Ra khỏi cung điện, Ngụy Vô Song vẫn còn đang suy tư về câu nói của Hải Phượng Hoàng. "Lúc nào không muốn hắn nữa thì cứ giết hắn đi!" Không muốn cái gì? Bảo hắn giết ai? Đang nói về Kỳ Nhi sao? Hắn sao lại không muốn Kỳ Nhi, hắn muốn cực kỳ!
Nghĩ nghĩ, Ngụy Vô Song không kiềm được ôm Kỳ Nhi vào ngực. Hắn muốn đến đau cả lòng.
Kỳ Nhi gục đầu trên vai hắn, nói bằng giọng buồn bã, "Xem như chưa từng nghe Hải Phượng Hoàng nói gì..."
"Chưa từng nghe qua! Chưa từng nghe qua!" Đương nhiên chưa từng nghe qua. Hắn làm thế nào lại không muốn Kỳ Nhi, làm thế nào lại giết Kỳ Nhi.
Ngụy Vô Song không phải người Nam Lương, hắn không thể hiểu được Hải Phượng Hoàng muốn nói cái gì. Cho dù là người Trung Nguyên hay Nam Lương, chuyện thành thân đều phải vâng lời cha mẹ, chỉ có một chỗ khác biệt, trong mắt người Trung Nguyên đồng tính kết thân là việc dâm loạn ô uế, trong khi với người Nam Lương là chuyện bình thường. Đại tỷ như mẹ, nếu vâng theo lời Hải Phượng Hoàng, cả đời của Kỳ Nhi xem như đã được định đoạt.
- ---------
Đến Nam Lương như vào hang hổ, hai người vừa rời khỏi cung điện của Hải Phượng Hoàng không xa thì bị một đám người vây bắt. Mấy trăm tên lần này so với những tên trước kia chẳng qua chỉ là hạng tôm tép, nhưng một lúc hỗn chiến nhiều người như vậy, vạn nhất xảy ra sơ suất có thể làm Kỳ Nhi bị thương.
Cự Long Kiếm vừa ra khỏi vỏ, một hồi vó ngựa kịch liệt từ phía trước truyền đến, bụi tung mù mịt không thể nhìn thấy người cưỡi ngựa là ai. Ngụy Vô Song đứng thẳng, vận khởi một cỗ chân khí, chỉ kiếm lên trời, vừa định chém một nhát thì thấy đoàn người ngựa xông đến tấn công mấy trăm tên đang vây bắt bọn họ. Chẳng lẽ là cứu binh?
Ôm Kỳ Nhi nhảy ra khỏi trận hỗn chiến, vừa đáp xuống đất liền nghe thấy một hương thơm kỳ lạ, ngây ngất thấm lòng.
"Khinh công rất tốt, nói vậy võ công nhà ngươi cũng không tồi!"
Một thân ảnh tử sắc bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt. Hắn từng nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của sư phụ và Hải Phượng Hoàng, nhưng vẫn bị vẻ đẹp trước mắt làm cho say mê.
Hắn một thân màu tím, rất lộng lẫy, làm cho mọi thứ xung quanh dường như đều nhuộm thành màu tím. Mái tóc dài quá thắt lưng bay bay trong gió, một lọn tóc bên mang tai được buộc lại bằng những viên ngọc tím. Khuôn mặt thon thả, đẹp tà mị. Cầm đoản kiếm, áo bào dài chấm đất, trên cổ mang trang sức màu tím, những thứ phục sức dành cho nữ nhân này rất hợp với hắn, nhưng hắn tuyệt đối không giống như nữ nhân.
"Đa tạ tương trợ!" Ngụy Vô Song cung tay nói lời cảm tạ.
"Không cần! Ta vốn không muốn cứu các ngươi, việc thừa!" Tử y nam tử nhìn khuôn mặt uấn nộ của Kỳ Nhi nói, "Hải Kỳ Nhi, sau này đừng về Nam Lương nữa! Ta không muốn có thêm phiền phức."
Kỳ Nhi tức giận nói, "Không cần ngươi đa sự!"
"Câu này ngươi nên nói với Hải Phượng Hoàng!" Ả nữ nhân chết tiệt, một ngày nào đó ta sẽ giết ả.
Nghe hai người đối đáp, Ngụy Vô Song hỏi, "Huynh đài là?"
"Hải Đàm! Ngươi là người Trung Nguyên, đừng xưng huynh gọi đệ với ta!" Tử y nam tử càng thêm tức giận.
Ngụy Vô Song bật cười, người này thật là thú vị, đã chịu trả lời mà còn nổi giận với hắn. Lúc ban đầu gặp Kỳ Nhi cũng thế, cứ hỏi thì nó sẽ trả lời, chẳng lẽ ở Nam Lương người nào cũng như vậy à?... Thật thú vị!
Hải Đàm, hoa quỳnh màu tím, họ Hải...
"Chẳng biết có thể đến quý phủ quấy rối mấy ngày được không?" Nhất thời cũng không biết phải xưng hô thế nào, đơn giản cứ bỏ qua.
Lời yêu cầu vô lễ càng khiến Hải Đàm giận dữ, "Chẳng biết lễ độ!"
"Tại hạ đúng là không biết lễ độ, nhưng chỉ xin ở lại mấy ngày chứ không có ý khác." Mấy ngày liền bôn ba cơ thể của Kỳ Nhi đã chịu không nổi, sau này có thể còn có nhiều người đến quấy rầy, trước tiên tìm một chỗ cho Kỳ Nhi nghỉ ngơi một chút.
Vừa lúc nãy chứng kiến được khinh công cực kì lợi hại của Ngụy Vô Song, Hải Đàm trong lòng khen ngợi không ngớt. Cho bọn họ ở lại mấy ngày cũng không sao, chỉ là vẻ mặt tràn đầy tự tin của Ngụy Vô Song rất đáng ghét.
"Theo ta!" Thế mà lại nghe lời.
Một tiếng ngựa hí thê lương, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một con ngựa bờm tím ngã vật ra đất, đầu quặt sang một bên, thổ huyết mà chết.
"Làm phiền!" Ngụy Vô Song nhìn về phía thân ảnh màu tím ấy, chỉ vào trán Kỳ Nhi. Hình như những người xinh đẹp đều tính tình không tốt, nhất là những người mang họ Hải...
- ---------
Ngụy Vô Song khó khăn lắm mới có một buổi sáng dậy sớm, liền đứng trong đình viện múa kiếm. Hải Đàm vốn say mê kiếm pháp, nghe hạ nhân hồi báo lập tức đi tới đình viện, thấy hắn nhắm mắt cầm kiếm múa chầm chậm, thay vì nói múa kiếm không bằng gọi là làm trò khỉ thì đúng hơn. Nghĩ thầm, hôm qua ta nhìn lầm rồi, người này chỉ bình thường thôi.
"Hải huynh... Đàm, xin chào!" Nhớ ra người Nam Lương không thích được xưng huynh gọi đệ, Ngụy Vô Song lập tức đổi giọng. Gọi cả họ tên thì có vẻ vô lễ, cho nên cứ gọi danh tự, hắn trước nay không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa đối phương là nam tử nên chắc không có vấn đề gì.
Hải Đàm nghe cách xưng hô vô cùng thân thiết của tên kia liền rùng mình một cái, nhưng cũng không tức giận, ngượng ngùng nói, "Kiếm pháp của Trung Nguyên cũng kỳ dị."
Ngụy Vô Song thản nhiên nói, "Tại hạ bất quá chỉ đang giãn gân giãn cốt, không dùng chiêu pháp nào cả. Chê cười!"
"Dùng kiếm không phải sở trường của ta, chưởng pháp thì còn có chút tâm đắc, chẳng biết có được lĩnh giáo hay không?" Hỏi xong không cần câu trả lời, Hải Đàm điểm mũi chân xuống đất, một bước phóng đến trước mặt hắn. Hắn thoáng cái đã thu hồi kiếm, đạp chân lui về phía sau, kéo dài khoảng cách của cả hai.
Động tác thật sự rất đẹp, Hải Đàm âm thầm tán thưởng, lần thứ hai ra chiêu, nhưng cho dù từng chưởng đều mạnh mẽ sinh phong hắn cũng không tiếp cận được đối phương. Ngụy Vô Song chỉ thủ chứ không tấn công, hai tay liên tục đánh trả giống như một tấm chắn vô hình. Qua trăm chiêu Hải Đàm càng ngày càng nóng ruột, mà đối phương vẫn như cũ khí định thần nhàn, một vẻ âm hận hiện lên trên mặt.
Vai trái đột nhiên như bị sét đánh, sau một lúc tê liệt liền giống như bị sắt nóng nung đốt, Ngụy Vô Song vội vàng nhảy ra xa, nhìn lại trên vai y phục đã bị xé toạc, da thịt căng lên như bị bỏng, máu sắp tuôn ra.
"Đáng tiếc Ngũ Độc Chưởng của ta chưa luyện thành, bằng không tay ngươi đã bị phế đi." Hải Đàm nhả ra một câu, bàn tay co gập vài lần, màu tím giữa lòng bàn tay từ từ biến mất.
"Lợi hại! Tại hạ chưa bao giờ thấy qua loại chưởng pháp kỳ dị như vậy, gọi là chưởng pháp cũng không đúng. Võ công của Nam Lương và Trung Nguyên quả nhiên bất đồng." Ngụy Vô Song thật tình khen ngợi.
"Hừ, Trung Nguyên các ngươi xem cái này là công phu tà môn thâm độc, ngươi cũng thế thôi!" Hải Đàm xem thường lời khen của Ngụy Vô Song, ánh mắt khinh miệt mà lạnh lùng.
"Cũng không phải. Luyện võ bất quá chia làm hai mục đích, thứ nhất là để tiêu khiển, thứ hai là giết người. Tiêu khiển thì không chia tà phái chính phái; còn giết người, tà môn thâm độc củng được, chính phái nhân nghĩa cũng được, đều là giết người." Ngụy Vô Song lắc đầu cười cười lại nói, "Hơn nữa chính phái tà phái cũng không phân rõ ràng, dựa vào cái gì để phân biệt. Chính phái muốn diệt tà phái, tà phái muốn diệt chính phái, nhưng nếu không có tà thì làm sao có chính, chính cũng không phải là tốt, tà không phải là xấu."
Nghe xong một đống quái luận kì lạ càng khiến Hải Đàm muốn kết giao với Ngụy Vô Song. Không phải vì hắn có võ công thần bí, mà còn vì một câu "Tà môn thâm độc củng được, chính phái nhân nghĩa cũng được, đều là giết người."
- ---------
Hải Phượng Hoàng phái người mang một món đồ đến cho Kỳ Nhi thì bị Ngụy Vô Song gặp được, thấy người nọ ấp a ấp úng, hắn nghi ngờ có chuyện quỷ dị, liền đoạt lấy hộp gỗ vừa định hủy đi thì Hải Đàm bước vào ngăn cản.
"Thứ này là vật cứu mạng của Kỳ Nhi."
"Vật cứu mạng? Nghĩa là thế nào?"
Kỳ Nhi không nói tiếng nào bước ra khỏi phòng, Ngụy Vô Song đành nhìn về phía Hải Đàm.
Hải Đàm ngồi xuống từ từ giải thích, "Hải Phượng Hoàng bắt hắn tập võ quá sớm, nội tạng bị thương, thuốc bình thường không thể trị được. Đây là thánh dược chữa thương có thể giải được trăm loại kịch độc, thiên hạ muốn cầu cũng cầu không được."
"Ả điên rồi à? Mèo khóc chuột!" Ngụy Vô Song ít khi phát ra ác ngôn, nhưng lúc này thật sự tức giận không chịu đựng nổi.
"Ả nữ nhân kia xem chuyện thiên hạ như chuyện vặt, chỉ duy đối với người đệ đệ ruột thịt này cũng coi như có tình nghĩa. Nếu không phải nhờ ả, Kỳ Nhi từ lâu đã chết trong bụng mẹ."
Ngụy Vô Song khinh miệt nói, "Ả có năng lực gì? Lúc đó chẳng qua mới mười tuổi có thể làm gì được?"
"Hùng viết phượng, thư viết hoàng, ả tên là Phượng Hoàng dĩ nhiên có nguyên nhân. Ta mặc dù không thích bị ả sai sử nhưng không thể không nói, nếu Hải Phượng Hoàng là nam tử thì từ lâu Trung Nguyên đã thuộc về Nam Lương." Một ả nữ nhân ma quái...
"Kỳ Nhi bị xem như yêu nghiệt, còn ả là tiên nữ hạ phàm đúng không?"
"Dù rất khó tin, người Trung Nguyên các ngươi có thể xem đó là hoang đường, nhưng ở Nam Lương từ thiên tử triều thần cho đến dân thường, chỉ cần có một số việc họ cho là đúng thì cả một giang sơn cũng có thể đổi chủ. Bọn họ không chấp nhận Kỳ Nhi còn có một nguyên nhân khác."
"Nguyên nhân gì?"
"Hải Phượng Hoàng là nữ tử, nhưng Kỳ Nhi là nam tự."
Ngụy Vô Song bỗng nhiên hiểu ra, cười khổ nói, "Ý ngươi là bọn họ sợ rằng Hải Phượng Hoàng sẽ nhờ cậy Kỳ Nhi... Thảo nào nhiều người muốn giết hắn như vậy, Kỳ Nhi thật sự đáng thương!" Rắc lên một tiếng, mới phát hiện tay ghế đã bị bẻ gãy.
"Ngụy huynh nếu không ngại thì ở lại mấy ngày, ta có vài vò rượu ngon."
Ra khỏi phòng, Hải Đàm nhếch miệng cười, hoa tai nhẹ nhàng lay động. Chuyện của Hải Kỳ Nhi hắn không có hứng thú, hắn chỉ hứng thú với Ngụy Vô Song.