"Hả?" Ngụy Vô Song nhất thời không phản ứng kịp, nhưng nhìn khuôn mặt thụ thương của Kỳ Nhi, hắn ngồi xuống vòng tay ôm lấy thân thể nho nhỏ ấy, ôn nhu nói, "Ngụy đại ca không sợ thi thể thối rữa, Kỳ Nhi không muốn thì chúng ta không đi!"
"Ta không muốn thì sẽ không đi à?"
"Ân. Không đi nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại thoáng qua vẻ nghi hoặc, nó thật sự không biết Ngụy Vô Song đang nghĩ cái gì, nó cũng rất muốn biết. Nó hy vọng Ngụy Vô Song sẽ không đưa nó đi Nam Lương lĩnh thưởng, nó muốn ở chung với Ngụy Vô Song...
Ngụy Vô Song nhẹ nhàng gõ gõ lên cái đầu nhỏ đang suy nghĩ miên man, bế nó lên cõng sau lưng, vội vã bước đi giữa buổi trưa nắng gắt. Quần Ngạo bị thương, đó là lần đầu tiên hắn biết thế nào là sợ hãi, hôm nay cái cảm giác đó bỗng nhiên cuồn cuộn trong lòng. Năm tên ngoại nhân dị tộc võ công cao cường chiêu pháp quái dị, có thể xem là cao thủ ở Trung Nguyên, hắn sợ không bảo hộ được Kỳ Nhi, sư phụ nếu biết hắn vô dụng như vậy chắn chắn sẽ trục xuất hắn khỏi sư môn.
Từ khi mới gặp, sư phụ đã buộc hắn luyện công, chỉ trong một năm đã mang công phu cả đời tất cả đều truyền cho hắn. Hắn không phải thần tiên, mỗi loại võ công chỉ hiểu được bề ngoài mà chưa lĩnh hội được huyền cơ bên trong, hắn cần có thời gian, vốn muốn ở lại Triển Phủ nghiên cứu... Bạch Vân Thành phòng thủ kiên cố, nhưng đứa bé kỳ lạ này lại...
"Ngụy Vô Song... tại sao ngươi không hỏi ta là ai?" Kỳ Nhi có lẽ đoán được hắn đang nghĩ gì, đột nhiên hỏi một câu.
"Ngươi không phải là Kỳ Nhi, một con tiểu kỳ lân cổ cổ quái quái à?"
"Ngươi mới cổ quái!" Nhớ đến Tiểu Lâm, Quần Ngạo cùng A Kiệt, Kỳ Nhi lại nói, "Người Trung Nguyên mới cổ quái!"
"Vậy tiểu kỳ lân là người ở đâu?"
"Nam Lương"
"Nam Lương... Bạch Vân Thành... " Ngụy Vô Song nhỏ giọng tự hỏi, mơ hồ hiểu được, "Xem ra Nam Lương có rất nhiều tiểu kỳ lân cổ quái."
Kỳ Nhi nổi giận, một mực cho rằng người Trung Nguyên mới cổ quái, hai tay ôm lấy bờ vai của Ngụy Vô Song hung hăng cắn một miếng, tiếc rằng cái lưng này thật sự rất cứng cáp, áp đến vẹo mũi cũng không cắn được một miếng thịt, chỉ để lại mấy dấu nước bọt nho nhỏ.
"Đói bụng à? Đến ngôi làng phía trước sẽ có quán xá." Thịt của ta thì không thể ăn.
- ---------
Năm tên dị tộc vẫn âm thầm đi theo hai người, bọn họ e ngại tên thiếu niên võ công cao cường này nên vẫn chưa ra tay, huống hồ trong bọn họ có một người đang bị thương, chi bằng yên lặng chờ đợi thời cơ. Năm người đi theo mười ngày, Ngụy Vô Song cũng mười ngày không ngủ, luôn luôn ở bên cạnh Kỳ Nhi không rời nửa bước, Kỳ Nhi ngủ rồi hắn mới ngồi xuống chợp mắt. Năm người kia đang đợi, đợi hắn có một chút sơ hở sẽ một kiếm đoạt mệnh, không ngờ cũng là đang cho hắn thời gian.
Mười mấy ngày nay hắn kiệt lực tu luyện một bộ nội công tâm pháp của sư phụ truyền cho. Năm xưa Đệ Ngũ Vũ trong lúc nguy nan tuyệt vọng đã nghĩ ra bộ nội công này, luyện trong một tháng có thể gia tăng năm thành nội lực, thế nhưng không phải bắt đắc dĩ thì không nên mạo hiểm tu luyện. Hắn không có thời gian một tháng, những người kia chắc chắn sẽ không đợi lâu như vậy.
Tà dương buông xuống, những ánh nắng cuối cùng xuyên qua đám lá cây rọi xuống bóng người đang ngồi yên tĩnh dưới đất. Bé con đã tỉnh ngủ nhưng vẫn không mở mắt, đầu gối lên chân hắn rất khó chịu, nhưng nó vẫn muốn nằm như thế thêm một lúc.
Một, hai, ba, Ngụy Vô Song thở sâu ba lần, trong chớp mắt gió bắt đầu nổi lên, một bóng người như một con chim to lao ra tấn công sau lưng hắn, lực chưởng chấn kinh màng nhĩ. Gần như ngay lập tức người nọ bị đánh bật ra xa, tê liệt rơi xuống đất không đứng dậy được. Bốn người kia xuất hiện, kinh ngạc nhìn tên thiếu niên bình tĩnh trước mặt.
"Thiếu hiệp công phu cao như vậy, tội gì lại đừa giỡn chúng ta!"
Ngụy Vô Song một tay ôm Kỳ Nhi, một tay cầm Cự Long Kiếm, năm người kia cả kinh, hắn dùng tay trái cầm kiếm, lần trước giao thủ tay trái của hắn đã bị thương sâu đến xương cốt, tên thiếu niên liều lĩnh này đúng là không xem bọn họ ra gì.
Hắn cũng không có ý khinh thường đám người nọ, chẳng qua đối với hắn cầm kiếm tay phải hay tai trái đều như nhau, tay trái bị thương nên mới dùng tay phải che chở Kỳ Nhi.
Tên dị tộc lúc nãy bị thương đã đứng dậy được, năm người bày ra trận thế, hai mắt đỏ quạch sát khí bức người, cùng hét lớn, "Chịu chết đi!"
Võ công của người dị tộc dựa vào hai thứ: sức mạnh và tốc độ, liên tục một đống lợi khí lao đến muốn tránh cũng tránh không kịp, nếu chỉ một người thì không có gì e ngại, đằng này năm người cùng liên thủ, trận pháp biến hóa không ngừng.
Tuy trận này khó có thể phá giải nhưng trong bọn họ đã có hai người từng bị thương, chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Quan sát trận pháp của năm người kia, Ngụy Vô Song nhớ đến lúc còn nhỏ ở Bạch Vân Thành hắn đã luyện qua Lưu Vân Kiếm. Đã là "lưu vân", lúc nhanh lúc chậm, biến hóa hàng vạn hàng nghìn, Cự Long Kiếm nặng hơn trăm cân ở trong hắn cũng giống như giao long du vân, trường kiếm lao trong không khí thanh âm đầy uy lực, thắng bại đã có thể đoán trước.
Ngoan cố chống cự, năm người kia dùng lại chiêu cũ, bốn người phân tán sự chú ý để một người chĩa mũi đao lao thẳng vào Kỳ Nhi, Ngụy Vô Song theo bản năng đưa tay phải ra đỡ, nhưng cảm thấy một cổ lực đạo đột nhiên xuất hiện, không kịp suy nghĩ đã thấy song chưởng của Kỳ Nhi đánh thẳng vào người nọ, đao lớn văng ra bị hắn đánh một kích liền gãy thành hai đoạn.
"Kỳ Nhi!" Ngụy Vô Song xanh mặt, xem ra bị dọa không nhẹ.
"Đợi lát nữa hẵng nói..."
Bị kinh hách, Ngụy Vô Song toàn bộ phát tiết vào năm người dị tộc, chiêu chiêu ngoan lệ không hề lưu tình, vốn là muốn phế võ công bọn họ nhưng không cách nào kiềm chế ra tay hạ sát.
- ---------
"Kỳ Nhi tỉnh lại đi, bị thương à?"
"Không phải, chỉ là mệt mỏi." Một chưởng kia nó đã dùng toàn bộ khí lực.
Ngụy Vô Song lúc này mới an tâm, nghiêm mặt giáo huấn, "Chẳng biết lợi hại! Một đao kia có thể lấy đầu nhà ngươi."
"Cũng có thể phế bỏ tay phải của ngươi."
"Tay phải không còn thì còn tay trái. Kỳ Nhi biết võ công à?" Một đứa bé có thể đánh văng một đao là không có khả năng, trừ phi đã luyện qua nội công.
"Ngươi tưởng chỉ mình ngươi biết à?" Từ lúc mới biết chuyện mỗi ngày đều phải luyện công.
Áp lên bàn tay nhỏ bé vận chân khí, liền xuất hiện một cổ khí khác chống lại, hài đồng mới bày tuổi đã có nội lực như vậy! Ngay cả Vân Phi xuất thân từ võ lâm thế gia, bảy tuổi cũng chỉ mới tập kiếm pháp quyền cước, tu luyện nội lực quá sớm đối với một đứa bé chỉ có hại mà không có lợi.
"Kỳ Nhi muốn tập võ công sau này Ngụy đại ca dạy ngươi được không?"
"Ta muốn học bộ kiếm pháp lúc nãy."
"Cũng được. Cái đó gọi là Lưu Vân Kiếm, là kiếm pháp tổ truyền của Bạch Vân Thành..."
- ---------
"Lưu Vân kiếm thức thứ hai, động thì như mây bay, tĩnh thì như mặt nước, hình pháp không đổi nhưng tốc độ không phải như vậy. Được rồi, hôm nay dừng ở đây!" Ngụy Vô Song lau mồ hôi cho Kỳ Nhi, "Kỳ Nhi rất thông minh, mấy ngày nữa luyện xong thức này sẽ luyện đến thức tiếp theo. Lúc trước Vân Phi cũng học rất nhanh..."
Lưu Vân Kiếm... Bạch Vân Thành... Đứa bé tiểu Vân Phi thích kéo tay hắn gọi Ngụy ca ca, hắn đã đáp ứng sẽ quay lại Bạch Vân Thành, nhưng hắn không làm được, đứa bé lúc trước bây giờ chắc đã là một thiếu niên tuấn tú...
"Ngươi nói Thiếu Chủ của Bạch Vân Thành?"
"Đúng vậy, Lưu Vân Kiếm của Vân Phi mới là chính tông, hắn múa kiếm vừa nhanh vừa đẹp." Nhớ đến hình ảnh Vân Phi mặc bạch sam múa kiếm giữa trời hoa rơi, Ngụy Vô Song không khỏi mỉm cười.
"Hắn lợi hại lắm à?"
"Lợi hại, rất lợi hại, ngay cả huynh trưởng của hắn cũng không bằng..." Ngụy Vô Song không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nhíu mày của Kỳ Nhi, vô tư nói.
"Ta muốn đến Bạch Vân Thành!"----------
Kỳ Nhi muốn dùng kiếm thật, Ngụy Vô Song chỉ làm cho nó một thanh kiếm gỗ, bảo là kiếm thật nó không dùng được, sao lại không dùng được, lúc trước nó đều dùng kiếm thật đó thôi. Đợi Ngụy Vô Song ngủ say, nó mở hành lý tìm Cự Long Kiếm, vỏ kiếm tinh mỹ, thanh kiếm này thoạt nhìn cũng rất bình thường, có lẽ nó dùng được.
Thanh âm rất lớn khiến Ngụy Vô Song thứ giấc, hắn bât người dậy, chứng kiến một cảnh tượng rất buồn cười. Tên trộm nhỏ kia bị Cự Long Kiếm đè nặng, rất giống một con rùa bị lật ngửa, bốn chân quơ quào liều mạng giãy giụa. Sợ rùa bị thương, hắn tiến đến cầm lấy Cự Long Kiếm.
Kỳ Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, hai mắt trợn tròn vừa hận vừa giận. Nhớ tới hình ảnh lúc nãy Ngụy Vô Song lại không nén được ôm bụng cười to, càng nghĩ càng buồn cười, cười đến mệt mỏi lại quỳ xuống gập người phát ra những tiếng cười nhỏ.
Người này đáng chết! Đó là lần đầu tiên Kỳ Nhi có cảm xúc với Ngụy Vô Song.