Triển Âm cũng hùng hổ không kém " Thần Vũ, Thần Vũ " rồi cùng mọi người hòa nhau hô tên, không khí sôi động, người với người lấn áp lấy nhau, cùng nhau tận hưởng không khí vui vẻ.
So với không khí vui vẻ bên đó, bên đây u ám hẳn, Tống Tử Tuyệt ngồi vắt chéo chân ở ghế, khuôn mặt u ám đầy tức giận, hắn cố về sớm để làm bảo bối hắn vui, nhưng sau khi hắn trở về liền không thấy cô ở nhà, cô đã cùng Triển Âm chạy trốn đi. Hắn tức giận đến ngút trời, khiến mọi người dè dặt không dám đến gần, nhưng dáng ngồi của hắn khiến không ít cô hầu gái mê đắm, quá khí chất, quá vương giã.
Ngoài cửa có một thân ảnh cao lớn tiến vào, khuôn mặt hòa nhã hơn Tống Tử Tuyệt nhưng sâu trong ánh mắt là lửa giận. Lão quản gia cung kính chào hắn " Cẩn tiên sinh, mời ngài ngồi " Cẩn Hoan Dụ gật đầu, ngồi xuống nhìn Tống Tử Tuyệt mở miệng " Vợ anh cũng thật là hay "
Tống Tử Tuyệt nhắc nhẹ ly rượu trên bàn lên thưởng thức nói " Về dạy dỗ lại con gái cậu đi, đừng có mà cãi nhau lại qua đây dẫn vợ tôi đi " thật sự nếu không phải vì Tô Thanh Lam hắn cũng không muốn tiếp cúc với ai.
Cẩn Hoan Dụ cười khẩy, tay đánh từng nhịp lên thành ghế nói " Anh nói nghe thật đau tai đấy! Lúc trước vợ anh cũng chẳng dẫn vợ tôi đi sao? "
Tống Tử Tuyệt nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói khiến mọi người xung quanh hắn lạnh sống lưng " Cậu muốn gì đây? Muốn gây sự với tôi sao? "
Lắc lắc ly rượu trong tay, Cẩn Hoan Dụ cười rộ lên " Ha ha, anh biết rõ, anh và tôi ngang nhau, chỉ kém là tôi không có làm trong hắc đạo giống như anh! "
Ánh mắt hắn nổi lửa lên, mọi người nhìn vào không khỏi sợ hãi, hai lão đại ngồi nói chuyện với nhau quả là đau tim, chỉ sợ lại có máu đổ ở đây thôi a.
" im miệng " hắn lớn giọng, hắn không muốn cô biết hắn là xã hội đen, với tính cách của Tô Thanh Lam chỉ e khi nghe xong sẽ lập tức sợ hãi. Điều này khiến hắn sợ, hắn không muốn giấu nhưng cũng không muốn nói.
Ở ngoài cửa, một tên vệ sĩ chạy vào cúi đầu chào hắn rồi nói " Chủ tịch, đã tìm được phu nhân rồi, đi cùng Cẩn phu nhân ở khu phố F gần trung tâm " nói xong lại lui ra. Tống Tử Tuyệt đứng lên, quản gia liền khoác áo vest lên người hắn, Tống Tử Tuyệt phất tay cho mọi người giải tán.
Cẩn Hoan Dụ cũng đứng dậy, đi ra ngoài, triệu tập mọi người đến thành phố F.
Tống Tử Tuyệt ngồi lên xe, ra hiệu khởi động xe, Tống Trần gật đầu. Xe bắt đầu di chuyển nhanh, tay cầm điện thoại ấn vào gọi
Tô Thanh Lam đang vui vẻ nên không để ý điện thoại mình đang eo inh ỏi, cô cùng Triển Âm vui vẻ mà không biết tối nay sẽ thế nào a.
Điện thoại không phản hồi, hắn cười khẩy, miệng lẩm bẩm " Hừ, không dạy dỗ em đúng là không được ".
- ---------------------
Sau khi kết thúc buổi âm nhạc, Tô Thanh Lam cùng Triển Âm đi mua đồ ăn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi khiến cô có chút khó chịu. Triển Âm mua một đống đồ ăn rồi ra bàn ngồi xuống nói
" Đúng là quá tuyệt, mọi thứ thật sôi động, cứ như trong mơ vậy!"
" ừ, đúng là rất vui " Cô cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý
Tô Thanh Lam chỉ ăn vài miếng bánh rồi uống nước, cô bỗng nheo mắt lại, nhìn đám đông phía bên kia thắc mắc, sao mà đông như thế? Có chuyện gì sao? Cô nhìn thật kĩ rồi điếng người đánh vào tay Triển Âm lo lắng nói " Tiểu Âm, là...là chồng em và Tử Tuyệt họ đang tìm chúng ta kìa "
" phụttttttt" Triển Âm bị sặc, ngoáy đầu lại thì thấy khuôn mặt của ông xã nhà mình. Cô cúi đầu xuống nhìn Tô Thanh Lam nói " Chị Lam, còn không mau chạy "
Tô Thanh Lam gật gật đầu,nhưng trong lòng có chút chần chừ, Triển Âm kéo tay cô chạy đi. Vì lúc nãy hò hét nhiều và đứng lâu khiến chân cô có chút tê rần, không may ngã khuỵa xuống, Triển Âm thì lo lắng nhìn cô nói " Chị Lam, chị không sao chứ "
Cô lắc đầu, bỗng từ đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc
" Tô Thanh Lam, hôm nay em chết chắc với anh " rồi nhấc bổng cô lên vai.
Triển Âm lo lắng tính đi theo nhưng phía sau lưng cô lại có sát khí, khiến Triển Âm nuốt nước bọt than thầm " Thôi tiêu rồi "
Cẩn Hoan Dụ bế cô lên, khuôn mặt tuy hòa nhã nhưng bên trong thì đầu một bụng tức giận, nhìn vợ nhỏ của mình. Triển Âm biết mình đã làm sai liền ôm chặt cổ hắn lấy lòng " Hoan Dụ, thật là nhớ anh nha "