Khuya hôm qua, Hạ Nam đã hay tin này, sáng nay anh lập tức chạy tới ký túc xá để nhắc nhở họ kiềm chế một chút.
Cảnh tượng lúc đó là vầy:
Hạ Nam quét mắt nhìn trên nhìn dưới hai người như trưởng bối trong gia tộc, thoạt nhìn anh như có nhiều điều muốn nói lắm cơ. Nhưng cuối cùng, khi cất lời thì chỉ có một câu:
“Đừng hô biến ra thêm một người đấy.”
Kiều Hướng Thiển: “…” Trong đầu mấy người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?
Sau đó, Hạ Nam quay người đi lấy nước uống. Kiều Hướng Thiển thẹn quá hoá giận, dẫm vào chân Dư Hoán Xuyên.
Dư Hoán Xuyên vô thức co chân, đần mặt ra, “Sao dẫm chân anh?”
Mặt của Kiều Hướng Thiển đỏ như quả táo, chân xỏ dép lê hình con thỏ đuổi theo, “Đều tại anh cả!”
“Sao lại trách anh?” Bị cô đuổi theo, Dư Hoán Xuyên giật mình lùi lại.
Thấy Kiều Hướng Thiển còn muốn quậy, anh bèn vươn tay ôm ngang cô lên, “Hửm? Em nói rõ ràng xem nào?”
Kết quả, Hạ Nam vừa rót xong ly nước thì nghe thấy động tĩnh phía sau. Lúc quay lại nhìn thì thấy Kiều Hướng Thiển bị Dư Hoán Xuyên ôm trong lòng, hai chân lắc lư giãy giụa, trên mặt đất còn có một cái dép bị rớt.
Ngụm nước vừa uống vào miệng thiếu điều phụt ra ngoài —
Hạ Nam gắng gượng nuốt xuống nhưng vẫn bị sặc. Anh vừa ho khan, vừa chỉ một tay về phía họ, “Hai đứa bây, mới sáng sớm có cần phải ngược đãi chó độc thân như vậy không hả?”
A Hoán vừa khéo sửa soạn xong. Cậu đang mở cửa phòng, nghe vậy thì lạnh nhạt bổ sung, “Không chỉ sáng sớm thôi đâu.”
Kiều Hướng Thiển: “…”
Cô vỗ vỗ cái tay của Dư Hoán Xuyên, cuối cùng anh cũng chịu thả cô ra.
Chín giờ, Hạ Nam ôm máy tính, mở họp, còn mọi người thì tập trung trước bàn máy tính.
Dư Hoán Xuyên vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa vân vê bàn tay của cô, nghịch từ ngón út lên ngón cái, rồi lại từ ngón cái về ngón út. Kiều Hướng Thiển có cảm giác bàn tay của mình cứ như cục đất sét trong tay anh vậy.
Lúc buổi họp kết thúc đã là mười giờ rưỡi, hôm nay không có trận đấu nào nên Kiều Hướng Thiển nằm trên sofa, mở điện thoại lướt Tieba để xem đánh giá về trận đấu hôm qua.
【Chị này đi Mid cũng được phết.】
【TG nhường hay sao vậy? Một đội tuyển lão làng sao lại để thua trắng hai ván dễ dàng thế?】
【Hồi trước tôi còn nói streamer thi với đấu cái gì, bây giờ… Được rồi, tôi sai.】
【Aaaa Gia Cát Lượng đỉnh quá! Chị Bảy Ngàn gả cho em được không? Em tới trước, thằng nào chậm thì thằng đó tới sau.】
【Lầu trên cút hộ, tôi đang ở khán đài đây, chắc là chỉ có mỗi tôi không xem cách họ thi đấu mà chỉ ngắm nhan sắc của họ quá.】
【Tôi cũng đang ở khán đài nè, biểu cảm khi thắng của chị ấy đáng yêu hết sức. Oàaa, kỹ năng cũng tốt nữa.】
【Hừm, mới có hai ván mà tụi bây đã tung hô như thế rồi hả? TG thì có xá gì? Thắng họ cũng đáng để kiêu ngạo sao?】
【Ý của lầu trên là nói TG gà đúng không? Ông làm được như người ta không mà nói?】
【Với đẳng cấp của ZH vốn đã trên cơ rồi, thành tích đấu vòng loại cũng đứng nhất. Thay đổi một người trong đội thì sao? Thắng cũng không phải công lao của mỗi mình cô ta, tụi mày tung hô cái gì?】
Sau đó đều là những ý kiến bắt đầu tranh luận về vấn đề đẳng cấp của ZH và TG.
Kiều Hướng Thuyển xem tới mức nhập tâm, Dư Hoán Xuyên ngồi bên cạnh cô, loáng thoáng thấy được giao diện quen thuộc của Tieba.
“Em xem Tieba ít thôi.”
Ngón tay đang lướt màn hình của Kiều Hướng Thiển dừng lại, nói: “Sao em có cảm giác gần đây anh giống ba em thế nhỉ?”
Dư Hoán Xuyên: “??”
Kiều Hướng Thiển bĩu môi, “Quản thúc em nghiêm khắc thế.”
“… Một ngày làm thầy cả đời làm cha?”
Kiều Hướng Thiển đấm anh một cái, “Thế bây giờ anh đang làm gì đấy hử? Loạn luân à?”
“Không có khả năng,” Dư Hoán Xuyên giơ tay bắt lấy nắm đấm của cô trên khuỷu tay của mình, sau đó đan chặt mười ngón cùng cô. Anh nhướng mày, bảo: “Ý anh là Tieba thị phi lắm, không có nhiều tin hữu dụng. Anh sợ em đọc nhiều rồi buồn lòng.”
Kiều Hướng Thiển nhìn điện thoại, trùng hợp nhìn thấy một bình luận mới nhảy ra màn hình:
【Không phải kỹ thuật của con nhỏ đi Mid kia cơ bản lắm à? Bất kỳ ai rank Cao Thủ cũng có kỹ thuật tốt như vậy cả, mới nhiêu đó đã tung hô nó thì tụi bây còn não không vậy?】
Thôi được rồi.
Tieba, thoát.
Điện thoại, khoá.
Kiều Hướng Thiển: “Không đọc nữa, không đọc nữa!”
Dư Hoán Xuyên ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
“Hey, Hướng Thiển,” Hà Trang đang cắm đầu vào điện thoại bỗng ngẩng đầu hỏi: “Chị có nick Tieba clone không?”
Kiều Hướng Thiển không hiểu gì, “Có, sao vậy?”
“Em gửi link bình luận cho chị rồi phụ em đẩy top đi,” Hà Trang cười khà khà, “Tình hình Tieba loạn quá, em phải log nick clone để tạo hướng gió cho phe mình.”
Kiều Hướng Thiển: “… Vậy cũng được hả?”
Dư Hoán Xuyên lấy điện thoại của cô, “Mặc kệ nó đi, nó muốn làm gì thì để tự nó làm.”
Buổi tối, tới giờ đi ngủ, vì hôm sau phải thi đấu nên đa số đều ngủ sớm. Hà Trang vẫn ngây thơ nghĩ rằng sáng nào Dư Hoán Xuyên cũng đi vệ sinh thôi, thành thử Dư Hoán Xuyên lại mò sang phòng của Kiều Hướng Thiển.
Giường ngủ miễn phí, gối ôm miễn phí, trừ việc đôi khi cãi nhau ầm ĩ khiến anh hơi khó chịu thì nhìn chung, anh vẫn khá hài lòng với trạng thái này.
Anh đã quen với việc mỗi khi thức dậy vào buổi sáng đều có ai đó trong vòng tay của mình.
Kiều Hướng Thiển cũng là người mềm lòng nên cô đã hình thành thói quen ngay từ ban đầu, lúc anh giả vờ tỏ ra đáng thương để rồi sau đó mặt dày tới phòng cô rồi.
Cả đêm ngủ ngon lành, nhưng sáng hôm sau…
Khi bị động tác của Dư Hoán Xuyên đánh thức, phản ứng đầu tiên của Kiều Hướng Thiển là mở mắt, ngẩn người, sau đó cử động cơ thể.
Đột nhiên, cô cảm thấy bên dưới có gì đó nhầy nhụa và khó chịu —
…
Khoan đã!?
Bên này, Dư Hoán Xuyên vừa mới ngồi dậy, chân chỉ mới đạp xuống đất, còn chưa kịp đứng lên thì Kiều Hướng Thiển phía sau đã bất thình lình bật dậy, xốc cái chăn làm anh sững người.
“Sao thế em?” Vừa hỏi xong, anh chợt nhìn thấy dấu vết trên khăn trải giường.
Dư Hoán Xuyên: “…” Được rồi, không cần trả lời đâu.
Kiều Hướng Thiển khóc không ra nước mắt, nhìn chằm chằm vũng màu đỏ trên khăn trải giường, “Em quên mất… Có bị dính lên người anh không?”
Dư Hoán Xuyên im lặng vô cùng cực.
Anh cúi đầu nhìn quần ngủ của mình, “Không có.”
Kiều Hướng Thiển nhảy xuống giường, định gỡ khăn trải giường ra nhưng không ngờ, động tác của Dư Hoán Xuyên còn nhanh hơn cô.
Anh đứng dậy, gỡ khăn trải giường ra rồi quấn lại thành một cuộn. Đảo mắt thấy bàn chân trần của Kiều Hướng Thiển, anh điềm tĩnh nói: “Mang dép vào.”
Bấy giờ, Kiều Hướng Thiển mới phát hiện mình vẫn chưa mang dép lê. Cô vòng ra một đầu khác của giường rồi mang dép vào.
Sau đó, cô nhìn cuộn khăn trải giường trong tay Dư Hoán Xuyên, “Hay để em giặt cho?”
“Để anh,” Dư Hoán Xuyên nhớ lại cảnh tượng nhỏ em họ viện cớ không đụng vào nước lạnh, anh hít sâu một hơi, bảo: “Em thay quần áo đi.”
Kiều Hướng Thiển kéo góc áo xuống, “Vậy anh ra ngoài trước đã.”
“Ừm.”
Dư Hoán Xuyên ôm khăn trải giường ra khỏi phòng, lúc chuẩn bị sang phòng tắm để giặt đồ thì bị tiếng gọi giật của Kiều Hướng Thiển khi chạy tới cửa phòng làm cho dừng bước.
Nom cái đầu ló ra khỏi cửa của cô, giọng nói của Dư Hoán Xuyên mềm đi, “Sao thế em?”
“Cái đó, em chợt phát hiện,” Kiều Hướng Thiển vò tóc, dáng vẻ bối rối, “Em quên mang cái đó theo rồi.”
… Cái đó?
Cái nào?
‘Cái đó’ là cái gì?
Cuối cùng, sau ba giây đối diện với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Kiều Hướng Thiển…
Dư Hoán Xuyên: “…” Ờ, anh hiểu ra rồi.
Thấy bạn gái chớp chớp mắt nhìn mình, Dư Hoán Xuyên thở dài một cách đầy cam chịu, “Anh đi mua cho.”
Nhưng thật ra thì sau khi nhận lời xuống lầu mua ‘nó’, Dư Hoán Xuyên đã nghĩ tới việc mình có nên quấn khăn quanh mặt rồi mới xuống mua hay không? Thậm chí, anh còn tưởng tượng ra vẻ mặt của nhân viên siêu thị khi nhìn mình nữa.
Xấu hổ, quá xấu hổ.
…
Tám giờ sáng, người thức sớm vì hôm qua ngủ sớm, Hà Trang bắt gặp anh Xuyên của mình đang đứng phơi khăn trải giường ngoài ban công.
Có một chú chim đang đậu trên sào phơi đồ, ríu rít với Dư Hoán Xuyên.
Cu cậu lại đảo mắt qua phòng khách, bạn gái của anh Xuyên đang ngồi trên sofa, vừa quấn mền vừa ăn bánh bao. Cô nói với cậu, “Dậy sớm thế.”
Hà Trang: “Buổi sáng tốt lành.”
Rất yên tĩnh và hài hoà.
Nhưng thời tiết độ này đã bắt đầu nóng hơn, Kiều Hướng Thiển đã mặc quần dài còn quấn mền không bị nóng à?
Hà Trang gãi đầu, lại quay đầu nhìn giường đôi trong phòng mình, buồn bực hỏi: “Anh Xuyên, anh giặt khăn trải giường à?”
Cu cậu nhớ là khăn trải giường trong phòng mình vẫn thế mà.
Sau khi giặt xong, Dư Hoán Xuyên phẩy tay, “Ừ.”
Hà Trang vò mái tóc rối thành ổ gà, thấy Dư Hoán Xuyên rót nước ấm cho Kiều Hướng Thiển, cậu bỗng hiểu ra điều gì đó.
Nếu, nếu những gì cậu nghĩ là đúng thì —
Hà Trang: “Thật quá đáng!” Hai người cũng nhanh quá rồi đấy!
Dư Hoán Xuyên vô cùng trong sạch, “Mẹ mày dở người à [1]?”
Thế là sáng hôm đó, thằng support của ZH cứ mãi hiểu lầm chuyện này.
Còn Kiều Hướng Thiển đang ‘tiếp đón bà dì’ (ý là đang tới tháng) vẫn lên xe, tới khu vực thi đấu, chuẩn bị bắt đầu trận đấu thứ hai của mình.
_____
[1] mdzz (ma de zhi zhang – 妈的智障): con mẹ nó đồ thiểu năng