Còn mối quan hệ giữa Kiều Hướng Thiển và Dư Hoán Xuyên, anh chỉ cười cho qua, tránh cho tương lai bị vả mặt.
Sau ba ngày tập luyện, thứ Sáu tiếp tục nghênh đón trận tái đấu thường quy thứ hai.
Hai giờ chiều, các thành viên trong đội tới sân thi đấu đúng giờ. Thấy Kiều Hướng Thiển đã khôi phục sức sống, Hà Trang hơi kinh ngạc —
Hôm trước Kiều Hướng Thiển còn đau như vậy, thậm chí là liên tục chảy máu, khó mà tưởng tượng rằng sau khi hết kỳ, trông cô lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Bước chân vút gió, từng bước từng bước nện xuống hệt như đấm vào mặt những kẻ đã mắng cô là bình hoa di động kia vậy.
Phụ nữ đúng là sinh vật thần kỳ, không thể chọc vào mà.
Đáng sợ thật!
Hà Trang nhỏ giọng ép A Hoán nghe mình nói, A Hoán nghe thấy câu nói của Hà Trang thì không thể không liếc cậu ta.
Hà Trang há miệng, đang định tiếp tục cá cược với A Hoán xem hôm nay, Kiều Hướng Thiển sẽ nghiền nát đối phương bằng cách nào thì sau gáy đã bị ai đó đập một phát.
Hà Trang quay lại, tiếng chửi thề còn mắc trong cổ họng thì chợt thấy Dư Hoán Xuyên vốn cao hơn cu cậu nửa cái đầu, lúc này đang cúi đầu trừng cậu.
Hà Trang lập tức im thin thít, theo chủ nghĩa Mác – Lênin nhu thuận.
Hà Trang cười nịnh nọt, lùi về bên cạnh một bước, hai tay quơ quơ, “Anh Xuyên, anh đi trước đi, anh đi trước đi.”
Dư Hoán Xuyên cười lạnh, “Anh nghe hết rồi.” Mày đang bắt nạt vợ anh.
Hà Trang xoa đầu, giả ngu: “Nghe gì thế ạ? Nghe thấy em khen chị dâu à? Úi, trùng hợp ghê.”
Từ khi biết Kiều Hướng Thiển và Dư Hoán Xuyên yêu nhau, cu cậu cũng không dám gọi Kiều Hướng Thiển bằng tên thân mật nữa.
Dư Hoán Xuyên hơi nhíu mày, nói: “Lần này tạm tha cho mày đấy.”
Nghe vậy, Hà Trang tươi cười câu lấy cổ của A Hoán, hất cằm, “Anh Xuyên, vợ anh đi xa rồi kìa.”
Dư Hoán Xuyên nhìn qua đó, đúng lúc thấy được ở cuối hành lang, Kiều Hướng Thiển đang đẩy cửa phòng chờ dành cho đội tuyển ZH, bước vào.
Anh cuộn một nắm tay, che miệng hắng giọng một tiếng, sau đó xoay người, tuy sắc mặt của anh nom rất bình tĩnh nhưng bước chân khi đi qua đó lại gia tăng tốc độ.
Hà Trang quàng vai A Hoán, cúi đầu cười, còn vẻ mặt của A Hoán như vừa khám phá được một chân trời mới vậy —
Tuy mấy ngày nay ăn cơm chó đã no đủ rồi, nhưng cu cậu vẫn không ngờ anh Xuyên còn có dáng vẻ như thế này luôn á!
Y đúc câu nói: Tình yêu sẽ thay đổi con người — A Hoán cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày trắng dưới chân mình.
Cu cậu quyết định, không yêu đương cũng được!
Cậu thích phiên bản thảnh thơi hiện tại của mình hơn!
…
Đội tuyển sẽ thi đấu hôm nay là ZH và Winner.
Sau tuần thi đấu đầu tiên, thành tích của Winner đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, có 4 ván thắng sau 2 trận đấu giống như ZH, trình độ không thể khinh thường. Trong đó, xạ thủ Tam Tam có thể nói là xạ thủ chơi hay nhất giải KPL năm nay, khả năng tích trữ lượng tiền tốt, sát thương gây lên tướng cao, số mạng hạ gục trung bình mỗi trận thuộc hàng tốt nhất trong số các tuyển thủ. Chỉ có khuyết điểm là đôi lúc, cậu ta sẽ xông ra tiền tuyến, có lẽ là vì sự tự tin đối với trình độ của mình.
Kiều Hướng Thiển cắn bút, cúi đầu nhìn vào quyển sổ tay mà cô tự biên soạn gần đây. Tay cô cầm cây bút màu đỏ tô một vòng tròn lên tên của xạ thủ team địch như một đối tượng quan trọng cần nghiên cứu.
Mặc dù ai cũng ở hậu tuyến nhưng trái tim của Kiều Hướng Thiển đang hừng hực lửa. Cô liếm môi, trong lòng chốt Tam Tam là đối thủ chủ yếu để nhắm vào.
Ví như nhìn chằm chằm hướng di chuyển của cậu ta, kêu gọi người đi rừng đội mình liên tục gank vào cậu ta.
Gank, cho, tới, chết!
Kiều Hướng Thiển thả lỏng vai, cảm thấy ngứa tay không chịu nổi.
Trận đấu chiều nay là trận đấu của họ. Trước khi lên sân khấu, Kiều Hướng Thiển kiểm tra xem trang phục của mình chỉn chu hay chưa. Sau khi chắc chắn trang phục đã gọn gàng, cô mới sửa cổ áo khoác lại lần thứ hai rồi đi theo đội tuyển lên sân khấu.
Tiếp theo, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn qua bên cạnh, khoá chặt đối thủ mà mình chuẩn bị điên cuồng gank vào — Tam Tam.
Tuy ánh mắt luôn nhìn về phía Tam Tam nhưng trái tim của Kiều Hướng Thiển lại xa tít trên mây, trong đầu cô đều là suy nghĩ làm sao để thể hiện trong trận đấu hôm nay.
Hành động nhìn người khác của cô quá lộ liễu, khiến Dư Hoán Xuyên cũng phát hiện tâm tư của cô không ở đây. Anh liền thò tay xuống dưới bàn, chọc chọc Kiều Hướng Thiển, “Em nhìn gì đấy?”
Kiều Hướng Thiển quay đầu nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Dư Hoán Xuyên, “Em nhìn đội bạn, xem xạ thủ của họ như thế nào.”
“Vậy sao?” Dư Hoán Xuyên khẽ nhướng mày, “Nhìn đội người ta chăm chú như vậy, em thấy rõ không? Trên người cậu ta có mọc hoa không?”
Kiều Hướng Thiển chớp mắt, “Không có.”
“Vậy cậu ta đẹp trai không?”
“Cũng… không.”
“Chà,” Dư Hoán Xuyên nghịch cái điện thoại trước mặt, “Nếu vậy em thà ngắm anh còn hơn, ngắm đôi mắt của anh cũng được này.”
Kiều Hướng Thiển day trán, bĩu môi đáp: “Nếu em cứ nhìn anh chằm chằm, bị fan của anh bắt gặp thì e là họ sẽ nhào lên sân khấu mà xé xác em mất.”
“Có anh ở đây mà?” Dư Hoán Xuyên nói: “Vả lại anh cũng đâu dựa vào mặt để kiếm cơm.”
Lòng tò mò của Kiều Hướng Thiển trỗi dậy, hơi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế anh dựa vào cái gì để kiếm cơm?”
“À,” Dư Hoán Xuyên đảo mắt qua điện thoại trên bàn, “Anh dựa vào thực lực để kiếm cơm.”
Kiều Hướng Thiển chống cằm, cười bảo: “Được, vậy em sẽ ngắm đôi mắt của anh nhiều hơn.”
Sau đó…
Cô thật sự chỉ nhìn vào đôi mắt của anh.
…
Tuy cảm giác bị người ta nhìn từng giây từng phút khiến Dư Hoán Xuyên không dễ chịu lắm, nhưng cũng an ủi phần nào vì cuối cùng, Kiều Hướng Thiển đã thôi nhìn chằm chằm đội bạn.
Thà cô nhìn điện thoại còn đỡ hơn nhìn người khác.
Sau khi chuẩn bị trong chốc lát, bình luận viên bắt đầu vào vị trí.
Bình luận viên A: “Cuối cùng chúng ta cũng được nghênh đón trận tái đấu thứ hai theo thường lệ, ZH đối đầu với Winner. Có thể nói hai đội tuyển này là các đội tuyển siêu mạnh, sở hữu bốn ván thắng và chiếm ngôi đầu trên bảng xếp hạng. Tôi rất mong chờ màn trình diễn của hai đội tuyển trong trận đấu này!”
Bình luận viên B: “Vâng, tôi cũng rất trông đợi vào trận đối đầu hôm nay. Hai đội tuyển đều có thế mạng riêng, diễn biến của trận đấu mà hai đội tạo ra hẳn sẽ cao trào lắm đây!”
Bình luận viên A: “Trước tiên chúng ta bắt đầu giai đoạn ban pick (cấm chọn), Winner bên dội đỏ, ZH bên đội xanh, đội xanh có quyền cấm chọn trước —”
Giai đoạn ban pick dông dài kết thúc, sáu vị tướng bị cấm là Hoa Mộc Lan, Hoàng Trung, Lý Bạch, Quan Vũ, Thái Ất Chân Nhân và Đại Kiều.
Đội hình của Winner gồm có: Gia Cát Lượng đi đường giữa, xạ thủ Lý Nguyên Phương, Dương Tiễn đi đường trên, Tào Tháo đi rừng và Ngưu Ma hỗ trợ.
Đội hình của ZH gồm có: Tiểu Kiều đi đường giữa, xạ thủ Marco Polo, Lữ Bố đi đường trên, Luna đi rừng và Trương Phi hỗ trợ.
Trận đấu bắt đầu.
Nếu là bình thường, ZH nhất định sẽ đi cướp bùa đỏ của đội bạn, nhưng hôm nay không giống vậy, Dư Hoán Xuyên cầm Luna. Cả đội (trừ Marco Polo của A Hoán và Tiểu Kiều của Kiều Hướng Thiển phải chờ dọn lính đường giữa để lên level 2 ra) thì ba người còn lại tập trung trong khu bùa xanh nhà mình.
Trương Phi trong tay Hà Trang núp trong bụi cỏ bên kia, Dư Hoán Xuyên và Lâm Quý Tuân núp trong bụi cỏ bên này. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã vài tên địch xuất hiện trong tầm nhìn của Hà Trang.
Vừa thấy trước mặt vọt ra bốn thằng, Hà Trang lập tức ra khỏi bụi cỏ, miệng lẩm bẩm: “Bố tổ, qua cả bốn thằng vậy trời? Em xin rút lui chiến lược trước đây.”
Ngay sau đó, hai bên xảy ra giao tranh, giằng co con bùa xanh khiến ai cũng thấp máu. Lâm Quý Tuân lặng lẽ trở về đường trên để dọn lính, trừng trị của Dư Hoán Xuyên sắp hồi, chuẩn bị ăn bùa xanh bất cứ lúc nào. Kiều Hướng Thiển vừa lên level 2, thấy Gia Cát Lượng chuẩn bị tới phụ team địch, cô liền đi trước một bước, dùng chiêu Gió lốc khống chế cậu ta, sau đó chạy đi gank trước.
Thời điểm tới khu bùa xanh, chiêu hai của Kiều Hướng Thiển đã hồi. Lúc này, bùa xanh đã sắp hết máu, thấy chỉ cần một cú trừng trị sẽ giữ lại được bùa xanh nên Kiều Hướng Thiển cách một bức tường, dùng chiêu hai khống chế hai người Tào Tháo và Dương Tiễn. Dư Hoán Xuyên cũng cách một bức tường, trừng trị bùa xong liền chạy ra trụ đường giữa.
Nhìn lại mini map, người đáng lý phải ở đường dưới dọn lính, A Hoán lại đang chạy sang khu bùa xanh team địch để cướp bùa.
Cu cậu vừa kéo bùa vừa gọi: “Mid tới ăn blue này.”
Dùng chiêu hai xong thì Kiều Hướng Thiển phát hiện tình huống đó, cô nhạy bén đi trước Winner một bước để chạy sang khu bùa xanh. Gia Cát Lượng phát hiện lập tức đuổi theo, nhưng đã quá muộn.
Tiểu Kiều có tầm đánh xa, không cần tới sát bùa xanh cũng ăn được bùa, còn Luna thì đang ăn bùa đỏ. Hai người không tham, rút lui xuống đường dưới, sau đó Kiều Hướng Thiển vòng qua khu bùa đỏ nhà mình để trở về đường giữa. Ván này đội cô có được ba bùa, bắt đầu tận dụng lợi thế!
Giai đoạn đầu trận xảy ra chuyện như vậy khiến Winner cướp hụt bùa, chỉ đành trở về đường của mình để làm chuyện nên làm. Ai cũng cần gia tăng lượng tiền, nhưng vì tốn một thời gian dài đi cướp mà không dọn lính nên cả đội Winner đều thiếu một ít kinh nghiệm mới lên level 3.
Kiều Hướng Thiển nhìn Lâm Quý Tuân bên mình đang đối đầu với xạ thủ Lý Nguyên Phương ở đường trên, cô không chần chừ, chạy từ đường sông lên đó.
Cùng thời điểm, con bùa xanh thứ hai của Dư Hoán Xuyên sắp ra. Anh quay vòng tại chỗ, vì biết Kiều Hướng Thiển lên level 4 sẽ đi gank đường trên hoặc dưới như thường lệ nên anh canh thời gian khi bùa xanh còn nửa thanh máu, vừa hay anh cũng lên level 4. Chẳng hề do dự, anh lập tức ra đường giữa để núp bụi.
Đợt núp bụi này chỉ tốn ba giây.
Lý Nguyên Phương trong tay Tam Tam mặc skin Mèo mun yêu kẹo. Mà Lữ Bố mặc áp giáp đen, cầm thanh đao trong tay Lâm Quý Tuân cũng tới giúp ích. Thật ra Lâm Quý Tuân đã sớm phát hiện Mid và Rừng team mình núp bụi ở đường sông, nhìn hướng di chuyển của đồng đội, Lâm Quý Tuân cảm thấy kèo này ăn chắc.
Kiều Hướng Thiển nhớ rõ nội tại có thể mở tầm nhìn của Lý Nguyên Phương, thế là cô luôn giữ chiêu hai sẵn sàng, chờ tới khi cậu ta tới gần hơn một nửa phạm vi dùng chiêu, cô mới ra tay khống chế.
Đúng lúc này, đàn lính thứ hai ra khỏi trụ, vì muốn dọn con lính ở xa nên Lý Nguyên Phương lên khá cao. Kiều Hướng Thiển không hề do dự, dùng chiêu hất tung Lý Nguyên Phương. Luna cũng tạo dấu ấn đầu tiên lên cậu ta, Kiều Hướng Thiển vừa hay đạt level 4, ném cây quạt ra. Lúc cô định bật chiêu cuối để giết Lý Nguyên Phương thì thấy cậu ta lợi dụng khả năng dịch chuyển của chiêu hai để chạy về trụ.
Luna định băng trụ dùng chiêu tiếp, nhưng đúng lúc này, Tào Tháo, Ngưu Ma và Gia Cát Lượng đáng lý phải ở trụ hai đường trên lại bất ngờ nhảy ra khỏi bụi cỏ đường sông —
Tình thế lập tức đảo chiều!
Từ ba đánh một biến thành bốn đánh ba!