• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi ban ngày ở bên hồ lửa luyện võ, ban đêm đến thị trấn ờ rìa đại mạc nghỉ chân.

Đêm ở đại mạc lạnh thấu xương, Kỳ Nhi chui vào lòng Ngụy Vô Song ôm chặt hắn mà ngủ. Kỳ Nhi ngủ say, nhưng Ngụy Vô Song lại không thể nào chợp mắt được.

Không biết từ khi nào hắn bắt đầu thích nhìn Kỳ Nhi trong lúc ngủ, có khi nhìn từ tối mãi tới hừng đông. Hắn biết đầu óc mình không được bình thường, chỉ trách Kỳ Nhi lớn lên rất đẹp, thế nhưng dung nhan của sư phụ còn đẹp hơn cả Kỳ Nhi, hắn cũng chưa bao giờ nhìn sư phụ chằm chằm như vậy.

Kỳ Nhi ngủ rất say, thỉnh thoảng nghe được cả những tiếng ngáy nhỏ. Cảm thấy trước ngực ướt ướt, cúi đầu nhìn thấy nước bọt dính trên khóe miệng nhỏ nhắn, trước ngực cũng bị ướt thành một vết tròn nhỏ. Tiểu tử này lúc ngủ bị chảy nước miếng, khi thức dậy nhất định phải nói cho hắn nghe. Đưa tay lau đi nước bọt trên khóe miệng, cảm xúc trên da khiến hắn rất lưu luyến, ngón tay vuốt ve đôi môi hồng nhạt mềm mại kia. Hắn biết hắn sai, nhưng hắn không kiềm chế được.

- ---------

Thị trấn nhỏ ở đại mạc quanh năm nắng cháy cuối cùng cũng có mưa, hạt mưa dài nhỏ rơi xuống đất, mấy đứa trẻ chân trần đạp đạp vũng nước bên đường đùa giỡn, nghe tiếng cười khanh khách của chúng, mọi người cũng bất giác thấy vui.

Một đứa trẻ lớn tuổi nhất cũng xấp xỉ với Kỳ Nhi, nhìn bọn chúng Ngụy Vô Song đột nhiên hỏi, "Kỳ Nhi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Kỳ Nhi chưa từng nói ra sinh thần của mình, lúc trước chưa bao giờ có ai ăn mừng sinh thần với nó, đến bây giờ cũng không cần nữa. Nghi hoặc nhìn Ngụy Vô Song, qua một lát mới nói, "Mười hai."

"Đã mười hai rồi à..." Nhìn hắn phỏng chừng đúng là mười một, mười hai rồi. Mười hai, mới mười hai, đêm qua hắn nghĩ đến cái gì, điên rồi à, nhất định là điên rồi.

Ngụy Vô Song cảm thấy bản thân rất đáng ghét, ôm cây cột bên cạnh đánh mạnh tới, quán nhỏ cũ nát bị hắn làm cho rung rung, bui bặm rơi xuống không ngừng. Khách nhân bị tên nam tử cao to này dọa chạy đi, lão bản cũng lui trở về nhà sau không dám bước ra nửa bước.

Kỳ Nhi không hiểu hắn vì sao đột nhiên nổi điên, hung hăng trừng hắn một cái rồi quay đầu đi, ở đây chỉ có cái quán nhỏ này là thức ăn có thể nuốt được, xem ra hôm nay không ăn được nữa rồi.

Không còn cái ăn hai người chuyển sang phố tây, đi ngang qua thanh lâu của thị trấn, các cô nương đứng trên lầu các ăn vận xinh đẹp, vẫy khăn chào mời khách nhân. Thị trấn này tuy nhỏ nhưng thanh lâu tiếng tăm đến tận những thị trấn lân cận, khách nhân ở đây đa phần cũng từ trấn khác đến. Kỳ Nhi hỏi Ngụy Vô Song những cô nương này làm cái gì, Ngụy Vô Song suy nghĩ một lúc lâu mới nói cho nó, các nàng chuyên đi hầu hạ người khác. Kỳ Nhi vẫn không hiểu, hắn nói thêm, giống như Hương Nhi thị thiếp của Ngạo ca vậy, nhưng Hương Nhi chỉ hầu hạ một mình Ngạo ca, mà các nàng phải hầu hạ rất nhiều người. Nhắc đến Hương Nhi hắn liền không nhịn được nắm chặt hai tay.

Cuối cùng Kỳ Nhi vẫn không hiểu, mặc cái loại xiêm y này đi hầu hạ người khác, chắn chắn là mệt chết đi, phải hầu hạ nhiều người vậy mà.

"Ngươi cũng muốn các nàng hầu hạ ngươi à?"

"Không... Không, ta làm sao muốn các nàng..."

"Thật không? Ngươi cứ nhìn các nàng..."

- ---------

Quần Ngạo đột nhiên đến, Ngụy Vô Song trong lòng rất bối rối, vừa vui vẻ vừa sầu muộn. Ở Nam Cung Môn Quần Ngạo từng nhắc đến chuyện mà hai người đã giấu kín bao lâu, "Lúc ấy tại sao lại hôn ta?", hắn không trả lời, hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.

"Nửa năm không nghe tin tức gì của Đại ca, ta cùng A Kiệt định đến thăm, nhưng Nam Cung Môn đột ngột có việc nên A Kiệt không đến được..." Quần Ngạo đang nói dối, hắn không hẹn A Kiệt, hắn một mình đến đại mạc A Kiệt cũng không biết.

Kỳ Nhi cưỡi ngựa đến hồ lửa, để hai người ở lại, Triển Quần Ngạo nhất định không thích nó ở đó, nó cũng không muốn nhìn cảnh Ngụy Vô Song thân thiết với nghĩa đệ. Nửa năm nay võ công của nó đã tiến bộ không ít, sau này nhất định phải phân cao thấp với Triển Quần Ngạo.

Đôi bạn kim lan ngày xưa chỉ cần gặp nhau đã thấy vui vẻ, hôm nay chỉ nói mấy câu đã không biết nói gì nữa. Ngồi đối diện trên bàn, Quần Ngạo mân mê chén trà trong tay, tình tự dày nặng trong lòng cuối cùng cũng thư thả dần đi. Ngụy Vô Song cũng mừng rỡ, cả một bụng muốn nói, vừa tới bên miệng liền bị nuốt trở lại vào bụng, cuối cùng chỉ nghĩ đến hai chữ, tưởng niệm.

"Quần Ngạo đã bao giờ uống qua rượu sữa ngựa của đại mạc chưa?"

"Chưa uống bao giờ, Đại ca ở đây có không?"

"Có một vò, mới lấy ra khỏi hầm mấy ngày trước, ta cũng chưa uống qua, để ta đi lấy!"

Ngụy Vô Song ôm ra một vò rượu lớn nhưng không có chén rượu, chỉ mang theo hai cái ống dài nhỏ. Thấy Quần Ngạo muốn hỏi, hắn nói, "Rượu này không uống như chúng ta." Hắn mở nắp vò, bên trong còn có một lớp giấy dày che miệng vò, lấy giấy ra, cắm hai cái ống nhỏ vào, uống một ngụm, nói, "Uống như thế đấy!"

"Lạ nhỉ!" Quần Ngạo cũng cầm lấy một cái ống khác để uống, rượu ở đây tất nhiên không thể bằng với những thứ rượu cực phẩm hắn đã uống qua, thế nhưng cách uống rượu mới lạ khiến hắn uống rồi lại muốn uống tiếp.

"Uống chậm một chút, coi chừng say!"

"Đại ca sợ ta uống hết của ngươi à?"

"Không phải."

Ngụy Vô Song cúi đầu uống một ngụm lớn, Quần Ngạo không chịu thua, ôm cả vò rượu về phía mình uống càng hăng say, Ngụy Vô Song kéo qua hắn lại kéo trở về, kéo một hồi Ngụy Vô Song đơn giản là nằm dài trên bàn vươn cổ uống.

"Đại ca thật keo kiệt!" Rượu mạnh, Quần Ngạo đã bắt đầu say.

"Tại rượu ngon mà!" Ngụy Vô Song vốn rộng lượng, chỉ muốn chơi với hắn tranh giành một lúc.

Hai người ở rất gần nhau, gần đến nỗi khiến Ngụy Vô Song nhớ lại khi đó, bọn họ cùng nằm trong quan tài nhỏ hẹp, cũng như thế này kề hơi thở với nhau. Rượu không say người, người tự say...

Quần Ngạo say đến hồ đồ, nhìn thấy cái trán bên cạnh có một khối xanh tím, ha hả cười nói, "Đại ca đụng vào tường à?"

"Ân..." Ngụy Vô Song định lấy cái ống trong miệng hắn ra, nhưng hắn cắn chặt không chịu nhả, ân a kêu lên, bị buộc nóng nảy hắn bỗng dưng ôm đầu Ngụy Vô Song, dùng chính cái trán mình đánh lên cái khối xanh tím kia, rồi lập tức nằm xuống bàn nhắm mắt ngủ.

Ôm lấy thân thể mềm nhũn của hắn, Ngụy Vô Song thất thần một lúc, đặt hắn nằm lên giường, sau đó ngồi lặng lẽ bên cạnh, trong đầu trống rỗng không nghĩ đến gì khác, chỉ là ngồi nhìn ra đường, chờ cảm giác say tan đi.

Hôm nay thị trấn có vẻ rất náo nhiệt, trên đường có bao nhiêu người qua lại... Người Ô Hoàn Tộc... người Nam Lương! Kỳ Nhi!

Gió thổi qua, mở mắt ra bên giường đã không còn ai, chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt thanh minh nào có men say.

- ---------

"Kỳ Nhi! Kỳ Nhi! Ngươi ở đâu?" Đến bên hồ lửa Ngụy Vô Song lớn tiếng gọi, không ai đáp lại, phía sau đột nhiên có sát khí, không quay đầu lại xem là người nào hắn liền vận khởi toàn bộ nội lực đánh mạnh một chưởng.

"Kỳ Nhi?" Không kịp thu chưởng, chỉ phải đổi hướng cổ tay, chân đạp một hòn đá bắn lên vai Kỳ Nhi khiến nó ngã sang một bên, mặc dù vậy chưởng phong vẫn quét qua người nó.

Nghĩ đến Kỳ Nhi suýt chết trong tay mình, Ngụy Vô Song kinh hồn thất phách, chưa bao giờ nói nặng nó một câu, lúc này đột nhiên mắng to, "Ngươi... ngươi muốn chết à?"

Kỳ Nhi ngồi trên mặt đất cắn môi nhìn hắn, lúc trước mỗi khi muốn tỷ thí nó cũng làm như thế, chỉ có hôm nay... Chẳng lẽ ở bên cạnh Quần Ngạo không được như ý, muốn bạo phát trên người nó à? Cơn giận như nước lũ kéo tới, tay chống đất, nhảy lên, cúi người phóng một cái, chân quét ngang qua người Ngụy Vô Song, hắn đưa tay chống đỡ.

"Xin lỗi Kỳ Nhi... Kỳ Nhi mau dừng tay, ta sẽ làm ngươi bị thương..."

Không dừng lại, Kỳ Nhi liên tục đánh hơn mười chiêu, từng chiêu đều ngoan tuyệt một lòng muốn đánh hắn, không uổng hắn hằng ngày dạy dỗ, võ công của Kỳ Nhi đã không còn dễ ứng phó, trong lúc nhất thời hắn cũng không khống chế được, bị buộc lùi đến mép hồ.

"Mau dừng lại, sắp ngã xuống hồ rồi..." 

Một chưởng mạnh mẽ đánh lên cổ hắn, nếu bị đánh trúng chắc chắn xương cổ sẽ vỡ vụn, nắm lấy cổ tay nó giữ lại, Ngụy Vô Song trong lòng thấy chua xót, Kỳ Nhi thật sự muốn giết hắn à?

"Ngụy Vô Song mau chết đi!" Bàn tay vận khởi một cỗ chân khí đẩy ra một chưởng.

"Toái Tâm Chưởng?" Ngụy Vô Song kinh hãi, Toái Tâm Chưởng của A Kiệt cũng học rồi à? Một chưởng này đánh trúng làm sao còn mạng sống, phía sau là hồ lửa không lùi lại được, không còn cách nào khác hắn đưa tay dùng nội lực chống lại một chưởng, thế nhưng hắn đánh giá thấp công lực của Kỳ Nhi, bàn tay bị chấn động đau nhức lan truyền đến toàn thân, thân hình không ổn định ngã về phía sau.

Kỳ Nhi cũng không ngờ hắn chống đỡ như vậy, lực đạo không thể thu trở về nên cùng hắn ngã xuống hồ, không đợi hắn thở xong, Kỳ Nhi quẫy trong hồ nước nóng tiếp tục đấm đá.

"Kỳ Nhi đừng hồ đồ! Mau đi lên, sẽ bị bỏng đấy!"

"Không bỏng chết được!" Đầu gối nâng lên, thúc vào bụng Ngụy Vô Song.

Ngụy Vô Song kêu lên một tiếng đau đớn rồi ôm chặt Kỳ Nhi đưa lên bờ hồ, nó lại như một con thú không ngừng giãy giụa đấm đá, hai người rơi trở lại xuống hồ. Giận dữ quát lớn, "Kỳ Nhi!", ngón tay điểm vào hậu cảnh của nó, Kỳ Nhi nhắm mắt lại mới ngừng giãy giụa. Ôm nó lên bờ hồ cởi áo xem có bị bỏng hay không, may là không có tổn thương da thịt, chỉ có chút đỏ.

Ôm lấy cơ thể nóng ấm của nó, da thịt đỏ hồng khiến khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp, nghĩ đến lúc nãy trong thị trấn nhìn thấy người Nam Lương, nghĩ đến vừa rồi suýt nữa hắn giết chết Kỳ Nhi... Hoảng sợ kéo đến, Ngụy Vô Song không kiềm chế được nữa, cúi mình áp lên môi nó, dục niệm đã giữ lại bao lâu toàn bộ phát tiết ra, chỉ biết cuồng loạn hôn lấy đôi môi đỏ hồng kia, không hề quan tâm đến chuyện gì khác.

Mặc kệ, mặc kệ, cho dù Kỳ Nhi sẽ hận hắn, cho dù Kỳ Nhi muốn giết hắn, hắn vẫn sẽ làm như vậy... Từ chiếc cổ trắng nõn xuống lồng ngực, xuống cái eo thon, cởi chiếc đai lưng màu xanh nhạt, thanh đoản kiếm giắt ở thắt lưng rơi xuống đất...

Hắn xem Kỳ Nhi là cái gì? Hắn vẫn cưng chiều vẫn yêu thương, dùng tính mệnh đổi lấy, chí thân chí bảo, mà lúc này hắn lại xem như cô nương thanh lậu đặt ở dưới thân...

Hắn ngay cả cầm thú cũng không bằng!

- ---------

Tà dương dần dần biến mất, các cô nương của thanh lâu ở phố tây vẫn trang phục đẹp đẽ ngồi trên lầu các, mị tiếu oanh ngôn mời chào khách nhân.

Ngụy Vô Song cõng Kỳ Nhi xuống lầu. Ngày xưa hắn chưa từng ghé qua, hôm nay lại dừng bước ở đây. Các cô nương vui vẻ không ngớt, đột nhiên gặp được vị công tử tuấn lãng như vậy, vội vã dùng sa y bày ra dáng vẻ đoan trang thùy mị.

Nghe tiếng ồn ào, Kỳ Nhi tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía lầu các. Lầu các tức khắc an tĩnh, hắn tuy là niên thiếu nam nhi, nhưng cũng khiến cho các nàng hiểu được thế nào là mây thế nào là bùn, hoa dại bên đường nào dám đọ sắc với đóa mẫu đơn. Một lúc lại nhìn xuống, hai người kia đã không gặp hình bóng, không khỏi nhìn nhau cười, trong lòng đều nghĩ, sao lại so hắn với hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn cũng không thể sánh bằng, hoa mẫu đơn không thể có được vẻ quý lệ như vậy... Mỗi người đều có số phận riêng... Vẫy lớp lụa mỏng tiếp tục sinh kế, "Đại gia mời vào..."

Kỳ Nhi đẩy Ngụy Vô Song, đặt chân xuống đất tự mình bước đi, Ngụy Vô Song yên lặng theo phía sau, quay lại nhìn về phía thanh lâu, hai mươi tuổi rồi, cũng đến lúc có một thị thiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK