Kỳ Nhi nói là làm, nói không cho ăn uống thì sẽ không cho ăn uống, những người khác cũng không dám một mình cãi lệnh. Mùa đông đầu tháng mười hai, Tần Chính vừa chịu lạnh lại vừa đói khát, qua ba ngày bắt đầu có chút không kháng cự được.
"Lão gia, ngài làm vậy tội tình gì?" Tiểu Bính Tử xem như vẫn còn có chút tình nghĩa, trừ việc phục vụ ăn uống y một khắc cũng không rời khỏi Tần Chính, giúp Lão gia nói chuyện giải sầu. "Nghiêm Ổ Chủ kia dáng vẻ rất xinh đẹp, so với các vị Chủ tử cũng không kém là bao." Người khác có cầu cũng không được kìa.
"Miệng cẩu của ngươi chỉ toàn nói ra mấy câu vô dụng, chẳng nhẽ vì hắn đẹp, ta không cần xem gia sự, lập tức phải thú hắn?" Tần Chính cả người gần như vô lực cũng vẫn có tinh thần cãi nhau với Tiểu Bính Tử.
"Lão gia, nói như vậy cũng không đúng! Ngài đừng quên ngài đã đem người ta....làm...làm cái kia..."
"Ta đó là...thân bất do kỷ...thân bất do kỷ ngươi hiểu không?"
"Thật sao?" Tiểu Bính Tử dùng ánh mắt thập phần khinh miệt liếc Tần Chính một cái, đoạn lại chui vào chăn đệm trải sẵn, "Tiểu nhân ngủ, Lão gia cũng mau nghỉ ngơi đi!"
"Nghỉ ngơi? Lão gia ta cả ngày đều đã nghỉ ngơi rồi!"
Trời ban đêm tối đen, Tần Chính cô đơn sầu não thế nào cũng không ai thấy được.
- ---------
"Thất chủ tử, bị nhiễm phong hàn phải không?" Như Nguyệt vội vã nắm tay A Kiệt bắt mạch.
"Đại chủ tử thật sự cái gì cũng huấn luyện cho nha hoàn các ngươi à?" Cả bắt mạch cũng biết.
"Đó là vì muốn các Chủ tử được phục vu chu đáo." Như Nguyệt bắt mạch xong lại giúp hắn kéo tay áo xuống, "Không có trở ngại, Thất chủ tử có lẽ hôm qua bị lạnh nên mới nhiễm phong hàn."
"Hừ," A Kiệt tự giễu nói, "Người luyện võ lại dễ dàng nhiễm phong hàn như vậy?"
"Chủ tử, ngài mấy ngày nay hình như chưa ăn uống gì cả?"
"Hắn còn bị treo trên kia, ta làm sao ăn?"
- ---------
"Đã được bảy ngày." Duy Nhất nhìn thoáng qua mấy món trên bàn, không có tâm trí ăn uống liền phất tay bảo hạ nhân mang đi.
"Bảy ngày?" Tố Tâm nghiêng đầu hỏi, "Cái gì bảy ngày?"
"Tên oan gia kia đã bị treo bảy ngày, bảy ngày không có ăn uống...." Duy Nhất hiện tại ngay cả khí lực giáo huấn nha đầu cũng không có.
"Ngài đang nói Lão gia?"
"Trên đời này ngoại trừ hắn ra còn có người nào khiến bản Hầu Gia phải quản sống chết?" Dù không có khí lực cũng phải giáo huấn nha đầu chết tiệt kia một lần!
"Vâng vâng vâng, Tố Tâm biết rồi!" Tố Tâm vững vàng đỡ được bình hoa Duy Nhất ném tới, sau nghĩ muốn lấy lòng Chủ tử liền nói, "Hay là chúng ta đi thỉnh một tên đạo sĩ?"
"Đạo sĩ? Ngươi muốn hàng phục Nghiêm Thanh Nhẫm hay Đại chủ tử?" Nha đầu kia phải chọc hắn tức chết mới vừa lòng phải không?
"Không phải không phải, nô tì muốn làm trời mưa, Lão gia nhất định là đang khát chết, không có ăn còn cầm cự được chứ thiếu nước thì......"
"Phải phải, ta như thế nào lại không nghĩ tới? Tố Tâm, thì ra ngươi cũng có lúc hữu dụng."
"Ách...tạ ơn chủ tử...khích lệ..."
- ---------
"Thiên linh linh địa linh linh, Lôi Thần Điện Mẫu nghe lệnh ta..."
"Nhanh lên! Ta bảo ngươi, nếu cầu không được trời mưa, bản Hầu Gia tru di cửu tộc nhà ngươi."
- ---------
"Lục chủ tử, Tâm Như xin cậu đừng khóc!" Tâm Như ngày thường vốn rất kiên định trấn tĩnh bây giờ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nàng đã nghĩ hàng trăm cách vẫn không thể khiến Lục chủ tử ngừng nước mắt.
Lục chủ tử đã sắp phá vỡ kỷ lục khóc liền ba ngày trong quá khứ, chỉ sợ nếu tiếp tục khóc sẽ [thủy tẫn nhân vong]
[Ta cũng không muốn khóc, nhưng ta dừng không được.]
"Lão gia đã vất vả lắm rồi, nếu biết Chủ tử khóc lâu như vậy sẽ rất lo lắng."
[Các ngươi đừng cho Lão gia biết!]
"Nô tì đương nhiên sẽ không, nhưng Tiểu Bính Tử mỗi ngày đều mang hết thảy chuyện trong phủ cấp báo cho Lão gia."
[Vậy làm sao bây giờ?] Hắn thật sự dừng không được, [Hay là gọi Tiểu Bính Tử tới...gọi tới...ân...đánh hắn mấy cái bảo hắn không được khai ra...Nếu không dùng dược hạ độc hắn được không?...]
"Không được!"
- ---------
"Đúng là mặt trời mọc hướng tây." Sĩ Thần giả vờ hướng mắt về phía tây.
"Chẳng lẽ ta không thể tới tìm ngươi trò chuyện uống rượu à?" Vân Phi đặt bình rượu xuống, mặc kệ Sĩ Thần châm chọc, đi thẳng vào phòng lấy ra hai chén rượu.
"Lá phong ở nơi này rất đẹp. Lúc trước đã nghĩ Hồng Diệp Hiên nhất định phải của ta, không ngờ Đại chủ tử lại cho ngươi." Vân Phi rót đầy chén đưa cho Sĩ Thần.
"Vị trí bình thê ngươi cũng đã đoạt đi, Hồng Diệp Hiên nho nhỏ ngươi cũng muốn tranh với ta?"
"Bình thê..." Vân Phi thân thủ nhanh nhẹn tiếp được một chiếc lá phong đang rơi, "Sĩ Thần, ngươi có biết [Tam thê tứ thiếp] xuất xứ từ điển cố nào không?"
"Câu này cũng có điển cố?"
"Ta không biết, mẹ ta nói, [nhất phát thê nhị bình thê tứ thiên thiếp], chính thất làm công việc quản gia, bình thê hai bên phò trợ, thiên thiếp phải tận tâm hầu hạ phu quân cùng ba vị phu nhân." Nói xong, Vân Phi ngửa đầu uống cạn chén rượu.
"Còn có loại điển cố này à? Ta kiến thức không ít, bất quá muốn ta hầu hạ ngươi, mơ tưởng!"
"Ai cần ngươi hầu hạ, nói nhiều như vậy ngươi còn chưa hiểu được ý ta?"
"Ta dĩ nhiên hiểu, ý ngươi nói [tam thê tứ thiếp] nhiều hơn hay ít hơn đều không giữ được cân bằng hòa thuận chứ gì? Nói nửa ngày cũng là ngươi không thích Lão gia tái thú." Sĩ Thần cũng tự ban cho mình một chén rượu.
"Chẳng lẽ ngươi thích?"
"Không thích thì làm được gì? Hắn suy cho cùng chính là Lão gia......Đại chủ tử cũng đã đồng ý...Chúng ta có thể nói gì? Năm đó ngươi chẳng phải cũng vì đã lên giường cùng Lão gia mới đoạt được vị trí bình thê..." Sĩ Thần liên tục uống hết ba chén rượu, ngà ngà say ngã xuống bàn...
"Mặc kệ ngươi tin hay không, lúc trước ta không bao giờ nghĩ...lại gả cho một người nam nhân..."
- ---------
"Lạnh quá! Lão gia ta đã sắp bị lạnh chết! Ông trời thực không có mắt, lúc nào rồi mà còn đổ mưa."
"Như vậy Lão gia sẽ không khát." Ngũ chủ tử thật là lợi hại, có thể nghĩ đến chiêu cầu mưa này.
"Như thế nào không khát? Lão gia ta đã bảy tám ngày chưa uống một giọt nước!"
"Nhưng lúc giữa trưa có một trận mưa..."
"Ngươi bảo Lão gia ta uống mưa? Khát chết cũng không uống thứ nước bẩn đó." Đã bảy tám ngày không uống một giọt nước mà vẫn có thể nói nhiều như vậy quả thực hiếm thấy.
"Lão gia...." Tiểu Bính Tử vừa nghe xong yết hầu liền trào ra mùi máu tươi, "Ngài-muốn-uống-loại-nước-gì?"
"Nếu không có nước suối sau núi Long Tuyền, ít nhất cũng là nước giếng phía sau Thính Vũ Các."
Tiểu BÍnh Tử nghe xong mắt trắng dã ngã xuống đất.
"Ngươi đừng chết! Ta mới là sắp đông chết rồi đây."
Tiểu BÍnh Tử đứng dậy, trông thấy Lão gia miệng tím tái mặt tối sầm, thậm chí nghe được âm thanh hai hàm răng run lên. Như thế nào lại như vậy? Dựa vào nội lực Lão gia cho dù bị đông lạnh cũng không đến mức như thế?
"Lão gia ngài chờ tiểu nhân....tiểu nhân đi gọi các chủ tử..."
"Quay lại!" Tần Chính lớn tiếng quát Tiểu Bính Tử, "Không được đi!"
"Nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì, còn không mau đốt cho ta chút củi lửa?"
"Nhóm lửa?" Tiểu Bính Tử ngước nhìn Tần Chính bị treo trên cao hơn mười thước, có lẽ phải nhóm một đống lửa lớn.
- ---------
"Nhanh lên, nhanh lên, mau mang thêm củi!" Tiểu Bính Tử nhấc chân đá tên hạ nhân đang ôm củi một cái, tiếp tục thúc giục, "Mọi người nhanh nhanh lên!"
"Lão gia, có ấm không?"
"Không được, lửa lớn một chút!"
"Ta bảo các ngươi còn không nhanh lên?"
Hơn mười người chạy qua chạy lại đốt lửa cho Lão gia, chỉ lát sau dưới chân hắn củi đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, lửa cũng càng lúc càng lớn.
"Lão gia, có nóng không?"
"Nóng lắm nóng lắm." Thật sự là hơi nóng.
Đống lửa lớn chiếu sáng cả bầu trời đêm, người ngoài Tần Phủ nhìn thấy còn tưởng hỏa hoạn cùng nhau chạy đi lấy nước. Tần Chính thân thể dần dần ấm áp lên, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.
"Tiểu Bính Tử, lửa hình như mạnh quá."
"Cái gì?" Âm thanh củi lửa lách tách khiến Tiểu BÍnh Tử không nghe rõ tiếng Lão gia, "Lửa chưa đủ mạnh à?......Các ngươi các ngươi....mau thêm củi cho ta!"
"A---!" Ngọn lửa nhanh chóng bốc cao bén vào góc áo Tần Chính, "Nô tài chết bầm! Các ngươi muốn đem Lão gia ta nướng ăn à?"
Tiểu Bính Tử lập tức thi triển khinh công bay lên dập tắt lửa trên áo Tần Chính, "Lão gia ngài không sao chứ, Lão gia..."
- ---------
Nghiêm Thanh Nhẫm đi vào Tế Thiên Đàn nhìn thấy Tần Chính dáng vẻ càng lúc càng suy yếu...
"Ngươi thà bị như vậy cũng không chịu dung ta?"
"Ngươi...muốn ta thế nào dung hạ ngươi...Ta có thể thú ngươi...nhưng nơi này...." Tần Chính cúi đầu dùng âm thanh khàn khàn tiếp tục nói, "...nơi này đã không còn chỗ để lưu ngươi...nếu có thể...ta sẽ thú ngươi..."
"Đã có thể dung hạ bảy người bọn họ, vì sao ta không được?"
"Không phải ngươi không được...là không kẻ nào có thể được...tình cảm....phân cho....bảy người đã là không nên...chỉ trách lúc ấy còn trẻ khó kìm lòng nổi...Đời này ta đành phụ ngươi..."
"Hắn như vậy sắp chết, ngươi vẫn nhẫn tâm?" Không biết lúc nào Kỳ Nhi đã ở phía sau Thanh Nhẫm.
"Ta nói rồi...trừ phi hắn thú ngươi..." Kỳ Nhi nhìn Tần Chính, nói chuyện có chút đứt quãng.
Nghiêm Thanh Nhẫm thê lương nở nụ cười, "Buồn cười, ta có nói sẽ gả cho hắn sao? Đường đường Đào Hoa Ổ Chủ như thế nào lại gả cho một nam nhân..."
Không đợi Thanh Nhẫm nói hết lời, Kỳ Nhi búng tay một cái, chặt đứt bốn chiếc khóa, phi thân lên ôm chặt Tần Chính đáp xuống...