Bà mối và các nha hoàn đều cúi đầu đứng sang một bên, thu lại nụ cười, run rẩy lo sợ.
Các đồng liêu của Thẩm Triệt cũng đầy vẻ khó xử, ở lại thì không được, mà rời đi cũng không xong.
Ta không để ý đến Thẩm Triệt đang ở ranh giới của cơn thịnh nộ.
Quay người trở về viện của mình.
Thẩm Triệt không lên tiếng ngăn cản, đám hạ nhân càng không dám cản ta.
Ta và Thẩm Triệt thành thân được năm năm, hiện nay hắn đang giữ chức vụ cao, là Thẩm tướng quân quyền thế trong triều.
Mà ta, chỉ là một phụ nhân nơi hậu viện.
Vì vậy, dù cho hắn có muốn giẫm lên thể diện của ta để cưới đích tỷ ta làm bình thê,
Chẳng sợ ta bởi vậy mà trở thành trò cười cho cả kinh thành,
Cũng không ai tin rằng, ta sẽ cùng hắn hòa ly.
Khi ta bước đến sau tấm bình phong, nghe thấy có người trong chính sảnh mở miệng cầu tình:
“Thẩm tướng quân, phu nhân hẳn cũng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi.”
“Phu thê nào có giận nhau qua đêm, ngài dỗ dành vài ngày rồi đâu lại vào đó thôi.”
“Hừ!”
Thẩm Triệt hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là dựa sủng mà kiêu, không cần bận tâm đến nàng.”
“Nếu không nhờ ta, làm sao nàng có được vinh hoa phú quý ngày hôm nay.”
“Các ngươi có thể đi hỏi nàng, nàng có thật sự dám hòa ly không?”
Thẩm Triệt vung tay áo bào rộng thùng thình, “Huống chi, chỉ có ta mới có thể hưu thê, làm gì đến lượt nàng đòi hòa ly.”
Ta đứng sau tấm bình phong, tay siết chặt góc bồn hoa, mượn lực để đứng vững.
Ta gắng gượng giữ thẳng lưng, nhưng nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Khi mới thành thân hắn hứa sẽ cho ta chỗ dựa, làm điểm tựa vững chắc cả đời.
Vì thế ta đã đồng hành cùng hắn, từ một thư sinh nghèo khó trở thành tân quý của kinh thành.
Lại đổi lấy một câu “Đố phụ, dựa sủng mà kiêu.” từ hắn.
Người ta thường nói, kẻ phụ lòng, sẽ phải nuốt ngàn vạn mũi kim.
Nhưng, chỉ có người bị phụ lòng, mới có thể hiểu được.
Những lời thề non hẹn biển đã tin tưởng trước kia, khi bị phụ bạc sẽ trở thành những mũi kim chi chít đâm vào tim.