Hôn lễ trong viện vẫn diễn ra theo đúng trình tự, chiêng trống vang trời, pháo nổ râm ran.
Ta ngồi trong phòng bình tĩnh tính toán khế đất, tài sản và cửa hàng của mình.
Nha hoàn Như Ý lo lắng nhìn ta, do dự một lúc lâu mới lên tiếng.
“Phu nhân, lão gia chỉ nhất thời hồ đồ bị hồ ly tinh mê hoặc, người đừng nghĩ quẩn nhé!”
“Gia tộc này vẫn cần người chủ trì đại cục đấy.”
“Phu nhân, xin người đừng làm chuyện dại dột.”
Ta không nói gì, ta biết Như Ý đang an ủi ta.
Nhưng một khi đã tỉnh táo trong hôn nhân, sẽ không thể nào tự lừa dối bản thân được nữa.
Hắn giúp đích tỷ chuộc thân bị ta phát hiện.
Hắn nói sợ ta nghĩ nhiều, nói đích tỷ là người thân duy nhất trên đời của ta.
Sợ ta bị thiên hạ chê bai, vì vậy hắn phải bảo vệ nàng.
Sau đó, hắn ở lại biệt viện của đích tỷ cả đêm không về.
Hắn nắm tay ta đảm bảo chỉ là nhất thời say rượu mà thôi.
Hắn liên tục quá trớn, ta liên tục nhượng bộ.
Đến cuối cùng, lại biến thành ta dựa sủng mà kiêu, không đủ rộng lượng.
Đến buổi tối, toàn bộ biệt viện đều treo đèn lồng đỏ.
Dải lụa đỏ treo trên các nhánh cây, chữ "song hỷ" dán lên cửa sổ và tường, dưới ánh đèn lồng không khí vui tươi rộn rã.
Ta đuổi Như Ý đi, bước ra khỏi viện, nhìn về phía phòng chính.
Phòng chính rực rỡ ánh đèn, ánh sáng lấp lánh, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Còn viện của ta ngay cả một ngọn đèn còn không có, tối đen như mực.
Ngày xưa, ta sợ nhất những đêm tối như vậy.
Năm thứ hai sau khi thành hôn với Thẩm Triệt, bởi vì lập trường bất đồng, ta đang mang thai bị thích khách bắt đi.
Nhốt trong ngục tối tăm không thấy ánh sáng bảy ngày bảy đêm không thể chợp mắt.
Bọn thích khách muốn dùng ta để ép Thẩm Triệt phản bội, Thẩm Triệt từ chối.
Bọn họ với tư cách là bề tôi rất coi trọng trung nghĩa, cho nên ta không trách hắn.
Khi được cứu ra, ta bị sảy thai, thân thể tổn thương, tâm lý cũng chịu đựng tổn thương lớn.
Từ đó trở đi ta không thể một mình đối diện với bóng đêm.
Ngủ cũng cần ánh nến chiếu sáng.
Thẩm Triệt vì muốn bù đắp cho ta, đã đến Bắc Địa mua viên minh châu sáng lấp lánh, gắn trên đầu giường.
Chỉ để ta nửa đêm không sợ hãi mà bừng tỉnh.
Nhưng hiện tại, những bằng chứng tình yêu trước đây đã trở thành nỗi đau không thể chịu nổi.
Ta để lại chìa khóa quản gia cùng thư hòa ly, tỉ mỉ kiểm tra lại căn phòng một lần nữa.
Chuẩn bị rời đi.
Lại va phải một ánh mắt.
Chủ nhân của ánh mắt khoanh tay, ánh mắt đầy thâm ý: “Thẩm phu nhân, trễ thế này lại muốn đi đâu vậy?”
Ta không biểu lộ cảm xúc lùi lại một bước, nắm chặt gói đồ trong tay.
“Tạ đại nhân không ngồi tiệc ở phòng chính, đến hậu viện của ta, có chuyện gì sao?”
Tạ Từ, Thủ phụ đương triều, cùng Thẩm Triệt được gọi là song tướng.
Trong quá trình Đương kim Thánh Thượng lên ngôi Hoàng đế đã có công không nhỏ.
Chỉ là dường như hắn từ trước đến nay không ưa gì Thẩm Triệt.
Không ngờ hôm nay hắn cũng đến.
Tạ Từ từ trong bóng tối bước ra, khoanh tay đứng đó.
“Thẩm phu nhân quả thực là nhanh mồm nhanh miệng mà.”