Tập luyện, họp hành, lại tập luyện, lại họp hành,…
Để chuẩn bị cho vòng dự tuyển giải KPL mùa xuân.
Đội hình ban đầu của họ gồm Hà Trang, A Hoán và người đi đường trên kiêm đội trưởng là Lâm Quý Tuân, còn người đi rừng và người đi đường giữa thì mỗi lần thay đổi một người.
Mà lần thay đổi này chính là Dư Hoán Xuyên và Hạ Bách Xuyên.
Nhờ đội tuyển của họ đã đạt hạng nhất trong giải cấp thành và đáp ứng được các quy định nên có tư cách thi đấu vòng loại KPL. Lần báo danh sách đội hình lần này chính là năm người bọn họ.
Sau một tháng sinh hoạt chung, có thể nói rằng thành viên đội tuyển đã hiểu đôi chút về tính cách của nhau.
Vì cuối tháng Mười hai là thời gian diễn ra vòng loại nên lúc này, đội tuyển vô cùng bận rộn.
Đặc biệt là hiện nay, độ hot của game Vương Giả Vinh Diệu đột nhiên tăng lên rất nhiều, thành thử câu lạc bộ phải đánh giá lại giá trị thương mại của nó.
Họ bắt đầu cân nhắc về việc tuyên truyền trong tương lai, dù sao cũng là câu lạc bộ có kinh nghiệm, mọi chuyện đều được họ lên kế hoạch từ trước.
Về phần Dư Hoán Xuyên, anh gần như không có thời gian riêng cho mình. Mỗi ngày khi ngủ dậy, đối mặt với anh chính là bốn thằng con trai, tới ngày duy nhất để nghỉ ngơi cũng tự giác biến thành ngày ‘thảo luận chiến thuật’.
Tới khi Dư Hoán Xuyên khổ lắm mới giành ra được nửa ngày để nghỉ ngơi, anh chợt nhớ ra hình như nửa tháng rồi mình chưa online nick phụ.
Buổi tối hôm đó, anh gõ chữ chúc Kiều Hướng Thiển ngủ ngon, sáng hôm sau, bé đệ tử gửi tới tin nhắn chào buổi sáng.
Nhưng việc công và việc tư của anh tách biệt hoàn toàn, thậm chí tới điện thoại anh cũng không cầm được quá ba lần. Cho nên lúc anh nhìn thấy câu ‘Buổi sáng tốt lành’ của bé đệ tử đã là buổi tối.
Dư Hoán Xuyên chỉ có thể chúc cô một câu ‘Ngủ ngon’ trước khi ngủ mà thôi.
Anh không online, hình như bé đệ tử cũng chưa từng quấy rầy anh.
Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế, cho tới một ngày…
Dư Hoán Xuyên nhíu mày, mở inbox WeChat của mình với bé đệ tử lên. Dưới giao diện chat là câu ‘Buổi sáng tốt lành’ của bé đệ tử đã gửi từ hai ngày trước.
Dư Hoán Xuyên: “…”
Hôm qua anh đã làm gì nhỉ?
Sau khi tập luyện xong, anh đi ăn khuya với bọn Hà Trang. Thằng nhãi Hà Trang ấy cứ rủ rê anh, bảo là uống rượu cầu chúc vòng loại diễn ra thuận lợi. Anh bị chuốc rất nhiều rượu, vì uống say nên ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa.
Sau đó lại đi tập luyện.
… Anh đã quên mất việc trả lời tin nhắn của bé đệ tử!
Mà cô cũng không tiếp tục chúc anh buổi sáng tốt lành như trước nữa.
Dư Hoán Xuyên vô thức phát hiện, hình như bé đệ tử của anh không còn ngó ngàng tới anh nữa rồi.
…
“Keng —”
Căn tin, tiếng người ồn ào.
Bỗng, tiếng muỗng sắt rơi xuống nền gạch vẫn như cũ, chói tai tới mức người khác không thể làm ngơ.
Kiều Hướng Thiển vội ngồi xổm xuống, nhặt cái muỗng mà mình bất cẩn làm rơi từ trong khay ra, Lưu Gia Nhã bên cạnh thắc mắc hỏi cô, “Thiển Thiển, mấy ngày nay cậu làm sao thế? Cứ thẫn thẫn thờ thờ ấy.”
Kiều Hướng Thiển đứng dậy, một tay vừa nhặt lấy cái muỗng, khuỷu tay vừa giữ vững khay thức ăn rồi đuổi theo Lưu Gia Nhã, phản bác: “Mình có thẫn thờ đâu chứ?”
“Còn không thẫn thờ?” Lưu Gia Nhã nhướng mày, “Giờ nghỉ trưa hôm trước, 14 giờ thức dậy đi học mới đúng, cậu lại đặt báo thức thành 2 giờ sáng. Buổi tối, quầy lễ tân ký túc hết khăn giấy ướt, vừa hay cậu đang đi siêu thị, ai dè cậu lại mua một đống giấy viết về. Còn chiều hôm qua nữa, không những mang nhầm sách mà cậu còn đi nhầm lớp học…”
Lưu Gia Nhã vừa huyên thuyên, vừa tìm chỗ trống để ngồi xuống, Kiều Hướng Thiển càng nghe càng chột dạ, ngồi đối diện Lưu Gia Nhã.
“Tuy hai ngày nay hồn vía của cậu trên mây nhưng khi đánh Vương Giả, cậu vẫn rất tập trung, có phong phạm của mình…”
“Nhưng khuya hôm qua thì…”
Thấy Lưu Gia Nhã còn muốn nói tiếp, Kiều Hướng Thiển vội giơ cái muỗng vừa mới rơi xuống đất, “Mình đi lấy muỗng đây!”
Chạy trước đã, nói để sau.
Kiều Hướng Thiển vừa lấy một cái muỗng từ quầy đặt bộ đồ ăn, vừa gãi gãi đầu.
Sau đó, cô lại nắm tay lại, gõ vào đầu mình một cái.
Nếu Lưu Gia Nhã không nói thì cô cũng không biết hai ngày nay, bản thân đã làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy. Về phần nguyên nhân thì…
Kiều Hướng Thiển siết chặt cái muỗng, trong đầu hiện lên cái tên của người kia, chính là đầu sỏ khiến cô mất hồn mất vía, khiến cô rơi vào bối rối.
Internet dẫn lối, quý trọng đoạn duyên này. – Trong đầu Kiều Hướng Thiển bỗng loé lên những lời ấy…
Dừng lại!
Cô đang nghĩ viễn vông gì thế? Đời thực và Internet vốn là hai thế giới kia mà!
Đúng, anh không cần đối xử tốt với cô. Việc anh chơi game với cô, kể chuyện đời thực của mình cho cô hay việc trước đây ngày nào cũng chúc cô ngủ ngon không đồng nghĩa với việc anh có ý gì khác với cô. Bỗng không trả lời tin nhắn của cô nữa chắc vì anh lười phải nói nhiều với cô như thế, dù sao thì cô chỉ là một người bạn qua mạng mà thôi.
Suy cho cùng, bạn game qua mạng vẫn đừng nên có tình cảm thì hơn!
Quên đi quên đi.
Kiều Hướng Thiển chậm chạp quay lại chỗ ngồi mà Lưu Gia Nhã vừa tìm, còn chưa kịp tới gần thì thấy chỗ đó có thêm một người.
Là lớp trưởng Trương Vĩ Đào, bước chân của Kiều Hướng Thiển hơi khựng lại.
Lưu Gia Nhã vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cô, trách móc: “Cậu lấy một cái muỗng thôi mà chậm quá vậy?”
“Phải xếp hàng,” Kiều Hướng Thiển vô vị đáp [1], đối diện với ánh mắt của Trương Vĩ Đào ở phía đối diện, cô cười thân thiện, hỏi: “Sao lớp trưởng cũng ngồi đây ăn thế? Đi một mình à?”
Trương Vĩ Đào, đừng nghe tên xấu mà lầm tưởng, thật ra cậu sở hữu khuôn mặt không hề đại trà. Cậu đeo kính, ngũ quan đoan chính, dáng cao chân dài, thậm chí làn da của cậu có hơi trắng hơn so với đa số nam sinh, rất có khí chất của mấy chàng công tử bột [2].
Làn da của Kiều Hướng Thiển cũng khá trắng nên cô thường có cảm tình khó giải thích được với những chàng trai trắng trẻo. Đương nhiên, cảm tình đầu tiên luôn là tình cảm bạn bè.
“Ừm,” Trương Vĩ Đào gật đầu, cười đáp: “Bạn cùng phòng gọi cơm hộp, còn mình lại muốn ăn đồ căn tin nên chạy tới đây. Đi một mình còn tới trễ nên không có chỗ ngồi, vừa hay gặp Lưu Gia Nhã, may là cậu ấy đồng ý cho mình ngồi.”
“Đương nhiên phải cho rồi, sao mình có thể không nể mặt lớp trưởng đây.” Lưu Gia Nhã vừa nói, vừa nháy mắt với Kiều Hướng Thiển.
Kiều Hướng Thiển nhướn mày, không hiểu mô tê gì, ngồi xuống đối diện Trương Vĩ Đào.
Mới vừa ngồi xuống, cô bỗng nghe thấy Trương Vĩ Đào như cảm thán: “Uầy, rốt cuộc mình cũng bắt được cậu rồi.”
“Hả? Bắt được mình cái gì cơ?” Kiều Hướng Thiển nghệch mặt ra.
Lưu Gia Nhã ngồi bên cạnh, giải thích thay Trương Vĩ Đào, “Lớp trưởng nói là từ khi biết cậu có chơi Vương Giả, mỗi lần muốn kéo cậu, cậu không trong trận thì cũng offline, thật đáng tiếc.”
“Thế à?” Kiều Hướng Thiển hiểu ra, “Đúng là tiếc thật, mình cũng không biết, lần nào leo rank mình cũng đi đơn thôi.”
“Ừm, sau đó mình thấy cậu leo từ Bạch Kim tới Kim Cương,” Trương Vĩ Đào nói: “Cậu rất pro.”
Nhắc tới chuyện xếp hạng Vương Giả này…
Tuần trước, dường như Kiều Hướng Thiển đã nghiệm ra trò chơi này.
Hôm đó, sau khi đi hai với Chín Vạn, cô lục tục đi đơn thử thật nhiều tướng. Đương nhiên cô vẫn thử chơi Tôn Thượng Hương lần nữa, nhưng kết quả vẫn toang toác.
Không có Chín Vạn chơi chung, Tôn Thượng Hương của cô gần như đánh ván nào thua ván đó. Đánh hơn 20 ván mà tỉ lệ thắng chỉ vỏn vẹn 30%.
Gì đây trời?
Đây là tỉ lệ thắng khi nhắm mắt mà chơi, hên được vài ván chỉ farm to win [3] nhờ gặp đồng đội gánh team.
Quá khó khăn!
Kiều Hướng Thiển sâu sắc nhận ra mình không hợp chơi tướng xạ thủ, thế là cô rút kinh nghiệm xương máu, lại quay về vị trí đường giữa.
Khá bất ngờ rằng cô chơi một số tướng đường giữa không tệ.
Kiều Hướng Thiển chỉ đi mid, thời điểm chọn tướng, cô gửi một câu: 【Tôi mid, gánh cho.】
Với sự kiêu ngạo này, cô độc chiếm đường giữa, sau đó leo thẳng tới Kim Cương III.
Thắng nhiều thua ít khiến cô cũng phải kinh ngạc về mình.
Nghe Trương Vĩ Đào nói vậy, Lưu Gia Nhã chán chường than, “Đúng vậy, cậu ấy mới chơi hơn một tháng đã bằng rank với mình, pro thật.”
Kiều Hướng Thiển liền đáp: “Nhờ cậu dạy tốt thôi mà.”
“Thế thì không phải,” Lưu Gia Nhã cười, “Sư phụ Cao Thủ của cậu mới là người khai sáng cho cậu đó.”
Trương Vĩ Đào ôn hoà cười, “Mình cũng Kim Cương này, đã vậy thì lúc nào về, chúng ta đánh chung đi.”
Kiều Hướng Thiển vui vẻ đồng ý, “Được thôi.”
“Bây giờ mình kéo nổi cậu không nhỉ?” Trương Vĩ Đào nhướn mày, đôi mắt sáng ngời.
Kiều Hướng Thiển bị ánh mắt của cậu khiến cho xấu hổ, gật đầu đáp: “Bây giờ cậu kéo mình chắc chắn là nháy mắt xong game [4], không lừa già dối trẻ đâu.”
“Được, một lời đã định.”
…
Bảy giờ tối.
Hiếm khi đội tuyển có thêm một buổi trưa để nghỉ ngơi sau cả đêm ngủ nghỉ, việc này nhằm giúp thành viên trong đội điều chỉnh trạng thái trước trận đấu.
Nửa tháng nay, Hà Trang, A Hoán và Hạ Bách Xuyên đã cắm đầu vào game này muốn ói ra máu, tạm thời họ chẳng buồn đoái hoài tới Vương Giả nữa. Thế là cả bọn khoác vai nhau đi ra ngoài. Đội trưởng Lâm Quý Tuân là người lớn tuổi nhất trong đội, hễ được về phòng ngủ bù buổi tối là anh ngủ tới mức không biết trời trăng mây gió.
Còn Dư Hoán Xuyên, anh ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, do dự mở game Vương Giả Vinh Diệu.
Trước khi ra khỏi cửa, Hà Trang có hỏi anh đi cùng không, nhưng trong lòng Dư Hoán Xuyên có việc nên không đi.
Dư Hoán Xuyên vừa online đã thấy ID Bảy Ngàn trong danh sách bạn đang trong trận, đấu được 8 phút rồi. Dưới ID của cô có nút ‘Hẹn đấu’, có tác dụng gửi lời hẹn ván sau đánh chung.
Anh không do dự mà nhấn ‘Hẹn đấu’, sau đó dựa vào gối đầu. Lúc nhìn giao diện sảnh chờ trong màn hình điện thoại, anh thấy thiếu thiếu, bèn đặt điện thoại xuống giường rồi mở ngăn kéo, tìm tai nghe.
Thời điểm cắm tai nghe vào, giao diện game trùng hợp nhảy ra thông báo —
Bảy Ngàn đã từ chối hẹn đấu của bạn.
Dư Hoán Xuyên: “…”
Đắng.
Quá đắng!
…