Đàm Trinh Tịnh súc miệng vài lần, tinh dịch trong miệng gần như đã được gột sạch. Anh chưa thỏa mãn, muốn dùng cách thức tương tự để phục vụ cô, anh muốn liếm cô, nhấm nháp cô bé đáng yêu bên dưới, nhưng Đàm Trinh Tịnh cảm thấy xấu hổ nên đã nghiêm giọng từ chối, anh chỉ có thể tiếc nuối mà tạm hoãn kế hoạch này lại.
Sau khi đăng kí kết hôn, hai người tạm thời chưa tổ chức hôn lễ, hôn lễ đã được ấn định vào ngày mồng một tháng năm năm sau, vẫn còn cách hiện nay vài tháng nữa.
Những ngày tháng phải xa nhau rất nhanh đã tới, Đàm Trinh Tịnh chuyển đến Bắc Kinh. Sau khi thuận lợi gia nhập vũ đoàn Tân Lôi, cô ngay lập tức lao vào tập luyện.
Rời khỏi sân khấu đã quá lâu, cô nhất định phải tập luyện một cách nghiêm chỉnh để trau dồi lại kỹ thuật, về sau mới có thể bước lên sân khấu.
Chiếc gương lớn trong phòng tập phản chiếu bóng dáng của người phụ nữ, lúc này cô đang chăm chú tập luyện, qua mỗi một lần xoay tròn cô tìm lại được cảm giác trước đây.
Việc dạy múa cho học sinh ở trường học và cảm giác khi đứng trên sân khấu hoàn toàn khác nhau.
Muốn lên sân khấu thì phải phát huy tất cả tiềm lực của bản thân, mới có thể làm hài lòng khán giả.
Đàm Trinh Tịnh đang xoay tròn, bóng hình bay bổng, ánh mắt kiên định.
Những vũ công khác đều đã ra về, chỉ còn cô vẫn đang mải mê luyện tập, cho đến khi sắc trời tối mịt, cô mới tắt đèn phòng tập, đóng cửa chuẩn bị về nhà.
Có tiếng bước chân trên hành lang, càng lúc càng tiến lại gần, trễ như vậy rồi còn ai tới đây?
Bóng dáng của người đàn ông từ trong bóng tối xuất hiện trước mắt cô.
Cặp kính không gọng phản chiếu ánh đèn, ánh mắt đối phương rất dịu dàng.
"Đàn chị, chị vẫn chưa về ư?"
Đàm Trinh Tịnh gật đầu, đáp: "Tôi đang định về, sao cậu lại tới đây?"
Thường ngày, Cố Dĩ Phàm không mấy khi xuất hiện ở phòng tập, anh ta phụ trách công tác điều hành vũ đoàn, do đó phần lớn thời gian là làm việc bên ngoài.
Anh ta trêu ghẹo cô: "Đàn chị, ngày nào chị cũng luyện tập khắc khổ, tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi. Chị tan ca trễ quá, em lo chị sẽ mệt mỏi thôi."
Đàm Trinh Tịnh gượng gạo cúi đầu: "Có rất nhiều động tác tôi còn không nhuần nhuyễn nữa, chỉ có thể nhân lúc này cố gắng luyện tập nhiều hơn, để cậu phải lo lắng rồi, xin lỗi nhé."
Cố Dĩ Phàm nói, "Không cần nói xin lỗi em. Đàn chị, bây giờ muộn rồi khó gọi xe lắm, để em đưa chị về nhà nhé."
Đàm Trinh Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen như mực, cô chỉ có thể đồng ý.
Cố Dĩ Phàm lái xe đưa cô về nhà. Trên đường, hai người tán gẫu về những chuyện thú vị thời đại học, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Về đến tiểu khu, hai người vẫy tay chào tạm biệt.
Đàm Trinh Tịnh đi vào nhà.
Nơi cô ở hiện tại là căn nhà mà Nhiếp Tu Tề từng đưa cô đến.
Vừa bước vào nhà đã nhận được điện thoại của Nhiếp Tu Tề.
"Về đến nhà chưa?" Trong điện thoại truyền đến âm thanh từ tính của anh.
Đàm Trinh Tịnh ngồi lên sô pha xoa bóp mắt cá chân đau nhức, giọng dịu dàng cất lên: "Vừa đến nhà, còn anh thì sao?"
Nhiếp Tu Tề lật trang sách, tiếng giấy ma sát truyền đến bên tai cô.
Anh trả lời: "Anh vừa kèm Kỳ Kỳ làm bài tập. Em chưa ăn cơm à? Sao trễ như vậy mới về đến nhà.” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cau mày nói: "Bên em không phải sáu giờ tan tầm ư?"
Ngón tay Đàm Trinh Tịnh cuốn quanh sợi tóc, giọng nói của cô xen lẫn sự mệt mỏi. "Em ở lại luyện tập thêm..." m thanh càng lúc càng yếu đi.
"Mệt không?"
"Mệt, nhưng mà vui."
"..." Nhiếp Tu Tề mím môi.
"Em ngồi tàu điện ngầm về nhà?" Anh suy tư, có lẽ nên tìm cho cô một tài xế ở Bắc Kinh.
Đàm Trinh Tịnh không biết lái xe, không có ai đưa đón nên đi làm rất bất tiện. Thế nhưng câu trả lời của cô lại vượt ngoài dự liệu của anh.
Đàm Trinh Tịnh ngồi dậy, có chút chột dạ nói: "Không, có đàn em đưa em về."
Nhiếp Tu Tề im lặng.
Đàm Trinh Tịnh biết anh không thích Cố Dĩ Phàm, cô giành nói trước khi anh mở miệng: "Bởi vì muộn quá rồi, đàn em không yên tâm nên mới đưa em về thôi. Sao anh lại không ưa cậu ấy vậy?"
Nhiếp Tu Tề khẽ cười một tiếng, "Em nói xem?"
Đàm Trinh Tịnh không hiểu.
Nhiếp Tu Tề thở dài một tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển qua nói chuyện với cô về Kỳ Kỳ.
"Gần đây Kỳ Kỳ rất nhớ em, hỏi anh tại sao không thấy em ở trường, anh nói em đi Bắc Kinh rồi."
Đàm Trinh Tịnh cũng nhớ Kỳ Kỳ, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Khi nào được nghỉ, anh để Tiểu Lý đưa Kỳ Kỳ đến chỗ em ở vài hôm đi."
Nhiếp Tu Tề vân vê ngón tay đang cầm điện thoại. "Nhưng mà anh cũng nhớ em, phải làm sao đây?"
Đàm Trinh Tịnh đỏ mặt nói: "Thì...anh cũng đến đi, em ở nhà đợi anh.”
Nhà.
Từ này khiến cho đôi mắt của Nhiếp Tu Tề cong lên. "Được."
Sau khi Đàm Trinh Tịnh gia nhập vũ đoàn, các đồng nghiệp đều nảy sinh lòng hiếu kỳ với cô.
Cô lớn hơn vài tuổi so với các diễn viên múa mới vào đoàn, không còn ở độ tuổi đẹp nhất nữa. Vậy mà vẫn có thể nhận được lời mời của Cố Dĩ Phàm, chứng tỏ cô không tầm thường.
Trong những ngày tháng chung đụng, mọi người dần công nhận Đàm Trinh Tịnh.
Cô quả thực rất tài năng.
Buổi biểu diễn cuối năm sắp tới, các vũ công trong vũ đoàn đều đang gấp rút luyện tập. Sau lần diễn tập thứ ba, tiết mục biểu diễn vẫn chưa được xác định. Đàm Trinh Tịnh đi ra khỏi phòng thay đồ, xoa bóp phần vai gáy mỏi nhừ, theo thói quen cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đi về phía cửa.
"Đàn chị, để em đưa chị về nhà." Cố Dĩ Phàm không biết từ đâu chui ra.
Đàm Trinh Tịnh có chút đau đầu, trên mặt lộ ra sự áy náy, vừa muốn mở miệng từ chối thì đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Là Nhiếp Tu Tề.
m thanh của anh dịu dàng, quyến luyến của anh phát ra: "Tan làm chưa? Em chưa về nhà đúng không?"
"Vẫn chưa, em đang định đi tàu điện ngầm." Đàm Trinh Tịnh nói, sau đó áy náy gật đầu với Cố Dĩ Phàm rồi đi ra ngoài.
Cô cầm thẻ từ quét lên cửa an ninh, cửa mở ra, cô rảo bước đi tới cổng.
Cố Dĩ Phàm cũng đi theo cô ra ngoài.
"Ừ, em đừng đến ga tàu điện ngầm vội, nhìn về phía đối diện đi."
Trong phòng làm việc ở đầu dây bên kia, Nhiếp Tu Tề đứng dậy nhìn về phía xa xăm, ánh tịch dương khiến gò má của anh như được phủ một màu vàng kim.
Sắc trời dần tối, mặt dù tầm mắt bị người đi đường cản trở nhưng Đàm Trinh Tịnh vẫn nhìn thấy có một chiếc xe Passat đang đỗ ở đường đối diện, biển số xe có năm chữ số liên tiếp.
Không phải chiếc Audi A6 của Nhiếp Tu Tề, cô cảm thấy hơi thất vọng.
"Có gì đâu?" Cô khẽ nói.
"Em nhìn thấy chưa? Anh đã bảo chú Địch đợi em ở phía đối diện cổng chính." Nhiếp Tu Tề mỉm cười nói. Sau đó, anh đọc một dãy số, đó chính là biển số của chiếc xe ở phía đối diện.
"Lên xe đi, sau này chú ấy sẽ đưa đón em đi làm."
Lúc này, cửa xe Passat mở ra, một ông chú trung niên mặc vest đen bước xuống, cung kính gật đầu với cô: "Cô Đàm, cậu Nhiếp dặn tôi đến đón cô tan làm, mời lên xe."
Không chỉ có Đàm Trinh Tịnh bất ngờ mà Cố Dĩ Phàm đi theo phía sau cũng ngẩn ra.
Cô quay người gật đầu với Cố Dĩ Phàm, trên mặt nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Có người tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây, cảm ơn ý tốt của cậu."
Cố Dĩ Phàm chỉ có thể nhìn cô bước lên chiếc xe đó, sắc mặt anh ta tái đi.
Chiếc xe Passat khởi động rồi từ từ đi xa.
Chú Địch làm việc ở nhà họ Nhiếp đã nhiều năm, nhìn Nhiếp Tu Tề trưởng thành, Nhiếp Tu Tề điều ông đến chỗ Đàm Trinh Tịnh, đủ thấy sự coi trọng của anh.
Chú Địch gánh vác nhiệm vụ mà Nhiếp Tu Tề giao, trên đường tán gẫu vài câu ngắn ngủi đồng thời thăm dò tình hình gần đây của cô. Việc Cố Dĩ Phàm đi theo sau Đàm Trinh Tịnh vừa rồi, chú Địch đương nhiên cũng không bỏ qua.
Chú còn phải báo cáo tình hình với Nhiếp Tu Tề đang ở Lang Châu xa xôi.