Quơ quơ tiền phiếu trong tay, cứng ngắc nhếch môi với Triệu Khác: “Cám ơn!”
Đã không cười từ lâu nên cô cũng đã quên khoé môi cần phải cong lên bao nhiêu mới có thể tác động đến cơ cười trên mặt.
Triệu Khác hơi hơi gật đầu.
“Chị dâu chờ một chút nhé, tôi đi gọi hai đứa bé.” Cảnh vệ viên được Triệu Khác căn dặn đưa Tô Duệ và đám hài tử trở về, giải thích một tiếng rồi xoay người tiến vào sân chạy lên tầng làm việc.
Tô Duệ liếc mắt nhìn Chu Trường Cung đang không ngừng giơ tay lên chùi nước mưa trên mặt, nói với ông ta và Triệu Khác: “Tôi ở đây chờ bọn họ, hai người đi vào trước đi, đừng để quần áo trên người ướt mưa.”
Tuy rằng cô thích nước mưa sạch sẽ này, dầm mưa như vậy cũng khiến cho cô cảm thấy chân thật hơn với tình hình hiện tại, nhưng nếu để người ta mang quần áo ướt giống như cô thì không được rồi.
Cô nhớ lúc nhỏ đã thường nghe ông nội kể về thời đại này, thường thường nhắc lên chính là thiếu lương ít thuốc, nói rằng nếu như nhiều bệnh thì phải cố gắng chịu đựng, mỗi cựu chiến binh về hưu gần như đều bị bệnh phong thấp.
Chu Trường Cung khoát tay: “Không vội...”
Lời chưa kịp nói xong, Triệu Khác đã xoay người đi.
Chu Trường Cung nâng tay hết nửa nửa buổi, nhìn Tô Duệ lúng túng cười cười, lau nước trên mặt giải thích: “Công việc cậu ấy bận rộn.”
“Hiểu được! Hiểu được!” Tô Duệ có ấn tượng khá tốt với Triệu Khác đã đưa tiền phiếu cho cô: “Mọi người bận rộn đi, đừng vì tôi mà để lỡ công việc.”
Chu Trường Cung xấu hổ vì đã chặn một người vừa mới có chồng hy sinh còn chưa kịp bi thương ở bên ngoài toà nhà văn phòng, không có chuyện gì cũng phải tìm chuyện để nói: “Nói mới nhớ, chúng ta còn là nửa đồng hương đấy, năm 39 tôi theo bộ đội đến Hoài Lâm Thiểm Bắc phát triển đội ngũ cách mạng, đoán chừng cô chỉ mới lớn được một chút.”
Chu Trường Cung khoa tay múa chân biểu thị mức cao, cười nói: “Lúc đó chưa quen biết cô, nếu không đã đến nhà cô ăn cơm.”
Tô Duệ vừa mới dung hợp trí nhớ của nguyên chủ xong, vẫn chưa kịp sửa soạn, chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nếu ông đến thì chắc chắn ba mẹ tôi sẽ chào đón, bọn vô cùng hiếu khách.”
“Điểm này tôi này tán đồng.” Chu Trường Cung thấy bi thương trên gương mặt cô đã phai đi không ít, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không khỏi thuận theo khuyên nhủ mấy câu: “Năm đó nếu như không có ba mẹ cô đơn thuần thiện lương, nhiệt tình hiếu khách, thu giữ hai mẹ con đồng chí Lưu bị thương và Kiến Nghiệp, hơn nữa sau khi đồng chí Lưu quay về đội còn giúp đỡ nuôi dưỡng Kiến Nghiệp, thì nào có thành tựu sau này của đồng chí Lưu Anh và quân nhân ưu tú Lâm Kiến Nghiệp của chúng ta hôm nay...Tôi nghe Kiến Nghiệp nói, cô học từ thím một tay nghề làm mì rất giỏi. Để xin cho cô theo quân, cậu ấy còn vỗ ngực đảm bảo với chúng tôi, nói chờ cô đến, mùa mưa không bận rộn sẽ bảo cô đến nhà ăn nấu cho đám ông chú chúng tôi nếm thử xem.”
Trong lòng của Tô Duệ bị lời nói cuối cùng của ông ấy doạ cho treo ở lưng chừng, nguyên chủ biết làm bánh bao hấp, màn thầu, mì cán sợi hoặc là bánh nướng, nhưng mà cô không biết.
Đừng nói là làm mì, ngay cả nấu cháo cô cũng miễn cưỡng.
Cô là con gái một trong nhà, thêm vào ông nội, trên có năm người lớn cùng một đôi cha mẹ thương yêu chiều chuộng từ bé đến năm mười tám tuổi. Lúc cảm thấy khổ cực, mệt mỏi hay đau đầu nhất chẳng qua là làm mô hình không cẩn thận bị thương trúng tay, học đàn nhị bị người ta nói khó thể lên mặt bàn được, tác phẩm dự thi vẽ hết bức này sang bức khác nhưng luôn không thấy hài lòng.