"Thẩm Triệt, ngươi đứng đó, nếu không hôm nay chúng ta cá chết lưới rách."
Tay ta run rẩy.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến lại gần ta.
Ta đưa dao kề vào cổ mình.
Ta cảm nhận rõ rệt lưỡi d.a.o sắc bén đang rạch qua da thịt, cảm giác đau đớn nhói lên.
Sau lưng thậm chí cả toàn thân ta túa ra mồ hôi.
Thẩm Triệt dừng bước.
Nhưng ánh mắt vẫn nóng bỏng, như ánh mắt của một con rắn độc.
Xa xa thân ảnh duyên dáng thướt tha tiến tới.
"Thẩm lang, chàng đừng ép muội muội nữa."
Cố Kiều vừa mới đến gần Thẩm Triệt.
Liền bị hắn tung một cú, đá thẳng vào ngực.
Nàng lập tức bị đá bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi chỉ là một thiếp thất mà thôi, nơi này không phải là nơi ngươi có thể lên tiếng!"
"Ta với phu nhân ầm ĩ đến hôm nay, đều là tại ngươi."
"Ngươi đúng là tiện nhân!"
"Thẩm lang... chàng..."
Cố Kiều không thể tin được mở to hai mắt nhìn.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, lại nôn ra thêm một ngụm máu nữa.
Thẩm Triệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Kiều, như đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Người đâu, lôi con tiện nhân này ra ngoài, ném đến thôn trang tự sinh tự diệt đi."
Nhìn thấy vài gia đinh muốn tiến lên, ta lớn tiếng quát:
"Ta xem kẻ nào dám!"
Ngay lập tức đám gia đinh tiến cũng không được, lùi cũng không xong.