“Anh biết không, chính sự cổ vũ của anh đã giúp em có dũng khí trở lại sân khấu. Em cho rằng anh hiểu em.”
“Anh xin lỗi, Trinh Tịnh.” Người đàn ông ôm lấy cô, thấp giọng thầm thì: “Em để anh ích kỷ lần này nhé.”
Mấy ngày nay, Đàm Trinh Tịnh cẩn thận hồi tưởng lại quá trình cô quen biết Nhiếp Tu Tề.
Buổi đầu gặp gỡ, cô là giáo viên còn anh là phụ huynh, vì Kỳ Kỳ mà hai người mới quen biết, thế rồi anh bắt đầu dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận cô.
Ngày ấy tuy rằng thích cô, nhưng có lẽ tình cảm của anh chưa sâu đậm, vậy nên biểu hiện không quá cố chấp, khi bị cô từ chối thì anh không còn xuất hiện nữa. Về sau, do Trương Sướng bị tố cáo, cô tới nhờ anh giúp đỡ, nghiệt duyên của hai người bắt đầu từ đây.
Cho đến bây giờ cô vẫn không xác định được, rốt cuộc thì việc Trương Sướng bị tố cáo có phải do anh gây ra hay không.
Bất kể khi đó anh đã làm gì, hiện tại hai người đã đăng ký kết hôn, cô cũng đã xem anh như người nhà, vậy nên cô sẽ bao dung tất cả.
Nhiếp Tu Tề nhất quyết muốn cô rời Tân Lôi, có lẽ xuất phát từ cảm giác không an toàn. Mối quan hệ giữa hai người lúc ban đầu là bất chính, lúc này lại xuất hiện một Cố Dĩ Phàm, điều này hẳn đã khiến anh nhớ đến bản thân hồi đó.
Cô do dự nửa ngày, rối rắm trong mấy ngày, cuối cùng dưới sự năn nỉ ngày này qua ngày khác của Nhiếp Tu Tề, cô đã chọn thỏa hiệp.
“Đây là lần cuối cùng em thỏa hiệp với anh.” Vào một buổi chiều trời xanh mây trắng, Đàm Trinh Tịnh bước vào thư phòng, nhìn Nhiếp Tu Tề đang xem tài liệu sau bàn làm việc rồi cất tiếng.
Cô đã lựa chọn chấp nhận tình yêu của Nhiếp Tu Tề, điều này có nghĩa là cô cũng cần đáp lại tình cảm của anh.
Sự thỏa hiệp của cô khiến Nhiếp Tu Tề rất vui sướng, nhân lúc cô chưa hối hận, mấy ngày sau anh liền đưa cô đi phỏng vấn.
Đến tận lúc lên đường, Đàm Trinh Tịnh vẫn không biết đó là đơn vị nào, ngày hôm đó cô cứ thế bị anh dắt thẳng lên xe.
Chiếc xe đậu lại ở sân sau của đơn vị.
Nhiếp Tu Tề dẫn cô đi vào một căn phòng trong tòa nhà.
Đại sảnh trống vắng, chính giữa có bày một dãy bàn, bên cạnh có để hai chiếc máy ảnh, sau dãy bàn có mấy nhân viên đang ngồi, trông dáng vẻ thì hẳn là người phụ trách.
Mấy người đó có cả nam lẫn nữ, nhìn có vẻ đều quen biết Nhiếp Tu Tề, trông thấy hai người đi đến, họ chào hỏi anh bằng thái độ rất tự nhiên, cũng nhân thể chào hỏi Đàm Trinh Tịnh.
“Đây là người mà cậu nói đó sao?” Một bác gái cao tuổi hỏi.
Nhiếp Tu Tề nắm tay Đàm Trinh Tịnh để trấn an cô, sau đó anh cười nói: “Đúng vậy, đây là vợ của tôi.”
Mấy người đó trao đổi ánh mắt với nhau, biểu cảm rất thâm thúy.
“Bắt đầu thôi cô Đàm, cô hãy múa thử một đoạn.” Một người ngồi sau bàn cất tiếng.
Nhiếp Tu Tề ra ngoài chờ.
Đàm Trinh Tịnh ù ù cạc cạc được anh đưa tới đây, không hề có sự chuẩn bị.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ có thể ngẫu hứng múa một đoạn trong vở Hồ Thiên Nga.
Mấy người sau bàn liên tục gật đầu, viết viết vẽ vẽ gì đó lên tờ giấy trong tay, sau đó nhanh chóng nói cô có thể ra ngoài.
Đàm Trinh Tịnh vội vã đi ra, kéo lấy Nhiếp Tu Tề đang đứng ở cửa rồi hỏi anh đây rốt cuộc là đơn vị nào, tại sao lại cần có nhiều người phỏng vấn như vậy.
Nhiếp Tu Tề nhếch khóe môi, ôm lấy cô đi ra phía ngoài: “Đợi chút nữa em sẽ biết thôi.”
Chiếc xe không quay ngược trở lại con đường ban đầu mà đi thẳng ra từ cổng chính. Sau khi chiếc xe lăn bánh qua cổng, Đàm Trinh Tĩnh nhìn về phía sau, cô trông thấy rõ dòng chữ màu đen dọc hai bên cổng.
Đoàn Văn công Quân giải phóng.
Cô không phải người có hiểu biết sâu rộng, chỉ biết đơn vị này vốn là Đoàn Ca múa Tổng cục Chính trị, năm ngoái sáp nhập thêm một số đoàn thể khác thành lập nên.
Trước đây cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày tới một nơi như vậy làm việc.
Chẳng trách Nhiếp Tu Tề lại nói đó là nơi “an toàn”, lần trước đến nhà họ Nhiếp ra mắt, cô nhớ Nhiếp Tu Tề có một người chị đang công tác ở đơn vị này.
Thủ tục hoàn tất chỉ sau vài ngày, Đàm Trinh Tịnh có thể bắt đầu đi làm ngay.
Ban đầu, cô thực sự không quen tới đây làm việc, hàng ngày Nhiếp Tu Tề đều lái xe đưa đón cô đi làm, bầu không khí tại đơn vị tương đối tốt, thời gian lâu dần cô cũng thích nghi với nó.
Anh nói ở nơi này cũng có thể lên sân khấu biểu diễn, quả đúng là không lừa cô. Sau khi vào đây, gần như tháng nào cũng có hội diễn, Đàm Trinh Tịnh luôn trong trạng thái tập luyện hoặc lên đường đi biểu diễn.
Nhiếp Tu Tề thì ngược lại, anh không còn bận như trước nữa, sau khi được điều Bắc Kinh công việc của anh về nhàn hơn trước khá nhiều. Trước đó, anh là người đứng đầu của một khu vực, do đó chuyện gì cũng tới tay.
Hiện tại, ngày nào anh cũng tới đón Đàm Trinh Tịnh tan tầm.
Lúc ra khỏi cổng đơn vị, Đàm Trinh Tịnh trông thấy xe của Nhiếp Tu Tề đậu ở giao lộ.
Cô vừa băng qua đường thì cửa xe đã mở ra, Nhiếp Tu Tề đi ra đón cô rồi kéo cô vào trong xe.
Anh ôm lấy cô rầu rĩ nói: “Anh thấy hơi hối hận rồi.”
“Hối hận cái gì?” Cô hỏi.
“Chuyện đưa em đến Đoàn Văn công ấy, anh sắp không thấy mặt em luôn rồi.”
Anh càng ngày càng trở nên ấu trĩ, Đàm Trinh Tịnh hết nói nổi, cô đẩy anh ra: “Sao trước đây em không phát hiện anh vô lại thế này nhỉ?”
Trong mắt cô tràn ngập ý cười, anh không kìm được mà cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ưm…” Tiếng rên của người phụ nữ trong ngực gần như khiến anh mất khống chế.
Không được, thời gian địa điểm đều không thích hợp. Anh thầm than trong lòng.
Nhiếp Tu Tề ôm lấy cô cọ xát một lúc, sau đó khởi động xe đi về hướng ngoại thành. Hôm nay đã thống nhất trở về đại viện dùng bữa rồi ngủ lại đó một đêm.
Ông cụ Nhiếp xem trọng sự hòa thuận trong gia đình, vậy nên quy định đám con cháu mỗi tháng ít nhất phải trở về một lần.
Xe chạy vào đại viện, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười của chị cả.
Chị cả không phải là chị ruột của Nhiếp Tu Tề mà là chị họ, tính cách rất phóng khoáng. Trông thấy hai người đến, chị bảo hai người ngồi xuống cùng đánh bài.
Chưa dọn cơm, ông cụ vẫn ở trên lầu chưa xuống, các vị chú bác mới có vài người xuất hiện còn con cháu đến sớm hơn. Đám thanh niên đang tụ lại chơi mạt chược, vẫn còn thiếu một người.
Đàm Trinh Tịnh bị kéo vào bàn cho đủ quân số.
Cô không biết chơi, chỉ đành xếp các quân bài một cách lơ đễnh, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng khách, định dùng ánh mắt cầu cứu Nhiếp Tu Tề.
Ánh mắt của cô liên tục hướng tới, Nhiếp Tu Tề quay đầu lại, nhướng mày với cô rồi nở nụ cười, anh chỉ ở đó quan sát dáng vẻ lung túng của cô mà không đi tới.
Đàm Trinh Tịnh trừng mắt lườm anh vài lần, anh được lắm, thấy chết mà không cứu!
Chị cả thấy hai người cứ liếc mắt đưa tình thì cất tiếng trêu ghẹo: “Em đừng mong đợi em tư của chị sẽ tới giúp em, con người nó trước nay chưa từng dính vào bài bạc.”
Mấy người khác cũng phụ họa theo. Hiển nhiên trong mắt bọn họ, Nhiếp Tu Tề có hình tượng rất đứng đắn.
Đánh chưa đến hai vòng, chị cả thả con át chủ bài trong tay ra: “Ù nhé! Em dâu, ngoan ngoãn móc tiền ra đi nào.”
Những người khác cũng cười rộ lên.
“Tiền cược” bày trên bàn là mấy món trang sức rồi châu báu, Đàm Trinh Tịnh tìm khắp người một lượt, chỉ có mỗi chiếc nhẫn kim cương xem như đáng giá.
Cô v.uốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, bề mặt nhẫn lạnh lẽo còn viên kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Đương nhiên không thể dùng nó làm tiền cược được.
“Chỉ có cái này…” Cô ngẩng đầu tỏ ý xin lỗi, vừa mới mở miệng thì lời nói lập tức bị cắt ngang.
“Ô, nhẫn kim cương à? Mau cho bọn chị xem thử đi.” Ánh mắt chị cả lóe sáng.
Bàn tay người đàn ông vươn ra từ phía sau, vượt qua bả vai rồi nắm lấy tay cô, che đi chiếc nhẫn.
Nhiếp Tu Tề ôm lấy Đàm Trinh Tịnh, cánh tay ấm áp đặt trên bả vai cô, anh ném lên bàn một món đồ, cất giọng trêu ghẹo: “Cầm lấy, bớt giở trò với vợ em đi.”
Một chiếc hộp nhung bị anh ném lên mặt bàn bày đầy quân mạt chược,
Chị cả mở hộp ra, bên trong có một đôi hoa tai ánh vàng rực rỡ, đáng giá hơn nhiều so với chiếc nhẫn kim cương kia, thế là chị nở nụ cười ha hả rồi nói: “Thế thì chị đành vui lòng nhận vậy.”
“Ôi anh tư, hiếm thấy anh hào phóng như này đấy.” Mấy người khác bắt đầu ồn ào.
Món quà định tặng cho người lớn đã rơi vào tay chị cả, Nhiếp Tu Tề đành phải chuẩn bị thứ khác.
Anh nói vào tai cô một câu: “Em cứ đánh bừa đi, thua thì gọi anh.”
Nói rồi anh đứng dậy đi ra ban công gọi điện, bảo trợ lý mang quà đến.