phiên thay đổi, cô còn liên tục gặp phải ác mộng.
Cô đã ngủ suốt một ngày một đêm, đến chiều hôm sau mới khá hơn đôi chút.
Lúc tỉnh dậy trong phòng ngủ không có ai khác, trên tủ đầu giường có một ly nước và bình thuốc.
Áo khoác của Nhiếp Tu Tề để trên ghế, bên cạnh là máy tính của anh.
Tối hôm qua anh đã chăm sóc cô cả đêm, cô vẫn nhớ mang máng.
Đàm Trinh Tịnh đỡ trán hồi tưởng, đầu óc rối tinh rối mù mất một lúc mới dần lấy lại được mạch suy nghĩ.
Cô xuống giường mặc áo khoác, đeo dép rồi đi thẳng đến chỗ chiếc tủ kê sát bờ tường.
Đẩy cửa tủ đang đóng kín ra, cô cúi đầu tìm kiếm.
Đồ đạc để bên trong chủ yếu là ảnh chụp và bằng cấp của Nhiếp Tu Tề.
Cuối cùng, tại góc trong cùng của chiếc tủ, cô đã tìm thấy một khung ảnh.
Khung ảnh này được úp xuống, khi cô lật lên, rất nhiều gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Đây là bức ảnh chụp chung của người nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tu Tề đứng cùng một người phụ nữ, khoảng cách rất thân mật. Sắc mặt anh bình thản không chút gợn sóng, còn người phụ nữ bên cạnh thì đang mỉm cười.
Đàm Trinh Tịnh run rẩy cầm khung ảnh lên, cẩn thật quan sát.
Người phụ nữ trong ảnh quả thực có vài phần giống cô. Nhất là đôi mắt của hai người, Đàm Trinh Tịnh không thể không thừa nhận, độ cong ở đôi mắt khi hai người mỉm cười trông rất giống nhau.
Cô liếc nhanh một cái rồi úp khung ảnh xuống, nhét trở lại vào góc tủ, không dám nhìn nữa thêm nữa.
Lảo đảo đi về phía giường, trái tim cô rất khó chịu, cô nằm trên giường nhắm mắt, nhưng không tài nào thiếp đi được.
Cửa mở ra, người đàn ông bưng khay đi vào, đặt cháo trắng và thức ăn kèm ở đầu giường.
Thấy cô đã tỉnh, Nhiếp Tu Tề đỡ cô dậy, muốn đút cô ăn.
Thìa cháo giơ đến bên miệng, cô cau mày đẩy tay anh ra: “Để em tự làm.”
Cổ tay cô vô lực, suýt chút nữa làm đổ cháo, nhưng vẫn không cho anh đút, cô cúi đầu ăn.
Nhiếp Tu Tề chăm chú nhìn cô ăn.
Cô vừa đặt bát xuống anh liền nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt rất sắc bén: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.”
Nếu như hôm qua anh còn tưởng rằng cô mệt mỏi, vậy thì phản ứng hôm nay của Đàm Trinh Tịnh đã đủ cho thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng anh.
Nhiếp Tu Tề trước nay vẫn luôn nhạy cảm trước các mối nguy, nhất là lúc ở bên Đàm Trinh Tịnh, anh phải tính trước tất cả các khả năng thì mới có thể nắm trong lòng bàn tay toàn bộ cục diện.
Tay Đàm Trinh Tịnh bị anh nắm chặt, không thể rút về, cô chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen kịt đó tựa như một hố sâu thăm thẳm.
"Em hỏi anh, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?"
Lông mày Nhiếp Tu Tề khẽ run lên, anh không trả lời thẳng vào vấn đề.
"Sao lại hỏi như vậy, ai đã nói gì với em ư?" Khuynh hướng xấu xa bắt đầu trào dâng trong lòng anh, giống như ác ma được phóng thích.
Một âm thanh ma quái quanh quẩn trong tâm trí anh.
Cô ấy biết cả rồi, cô ấy rất thất vọng, cô ấy sẽ rời bỏ anh.
Là ai? Anh đã nói gì với cô ấy, khiến cô ấy đau lòng đến mức có biểu cảm này.
Bất kể là ai, kẻ đó đều sẽ phải trả giá.
“Anh chỉ cần nói cho em biết, anh giấu em điều gì thôi!” Cô nhìn anh chằm chặp, chờ đợi anh nói ra chân tướng.
Nhiếp Tu Tề nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
“Trinh Tịnh, đừng suy nghĩ lung tung, em đang bị bệnh đó. Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, khi nào khỏe lại thì chúng ta về nhà.”
Nụ cười vẫn thường trực trên môi, anh đứng dậy bưng khay ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng kín, nét mặt anh lập tức chuyển sang rét lạnh, sải bước đi xuống tầng.
Đàm Trinh Tịnh bắt đầu có sự thay đổi vào ngày hôm qua, do vậy kẻ lắm miệng kia chắc chắn có mặt tại đây.
Anh cần phải dẫn cô rời đi, sau đó điều tra cho thật kỹ.
Trong phòng ngủ, Đàm Trinh Tịnh nằm xuống giường, cơ thể không còn chút sức lực, cô ho khan vài tiếng, thân thể suy nhược không thể khiến cho đầu óc ngừng suy tư, những hình ảnh trong quá khứ cứ hiện lên như một thước phim.
Phản ứng vừa rồi của Nhiếp Tu Tề đã cho thấy anh đang chột dạ.
Sự dịu dàng và tình yêu của anh, tất cả đều là giả dối!
Cô đau đớn cuộn tròn người lại, nước mắt không ngừng tuôn trào thấm ướt chiếc gối.
Ở lại nhà họ Nhiếp hai ngày, Đàm Trinh Tịnh cuối cùng cũng khoẻ lại.
Mấy ngày nay cô không ra khỏi phòng, cơm nước đều do Nhiếp Tu Tề bưng lên, không gặp những người khác.
Khi cô vừa khỏe lại, Nhiếp Tu Tề lập tức dẫn cô về căn nhà của hai người.
Cô muốn đi làm nhưng nhận được điện thoại của lãnh đạo đoàn văn công nói cô ở nhà dưỡng sức cho khoẻ, không cần đi làm ngay.
Nhiếp Tu Tề cũng khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
Trong lòng Đàm Trinh Tịnh sáng tỏ như gương, cô thầm cười khẩy: Không cho cô ra ngoài sao? Rốt cuộc thì anh đang lo sợ điều gì.
Cô khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, ngoan ngoãn nghe lời như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhiếp Tu Tề buông lỏng cảnh giác.
Anh vừa ra khỏi cửa, cô lập tức thu dọn đồ đạc rồi tự mua vé tàu cao tốc.
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, cô đã về đến nhà.
Vừa vào cửa, cha mẹ lập tức ân cần hỏi han, Đàm Trinh Tịnh nuốt nước mắt vào lòng và cố gắng nặn ra nụ cười, cô không muốn khiến cha mẹ lo lắng.
Về đến nhà chưa được bao lâu, Nhiếp Tu Tề đã gọi điện thoại đến, hỏi cô đã đi đâu, giọng điệu rất sốt ruột.
“Em đang ở nhà cha mẹ.” Cô lạnh nhạt trả lời: “Không nói nữa, em đang ăn cơm với hai người họ.”
Cúp điện thoại, cô ngẩn người nhìn vào màn hình di động.
Lần trở về này, một phần là vì muốn thăm cha mẹ, một phần là vì muốn tạm thời rời khỏi anh một thời gian.
Cô còn chưa nghĩ ra con đường về sau mình nên đi như thế nào.
Mẹ Đàm bước ra khỏi bếp, ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai mẹ con ngồi lại với nhau trò chuyện tâm tình cả buổi.
Mẹ Đàm nhìn con gái rồi cảm thán: "Con và Tiểu Nhiếp có thể thành đôi, đây thật sự là điều cha mẹ không ngờ đến, thằng bé có đối xử tốt với con không?"
Trong lòng Đàm Trinh Tịnh cảm thấy rất chua xót, không muốn mẹ lo lắng nên cô đành gật đầu.
Mẹ Đàm vỗ vào tay cô: "Vậy thì tốt rồi, mẹ chỉ sợ con phải chịu uất ức thôi. Trước đây gặp phải loại người không tốt... không nhắc đến nữa, hiện giờ thằng đó đã bị báo ứng rồi. Cuộc sống sau này của con chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”
Đàm Trinh Tịnh cất tiếng hỏi theo phản xạ: “Báo ứng gì vậy mẹ, Trương Sướng bị làm sao vậy ạ?”