• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ăn thì cũng rất ngon, nhưng mà so với bánh dày ngọt* thì bà Vương thấy không ngon bằng.” Bà lão tiếc nuối nói: “Nếu như có đường nâu được rồi. Có thể chưng làm bánh ngọt, làm bánh dày ngọt.”

*giống bánh mochi

Trương Ninh nghe thấy mà mắc cười: “Mẹ, vậy con mang cá qua bên đấy trước.”

“Đi đi đi đi.” Bà lão khoát khoát tay: “Nói với cô ấy, hôm nay Tiểu Hắc Đản ở nhà chúng ta ăn cơm, bảo cô ấy đừng đến tìm.”

“Vâng.” Trương Ninh đổi sang giày cao su, cầm lấy cái ô giấy dầu đang dựng thẳng trước cửa rồi đến cổng hàng rào xách giỏ trúc, theo con đường mòn đi đến, cách một đoạn đã ngửi thấy một mùi cá khét.

“Tô Mai, có ở nhà không?”

“Có đây.” Tô Duệ dập tắt ngọn lửa to bằng hạt đậu trên đầu ngón tay, đem con cá cháy như than ném xuống đất, đứng dậy đi ra nghênh đón, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Ninh đứng ở trước cửa thì kinh ngạc nhíu mày. Bây giờ so sánh trí nhớ mà nguyên chủ để lại cho cô thì trông cô ấy xinh đẹp hơn nhiều, mang bộ trang phục lênin* vải gabadin màu xanh, tóc xoăn đến ngang vai, mày nhỏ mắt phượng môi đỏ, làn da trắng nõn dáng người lung linh, đẹp như  một đóa hoa diên vĩ.

* Một loại trang phục phổ biến trong những ngày đầu thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, thuộc loại trang phục trung tính của phụ nữ.

“Trời đang mưa, sao chị có thời gian qua đây?” Tô Duệ nói.

Trương Ninh thấy cô đi ra thì giơ tay đưa giỏ đến: “Vừa rồi Niệm Huy mang hai con cá đến nhà tôi chơi, chị nghĩ em lúc này cũng sắp làm cơm, thế là nhanh chóng đem về lại cho em, không nên khiến em lỡ thời gian kho lên ăn.”

“Nhóc thối kia lại trốn đến nhà chị không trở về sao?” Tô Duệ nghe thấy cậu bé nói gì trước khi, chỉ là lúc ấy đang vội chứng thực dị năng hỏa hệ của cô có phải đã theo cùng nên không quản đến cậu bé.

“Ừm, bà lão mời cậu bé ở nhà ăn cơm.” Trương Ninh liếc nhìn Lâm Niệm Doanh đang ngoan ngoãn ngồi trên gấu nhỏ ở trong phòng, hỏi: “Niệm Doanh có muốn đi theo bác gái không?”

Lâm Niệm Doanh nói một tiếng “Cám ơn” rồi lắc lắc đầu.

“Nhóc con đấy lại thêm rắc rối cho nhà chị.” Tô Duệ đón lấy giỏ trúc, xoay người vừa đi vào phòng bếp đi, vừa quay đầu nói với Trương Ninh: “Chị chờ tôi một lát.” Nói xong người đã đi đến bên cạnh thùng.

Tô Duệ duỗi tay chọn thêm hai con cá nheo lớn cho vào trong giỏ rồi xoay người cho cô ấy: “Hai đứa nhóc cả ngày cũng có không ít lần đến nhà chị ăn cơm, lúc trước không có gì lấy ra nên chưa đáp lễ thích đáng. Số cá này chị mang về cho bà lão nếm thử đi.”

Trương Ninh ôm lấy cái giỏ vào trong tay mà sững sờ, đây còn là Tô Mai mà cô ấy quen biết sao?!

Bà lão nhà cô ấy là người đi ra từ trong vương phủ, có một đầu lưỡi xảo trá, một cái miệng thích ăn ngon.

Lúc Tô Mai dẫn theo đứa bé vừa mới tới, bà lão nghe nói cô đến từ Thiểm Bắc đã lập tức nhớ đến đồ ăn ở Thiểm Bắc, vừa chờ đến khi Tô Mai bố trí ổn thỏa xong xuôi đã vội vàng mang nửa cân thịt cùng một túi điểm tâm đến cửa.

Luyên thuyên nhiều chuyện nán lại đến buổi trưa chỉ muốn nếm thử bữa trưa, nào biết Tô Mai người ta cảm ơn, tuôn ra lời hay ý đẹp nhưng không mở miệng giữ người.

Đến hai lần như vậy thì bà lão cũng buông bỏ tâm tư, cũng ít giao thiệp với Tô Mai hơn.

Nhưng mà hai đứa bé thỉnh thoảng đến nhà chơi, bà lão không tránh khỏi sẽ làm một chút đồ ăn rồi bầu bạn chơi đến một ngày nửa ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK