Lần oanh tác này rất chấn động.
Bất kể là nam hay nữ đều bị cuốn vào chủ đề yêu đương này — Dù sao trong giới thể thao điện tử này, con trai thường giỡn yêu nhau thôi, nhưng không ngờ…
Bây giờ lại yêu thật!
Con gái chơi game thì bàn tán, con trai chơi game thì sôi trào.
【Yêu thật rồi, lời tiên tri của tôi đã trở thành sự thật rồi. Bổn tiên tri thật đỉnh quá đi!】
【Không tới nỗi tiên tri đâu, cùng lắm là Sherlock Holmes thôi =)))))】
【Cuối cùng thì fan bạn gái điền cuồng spam Weibo của chị Bảy đã được sáng mắt ra rồi muahahaha!】
【Riêng tôi cảm thấy CP Mid và Rừng đẹp đôi lắm, đương nhiên CP Rừng và AD hay AD Support cũng rất quắn quéo nữa…】
【Từ nay sẽ không còn được ghép cặp anh Xuyên với người khác nữa rồi.】
【Chênh lệch chiều cao của họ đáng yêu như ba ôm con ấy nhỉ?】
【Hâm mộ hai người quá à, hẹn hò nơi hẻm núi Vương Giả, tiết kiệm chi phí yêu đương, kề vai chiến đấu nữa mèn ơi.】
Kiều Hướng Thiển còn đang mở Tieba trong lo sợ, cô vốn tưởng rằng mình sẽ lại thấy những bình luân mắng nhiếc tồi tệ kia, nhưng không ngờ hướng gió lần này hơi lạ, có tới 70% số bình luận mang tính trêu đùa.
Về phía nguyên nhân —
Có thể là vì topic bị lạnh nhạt cả tuần vừa qua nên mọi người đã bình tĩnh lại.
Cũng có thể vì trong trận đấu trước, họ đã chứng tỏ được yêu đương không hề ảnh hưởng tới việc thi đấu.
Cũng có thể vì… cô lướt lộn diễn đàn rồi.
… Kiều Hướng Thiển vừa đăng nhập Weibo đã nhảy ra hàng chục thông báo, khiến cô sợ tới mức tắt thông báo đi.
Sau khi dạo một vài bình luận, đúng là trái ngược hoàn toàn với tình cảnh bên Tieba.
Tin nhắn thì ôi thôi, khỏi nói…
Kiều Hướng Thiển dựa vào Dư Hoán Xuyên, cầm điện thoại đọc: “Tao chưa bao giờ thấy con nào trơ trẽn như mày. Thi đấu chuyên nghiệp thì thôi đi, còn dám quyến rũ đồng đội, đúng là mất mặt phụ nữ bọn tao mà…”
Kiều Hướng Thiển chọc chọc anh, tỏ vẻ em đây đã sớm lường trước rồi, “Anh xem, em đã bảo mà, nhất định sẽ có những bình luận như vậy.”
Dư Hoán Xuyên liếc nhìn điện thoại của cô, sau đó vươn tay đoạt lấy điện thoại. Dưới ánh mắt của Kiều Hướng Thiển, anh thoát Weibo -> Cài đặt -> Weibo -> Gỡ ứng dụng.
Ban đầu Kiều Hướng Thiển không hiểu gì, tới khi nhìn thấy anh mở phần gỡ ứng dụng, cô vừa ‘Ế!’ một tiếng đã phải trơ mắt nhìn anh xử lý sạch sẽ.
Thậm chí anh còn trở về màn hình chính, mở ứng dụng Bảo mật an toàn để dọn dẹp các tập tin thừa nữa chứ.
Kiều Hướng Thiển: “…”
Sau đó, cô nghe thấy Dư Hoán Xuyên nói: “Không phải trước đây anh đã dặn em rồi sao? Ít lướt mấy cái này thôi, ảnh hưởng tâm trạng,”
Yên lặng một chút, anh lại bổ sung: “Vả lại nhỏ đó nói sai rồi, là anh có mưu đồ với em trước.”
“Vậy anh giải thích cho họ đi chứ,” Kiều Hướng Thiển giận dỗi lấy lại điện thoại, nhưng thật ra cô chỉ nhân cơ hội khoé anh thôi, “Anh không nói thì sao mọi người biết được?”
Không ngờ, Dư Hoán Xuyên lại suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó xoa đầu cô, “Em nói chí phải.”
Kiều Hướng Thiển: “???”
Dư Hoán Xuyên lấy điện thoại của mình ra rồi click mở Weibo, nghiêm túc đánh một dòng chữ vào màn hình. Kiều Hướng Thiển ló đầu tới xem, chỉ thấy anh đã nhanh tay đăng tải.
Kiều Hướng Thiển ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp ngập vẻ tò mò, “Anh đăng gì thế?”
Dư Hoán Xuyên đăng xuất Weibo của mình rồi đưa điện thoại cho cô, “Em tự vào rồi share lại đi.”
Kiều Hướng Thiển: “…”
“Trước khi anh gỡ ứng dụng trong máy em có nghĩ tới bản thân tự đưa điện thoại cho em vào Weibo chưa? Anh không nhụt à?”
“Chả nhụt,” Dư Hoán Xuyên rất thản nhiên, “Nhưng em cũng nên share bài viết này đấy. Dù sao cũng là yêu cầu của em, tự em muốn đính chính mà.”
Kiều Hướng Thiển nhướng mày, lấy điện thoại đăng nhập Weibo, trong lòng cực kỳ tò mò Dư Hoán Xuyên đã đăng cái gì —
ZH Xuyên: 【Người mà tôi theo đuổi cũng chính là người duy nhất tôi muốn trong cõi đời này.】
Kiều Hướng Thiển chớp mắt nhìn chằm chằm dòng chữ kia.
Lại chớp mắt tiếp.
Sau đó, cô ôm điện thoại lăn sang bên phải ghế sofa, đưa lưng về phía Dư Hoán Xuyên rồi vươn tay kéo cái gối, ụp mặt vào đó, “Sao anh sến súa dữ vậy!”
Kiều Hướng Thiển rút một tay chọt chọt vào mặt mình để nó không bị đỏ quá. Cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười khúc khích kèm theo cái điệu thản nhiên, “Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Kiều Hướng Thiển bịt tai, “Em không nghe thấy gì hết!”
Bên cạnh, Dư Hoán Xuyên không nói gì nhưng cô nghe thấy một loạt tiếng ‘sột soạt’. Sau đó, hơi thở ấm áp của chàng trai phủ lên hai mu bàn tay đang bịt tai của cô.
“Thế anh sẽ nói lại lần nữa,”
“Anh yêu em.”
…
Khi hai bạn yêu nhau lâu rồi, đồng đội chung một mái nhà với các bạn cũng biết thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Tối hôm nay, sau khi mọi người tắm xong thì ra phòng khách tán phét. Cuối cùng, Dư Hoán Xuyên cũng có thể chuyển từ lén lút thành quang minh chính đại ôm chăn bông vào phòng ngủ của cô.
Mấy đồng đội đang ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm theo.
Hà Trang đẩy vai A Hoán, “Bộ tôi có ngáy trong khi ngủ hả? Ngáy to lắm sao? Rõ ràng là anh Xuyên muốn ngủ với bạn gái mà, tại sao ảnh lại đổ thừa tôi khiến anh mất ngủ chứ?”
“Chẳng lẽ ngủ với chị ấy thì ảnh mới ngủ ngon hả trời?”
A Hoán bị cậu đẩy váng hết cả đầu, lập tức xua tay, “Đừng đẩy nữa coi, ông có ngủ ngáy không còn chả biết à? Hồi đầu năm tôi ngủ cùng phòng khách sạn với ông, ông có thấy quầng thâm mắt của tôi không hả?”
A Hoán hất cái tay của Hà Trang trên vai xuống, thống khổ rên la, “Tôi vốn định nghỉ dưỡng cho quầng mắt trắng, nhưng bị ông ồn ào tới nỗi nó đen thui rồi. Ông còn ngủ mớ nữa trời đất ơi, tôi thức trắng cả hai đêm đó luôn á!!!”
Hà Trang ôm mặt: “Là sự thật ư? Ngủ ngáy có thể trị không? Sau này bạn gái của tôi phải làm sao bây giờ? Tôi sợ em ấy mất ngủ quá.”
A Hoán: “…”
Lâm Quý Tuân ngồi bên cạnh xem tấu hài: “…”
A Hoán cười lạnh, “Đúng là trọng sắc khinh bạn. Mẹ nó, ai biết bạn gái của ông có để ý chuyện này không chứ.”
Hà Trang đốp lại rất nhanh.
Kiều Hướng Thiển không nghe nổi nữa, về phòng leo lên giường ngồi.
Hôm nay, lúc ăn cơm tối, Dư Hoán Xuyên bỗng đặt đũa xuống và nói với mọi người rằng anh muốn dọn sang phòng khác ngủ, lý do là Hà Trang gây ảnh hưởng xấu tới chất lượng giấc ngủ của anh —
Cái đồ không biết xấu hổ!
Hai người rõ ràng chưa làm gì, thế mà bây giờ lại giống chuyện gì cũng làm hết rồi!!!
Sự thật là chỉ có một mình Kiều Hướng Thiển biết anh hay mất ngủ. Giấc ngủ của anh khá nông, bị làm ồn sẽ tỉnh lại ngay. Mấy ngày trước, anh ngủ lại phòng, không có lẻn qua phòng cô. Sáng hôm sau, quả thật anh không giấu được sự xuống tinh thần.
Cho nên, Kiều Hướng Thiển không phản đối.
Cô ngồi ở đầu giường, nhìn Dư Hoán Xuyên ôm cái chăn màu lam tới rồi trải xuống đệm giường trước mặt mình. Mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh len vào mũi cô.
Dư Hoán Xuyên đứng bên giường, hỏi: “Hai cái chăn, em chọn cái nào?”
Kiều Hướng Thiển liếm môi dưới, nhìn cái chăn hoạ tiết bông hoa của mình, “Mỗi người một cái không được ạ? Đắp như vậy sẽ không bị lạnh, cũng không phải giành chăn…”
“Em lạnh à?” Dư Hoán Xuyên cúi đầu, kéo chăn bông ra ngoài và ôm cái chăn của Kiều Hướng Thiển đặt lên ghế, “Chăn của anh lớn, đắp cái của anh đi.”
Kiều Hướng Thiển kéo cái gối nằm, duỗi thẳng chân, “Thế sao anh lại một hai muốn chăn bông?”
Dư Hoán Xuyên giũ chăn, thuận đà ngồi lên giường, sau đó ôm cô vào lòng, “Như vầy thoải mái.”
Kiều Hướng Thiển vô thức rúc vào lòng anh, “???”
Dư Hoán Xuyên nhìn màn hình khoá của đồng hồ trên tủ đầu giường, “Chín giờ rồi.”
“… Thì sao?”
Dư Hoán Xuyên kéo cái gối sau lưng cô rồi vỗ vỗ, “Ngủ thôi.”
Kiều Hướng Thiển bị anh ép nằm xuống, không hiểu mô tê gì, “Sao ngủ sớm thế?”
Dư Hoán Xuyên dùng cẳng chân dài của mình để câu chăn lên, sau đó gói gém cho hai người. Xong xuôi, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Sống mũi của anh đặt trên đỉnh đầu của cô, hơi thở của anh phủ xuống mặt cô.
Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói —
“Chính sự cấp bách.”