Bàn tay hắn lướt lên, chạm vào mặt ta.
“A!”
Khi chạm phải dấu tay sưng đỏ, ta không khỏi hít một hơi lạnh.
“Làm đau nàng à? Còn tưởng Thẩm phu nhân không sợ đau cơ chứ!”
Hắn thì thầm bên tai ta, hơi thở như thổi vào cổ ta.
Có chút ngứa ngáy.
Ta muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm chặt cổ tay giữ lại bên cửa.
“Đừng nhúc nhích.”
Hắn siết chặt cổ tay ta.
Ta không biết hắn định làm gì, đành buông thả nhắm hai mắt lại.
Nửa bên mặt sưng đỏ được phủ lên thuốc mỡ mát lạnh, hương bạc hà dễ chịu xộc vào mũi.
Ta mở mắt, nhìn về phía Tạ Từ.
Đầu ngón tay ấm áp của hắn cùng thuốc mỡ mát lạnh lướt qua nửa bên mặt sưng đỏ của ta.
“Còn đau không?”
Ta hồi thần, nghiêng đầu né tránh tay hắn.
“Tạ đại nhân xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng?”
“Cố Tang, câu này từ miệng nàng nói ra thật buồn cười.”
Tạ Từ tức giận, xoay mặt ta lại, nắm cằm ta buộc phải ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
“Nếu thật sự tự trọng, Thẩm phu nhân hai năm trước đã không châm chọc ta, lại còn truyền khắp nơi ta không được.”
“Thẩm phu nhân còn nhớ rõ chuyện này không?”
Tạ Từ giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh viền môi ta.
“Thẩm phu nhân cũng chưa từng thử qua, sao biết ta không được?”
Ta nhìn chằm chằm vào hắn, ý đồ cảnh cáo hắn đừng làm bậy.
“Ngài cũng biết, lúc đó tình huống khẩn cấp, đó chỉ là lý do để bảo vệ bản thân mà thôi.”
Tạ Từ lại đột nhiên cười khẩy.
“Sao lại đổi sang dùng dây buộc tóc rồi, thật ra nhìn vẫn đẹp hơn kiểu tóc sáng nay nhiều.”
Hắn một tay kéo dây buộc tóc của ta ra, chậm rãi trói tay ta lại.
Sau đó ta bị ném xuống giường.
Nghĩ đến việc Tạ Từ, người thanh nhàn tài trí, lại bị gán cho tiếng xấu “không được”.
Nghĩ đến việc hắn đến giờ vẫn chưa thú thê.
Tuy rằng hiện tại hắn vẫn phong độ như xưa.
Nhưng khi ấy bởi vì chuyện này, hắn đã bị tước bỏ quan phục, chịu hình phạt đánh đòn, suýt mất mạng.
Ta hoàn toàn có thể đứng ra nói rõ sự thật, nhưng Thẩm Triệt khuyên ta không nên.
Chỉ vì hai người cùng làm quan trong triều, nước sông không phạm nước giếng.
Mà những ngày này, Thẩm Triệt ở trên triều nổi bật vô cùng.
Cho nên, sợ là chuyện này không phải ta vô ý mạo phạm.
Mà là vì ta dựng lên.
Thiên chi kiêu tử như Tạ Từ, nhất định là không thể nuốt trôi cơn giận này.