• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Niệm Huy, làm sao thế?” Trương Ninh mở ra cổng hàng rào ra, lấy khăn lau lau nước mắt trên mặt cho nhóc con, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Sao lại khóc?”

“Huhu... bác Trương, cháu làm con trai bác có được hay không?”

Trương Ninh siết chặt lấy khăn tay, ngẩng đầu nhìn về phía nhà họ Lâm với ánh mắt hơi bất thiện.

Cô ấy kết hôn nhiều năm nhưng chưa có đứa con của riêng mình, bên ngoài cái gì cũng nói được, vốn cho rằng tránh đến nơi này thì bên tai có thể thanh tịnh được một chút, không nghĩ đến vẫn là trốn chẳng xong.

“Là mẹ cháu nói với cháu cái gì sao?” Trương Ninh kìm nén tức giận, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Huhu... mẹ cháu nói, cháu không gọi Lâm Niệm Doanh là anh trai thì không phải là người thân với bọn họ. Huhu...cháu thật là đáng thương, bắp cải trắng cũng không đáng thương được như cháu...Bà Vương thích cháu, cháu muốn ở chung với nhà bác.”

Trong lòng Trương Ninh bỗng chốc nhẹ nhõm, là cô ấy nhạy cảm.

“Tiểu Ninh, là Tiểu Hắc Đản sao, bên ngoài còn mưa lất phất đấy, nhanh dẫn vào.”

“Vâng, tới đây.” Trương Ninh dắt tay của Tiểu Hắc Đản mới phát hiện cậu bé còn kéo theo một cái giỏ: “Ấy, cá ở đâu ra vậy?” Cũng không nhỏ, hai con, một con phải có đến hai ba cân.

“Mẹ cháu bắt được ở trong suối, bắt được một thùng to lắm. Bác gái, cháu muốn được uống canh cá như lúc trước, bác nấu có được hay không?”

“Mẹ cháu biết bắt cá sao, còn bắt được một thùng rất to?!” Trương Ninh kinh ngạc nhướng mày, thật không nhìn ra cô còn có bản lĩnh này.

“Vâng ạ, một thùng rất là to. Chờ ăn xong, ngày mai cháu lại trở về lấy.”

“Lấy cái gì?” Bà Vương đứng ở cửa cười nói.

“Bà Vương.” Tiểu Hắc Đản buông giỏ ra, cắm đầu xông vào trong lòng bà Vương khiến sau lưng bà ấy đụng lên cửa, phát ra một tiếng “cạch” thật lớn.

Trương Ninh hoảng hốt, vội vàng chạy đến đỡ bà Vương gấp gáp nói: “Mẹ không sao chứ?”

Tiểu Hắc Đản bị giọng điệu và sắc mặt của Trương Ninh doạ cho ngẩn ra.

“Không sao không sao.” Bà Vương khoát tay với Trương Ninh, cong lưng nói liên tục với Tiểu Hắc Đản đang theo ở phía sau: “Không sợ không sợ, bà Vương không sao, không sao, Tiểu Hắc Đản của chúng ta không sợ.”

Trương Ninh thấy dáng vẻ dịu dàng của mẹ chồng mình mà trong lòng buồn buồn.

“Mẹ, Niệm Huy mang theo cá lén chạy đến.” Trương Ninh chỉ vào giỏ trúc đang thả bên cạnh cổng hàng rào.

“Cá!” Bà Vương vui nói: “Đội khai hoang đảo tới bộ đội đưa cá sao.”

“Tiểu Ninh, con mau mau cầm tiền phiếu đến nhà ăn tìm chiến sĩ nuôi quân Đại Bàn mua hai con đi. À đúng rồi, nếu như có cá tôm gì cũng mua một chút.”

“Không phải đội khai hoang đưa tới.” Trương Ninh nói: “Nghe Niệm Huy nói là mẹ cậu bé bắt được ở trong suối.”

Bà Vương ngẩn ra: “Tô Mai! Cô ấy còn có bản lĩnh này sao?!”

Trương Ninh gật gật đầu: “Con thấy không phải là cá biển, chính là cá chép sinh trưởng bên trong dòng suối dưới chân núi chỗ chúng ta.”

“Cá chép à.” Bà Vương vô thức nói: “Dùng hành, gừng, rượu gạo, muối và tiêu ướp nửa tiếng, rồi chiên vàng đều bắc ra, rắc thêm chút muối ớt là ngon nhất.”

Trương Ninh: “...”

“Mẹ, Niệm Huy đem cá qua đây, không nhất định là Tô Mai đã biết.”

“Cũng đúng.”bà Vương hậm hực nói: “Đồ của người phụ nữ đấy đắt đỏ lắm, biết rồi còn có thể để cho bé Tiểu Hắc đem qua đây sao...”

“Mẹ!”Trương Ninh kéo ống tay áo của bà lão, biểu thị con của cô còn đang ở đây.

Bà Vương cúi đầu đối diện với đôi mắt đen lay láy của Tiểu Hắc Đản nhìn đến, gương mặt dày dặn chợt đỏ: “Đi vào nhà đi, bà Vương lấy bánh dày cho cháu ăn.”

“Cái gì là bánh dày thế, ăn ngon không?” Tiểu Hắc Đản vừa nghe thấy ăn đã vui vẻ, vừa mặc cho bà Vương dắt tay của cậu bé vào nhà vừa hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK