• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" A anh bình tĩnh đã " Cô đẩy cái đầu đang hôn cổ mình ra.

" Anh đang rất bình tình " Khuôn mặt đen như đít nồi mà lại bảo bình tĩnh, anh đang nói dối ai vậy?

Chiếc xe dừng hẳn ngay cổng biệt thự, Tống Tử Tuyệt bế cô vào trong, quản gia cúi đầu cung kính nói " Ông chủ, phu nhân ".

Hắn phân phó với quản gia " Hôm nay phu nhân đã mệt, cho mọi người nghỉ hết đi " rồi hắn sải chân đi lên lầu, quản gia cung kính gật đầu rồi đi phân phó.

Tô Thanh Lam chật vật, bị mang vác như vậy khiến cô vô cùng khó chịu, cô đánh vào vai Tống Tử Tuyệt cáu kỉnh " Anh mau bỏ em xuống, em không phải đồ vật, anh là đồ con heo " cô bịt miệng lại, quên mất ai mới là người nổi giận, hắn đen mặt lại, thả cô xuống xoay người đi vào thư phòng, không thèm quay lại nhìn cô một cái.

Trong lòng đầy ủy khuất, cô chạy theo phía sau lưng hắn hối lỗi " Ông xã, em xin lỗi, em không có ý định mắng anh đâu, ông xã, nhìn em đi " Hắn vãn im lặng, đi một mạch đến thư phòng rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Tô Thanh Lam đáng thương ở ngoài.

Cô đứng nhìn cánh cửa trước mặt, khoanh tay trước ngực nói " Được, em xem anh giận em bao lâu, đêm nay em sẽ về nhà mẹ " Cười đắc ý trong lòng, xem anh có ra mở cửa cản em không.

1 phút, 2 phút vẫn không có động tĩnh, cảm giác muốn đá văng cái cửa kia một cước, cô dậm chân xuống sàn bộc lộ cơn giận dữ của mình, Tống Tử Tuyệt, anh đợi đó, anh dám lơ em, cái đồ chú già nhà anh.

- ----------------------------------

Tống Tử Tuyệt trong phòng cũng không khá là bao, chật vật vì dục vọng của chính mình, dưới đũng quần nhô cao, hắn kéo khóa quần ra côn th*t liền bật ra ngoài, hắn búng nhẹ vào đầu côn th*t thầm mắng

" Chết tiệt, mày thôi cương lên vì cô ấy đi "

Nói thì dễ, chỉ cần gần bà xã nhỏ của hắn thôi thì hắn liền có phản ứng giống như cá gặp nước vậy, chỉ muốn đè cô dưới thân mà dày vò tới khi không còn tinh lực nữa thì thôi. Hắn thở dài đành phải tự mình giải quyết với cái dục vọng này.

Hơi thở trở nên nặng nề, tay vuốt thật nhanh côn th*t, miệng không ngừng kêu tên cô, trong đầu toàn suy nghĩ về cơ thể nhỏ nhắn của Tô Thanh Lam cùng hắn triền miên. Hắn gầm lên một tiếng thõa mãn rồi bắn ra, tinh dịch chảy hết xuống dưới đất.

Còn Tô Thanh Lam thì thoải mái tắm rửa, chà khắp cơ thể, rồi xối nước, làn da mịn màng đỏ ửng lên trông cô lại càng quyến rũ, Tô Thanh choàng áo tắm lên người rồi bước ra ngoài, cô mở tủ ra lấy một bộ đồ ngủ rồi lon ton đi tìm máy sấy tóc. Cô lục tung căn phòng lên thì không tìm được máy sấy tóc, đành lấy khăn lau khô tóc rồi mặc đồ vào.

Hiện tại trong căn nhà chỉ còn cô và Tống Tử Tuyệt, cô phỉ nhổ hắn a, bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận hờn kiểu con nít như vậy chứ? Cô đây mới không thèm quan tâm hắn đâu.

Tô Thanh Lam cầm bình tưới nước ra ngoài, lâu lắm rồi cô không tưới hoa, cảm giác yên bình thật, vừa tưới cô vừa ngân nga bài hát yêu thích của mình. Hoàn toàn bỏ quên Tống tử Tuyệt như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK