Hứa Lật Dương vẫn chưa đến lớp để tự ôn bài vào buổi sáng. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, lững thững đến chỗ của mình, lấy sách ngữ văn ra, chuẩn bị tự ôn bài.
Thế nhưng cho đến tận lúc cô giáo bước vào lớp, Hứa Lật Dương vẫn chưa đến. Tôi thầm nghĩ trong bụng: Toi rồi, Hứa Lật Dương nhất định là đi muộn rồi. Tôi lo lúc cậu ấy đến sẽ bị cô giáo dạy văn, vốn nghiêm khắc nổi tiếng, mắng cho một trận hoặc là bắt cậu ấy đứng phạt bên ngoài cửa, không cho vào lớp. Nếu như thế thì thật là tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy.
Tôi không thể tập trung đọc sách, nhìn mãi mà không lọt được chữ nào vào đầu, cho đến khi cô giáo gõ gõ bàn tôi và nói: “Thuỷ Tha Tha, em cầm sách ngược rồi.” Tôi vội quay ngược cuốn sách lại, nhưng vẫn chẳng nhét được chữ nào vào đầu. Chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Giờ tự học buổi sáng sắp hết quá nửa thời gian mà Hứa Lật Dương vẫn chưa đến lớp. Tôi muốn chạy ra khỏi lớp, tìm cái bốt điện thoại để gọi điện cho Hứa Lật Dương. Tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp nhỉ? Có phải là cậu ấy bị ốm rồi không? Nếu như không ổn, tại sao cậu ấy vẫn chưa đến lớp chư? Lẽ nào trên đường đã xảy ra chuyện gì? Nổ lốp xe? Hay là… tai nạn? Vừa nghĩ đến khả năng Hứa Lật Dương có thể bị tai nạn trên đường, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng.
Trong đầu tôi dường như có một người nào đó đang cất tiếng nói: Chắc là không đâu, cậu ấy không sao đâu, chắc cùng lắm là chỉ bị ốm, bây giờ vẫn chưa ra khỏi nhà, đang nằm trên giường ngủ, không có chuyện gì xảy ra trên đường đâu.
Nhưng ngay lúc đó lại có tiếng nói khác cất lên: Nếu như cậu ấy bị bệnh thì phải gọi điện cho một bạn nào đó nhờ xin nghỉ chứ? Nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có bạn nào nói gì với cô giáo cả, hơn nữa cậu ấy chưa bao giờ đi học muộn, nhất định là trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hai người trong tôi, một kẻ thì hù doạ, một người thì an ủi. Chúng tranh đấu với nhau, giày vò tôi. Tâm trạng tôi vô cùng bất an, chẳng biết nên nghĩ theo chiều hướng nào nữa.
Cho đến gần lúc hết giờ, Hứa Lật Dương cuối cùng cũng xuất hiện ở của lớp. Tôi nhận thấy ánh mắt đầu tiên của cậu ấy đang dò tìm bóng dáng tôi. Khi ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau, tôi cảm thấy một thứ mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có. Đó là sự hiểu ngầm.
Hoá ra sự hiểu ngầm đúng là một cảm giác vô cùng ấm áp và gần gũi. Hai ánh mắt gặp nhau giống như ngọn lửa giữa hai trái tim đang cùng được đốt cháy.
Cậu ấy biết tôi đang lo lắng, còn tôi cũng hiểu được ý muốn xin lỗi cùng với sự dịu dàng của cậu ấy dành cho tôi.
Tạn học, Hứa Lật Dương đi qua chỗ tôi, đưa cho tôi một quyển sách tiếng Anh đã được cuộn tròn thành hình ống.
Tôi đón lấy cuốn sách, mở ra, bên trong là một bông hoa màu phấn hồng. Những cánh hoa màu hồng đã hơi thâm lại, trông có vẻ như vì thiếu khí.
Hứa Lật Dương vẻ mặt hơi buồn rầu nói với tôi: “Tớ làm nó hơi thâm rồi. Đáng nhẽ không nên để ở trong cặp sách lâu như thế.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên lại tặng mình hoa?”
“Sáng nay đi học, lúc đi ngang qua bồn hoa trồng trước cửa khu nhà bỗng nhiên phát hiện ra có một bông hoa cực đẹp. Thực sự là rất đẹp, chứ không giống bây giờ đâu. Lúc đó không biết tại sao tớ rất muốn ngắt bông hoa đó để đem tặng cậu, nhưng trước bồn hoa có rất nhiều ông bà già đang tập thể dục buổi sáng. Trong số họ, có rất nhiều người biết tớ nên tớ ngại không dám hái hoa trước mặt họ, sợ họ sẽ mắng tớ. Thế nên tớ đàng phải đi quanh quẩn bên bồn hoa, đợi đến khi họ tập xong mới hái bông hoa đó, cuộn trong sách, chạy một mạch đến trường. Trong giờ tớ không dám bỏ hoa ra, sợ các bạn nhìn thấy lại cười nhạo, kết quả là đã làm cho bông hoa rất đẹp trở thành thế này đây! Tiếc quá!” Hứa Lật Dương mân mê những cánh hoa bị thâm, buồn rầu kể cho tôi nghe về nguyên nhân cậu ấy đi muộn sáng nay.
Tôi cầm bồng hoa hồng lên nói nhỏ “Ngốc quá!”. Sau đó nhẹ nhàng đặt bông hoa vào trong cuốn nhật kí mà tôi vẫn mang theo mình.
Trong trang nhật kí đó, những gì tôi viết liên quan đến tuổi thanh xuân, liên quan đến hoa, liên quan đến mối tình đầu ngây thơ đều nhuộm sắc hồng, màu của hoa hồng.