Nguyên chủ đã đi, đối với Chu Trường Cung, Tô Duệ nói không ra hai chữ “Tha thứ”.
Huống chi vợ ông ấy không phải là lỡ miệng, mà là lấy được tin tức từ chỗ mẹ kế Lâm Kiến Nghiệp, ngựa không dừng vó chạy về từ trong thành phố đặc biệt nói cho nguyên chủ nghe. Tiền đề là mẹ kế của anh ấy còn biết nguyên chủ có bệnh tim, đây chính là không phải ác thông thường, mà là rõ rõ ràng ràng mưu sát.
“Mẹ ”
“Thím”
Tô Duệ nghiêng đầu, hai đứa bé đã được đưa đi rửa mặt tóc và bùn dính trên tay chân, lộ ra vẻ mặt non nớt.
Đứa lớn bảy tuổi, trắng trẻo văn nhã tên là Lâm Niệm Doanh, đứa nhỏ đen như cục than mới bốn tuổi, tên là Niệm Huy. Áo quần trên người hai nhóc con cũng được thay đổi, mặc áo quân trang của người trưởng thành, lúc này đang được Triệu Khác và cảnh vệ viên choàng áo mưa ôm đến.
“Này!”Tô Duệ cám ơn hai đứa nhóc tới kịp lúc, thích nghi mở rộng vòng tay.
Triệu Khác nâng lên ném áo mưa cho cô: “Mặc vào.”
Tô Duệ cầm áo mưa, vén vạt áo cotton mỏng vắt một cái, nước chảy thành dòng, cô nhìn Triệu Khác: “Còn cần thiết phải mặc sao?”
“Choàng lên chắn gió.” Triệu Khác đỡ lấy Tiểu Hắc Đản đang nhào về phía trước.
“Phó đoàn trưởng.” Vương Hồng Chí - lính cần vụ của Triệu Khác, mặc áo mưa xa xa chạy tới từ dưới núi gọi Triệu Khác, đưa phong điện báo cho anh: “Gửi từ Lô Thị.”
Triệu Khác duỗi tay nhận lấy, đưa Tiểu Hắc Đản cho anh: “Giúp tôi đưa bọn họ trở về.”
Vương Hồng Chí và Tiểu Hắc Đản mắt to mắt nhỏ nhìn nhau mấy giây.
“Ài, chú này, chú có thể thả lỏng chút không?” Tiểu Hắc Đản không chút khách khí duỗi tay ôm lấy cổ của anh ấy, chỉ bảo nói: “Tay bên trái để thấp chút, đỡ lấy mông của cháu, tay bên phải đỡ eo của cháu, đúng thế! Chính là như vậy.”
“Hahaha, được lắm nhóc con, thật là không sợ người lạ.” Vương Hồng Chí cười nói.
“Đó là đương nhiên, hai chúng ta chia ai với ai làm gì!”
Vương Hồng Chí giật giật khoé miệng.
Tô Duệ mặc xong áo mưa, sờ sờ hai cái túi bên ngoài áo mưa, rất lớn, lập tức bỏ tiền phiếu và huân chương đầy tay vào cho rảnh tay rồi nhìn về phía hai đứa bé.
Đứa nhỏ đã sắp xếp bản thân đâu vào đấy từ lâu, ngược lại là đứa lớn rõ ràng được cảnh vệ viên ôm không được thoải mái nhưng cũng không phát ra một tiếng, thấy cô nhìn đến thì nắm tay chắt chẽ buông lỏng, lộ ra ba viên kẹo sữa: “Thím ăn kẹo, thơm lắm ngọt lắm.”
Tô Duệ ngửi mùi sữa bay tà tà từ trong mưa gió, xấu hổ nuốt nuốt nước miếng, khó kìm chế duỗi tay lấy một viên, bóc vỏ cho vào trong miệng. Mùi sữa nồng đậm lan toả ở đầu lưỡi, trong đầu Tô Duệ dường như đang có pháo hoa nổ tung, ấm áp mà lại xinh đẹp.
Tô Duệ ăn mà đầu mũi chua chua, khoé mắt hơi hơi ướt đẫm. Mẹ chứ! Đã bao lâu không được nếm lại mùi vị này.
Cảnh vệ viên nhìn thấy thì lạ lùng không thôi, cũng không dám hỏi.
“Thím, kẹo có ngon không?”
“Ngon lắm!”Tô Duệ ngậm kẹo, giọng nói hơi khàn khàn: “Nào, để thím ôm cháu.”
Lâm Niệm Doanh ngập ngừng một lúc rồi duỗi tay lao vào lòng Tô Duệ.
Trên người Tô Duệ đẫm nước, không thể mở vạt áo mưa bọc cậu bé lại giống như cảnh vệ viên. Vừa muốn cởi áo mưa cho cậu bé, cảnh vệ viên đã đưa áo mưa của mình qua: “Tôi đi lấy thêm một cái nữa.”