• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Runa

Gần đây trong trường quay, khi mọi người nghỉ ngơi, đề tài nói chuyện gần như xoay quanh Bùi Phong. Đối với giới giải trí xuất hiện một người mới ồn ào như vậy, trong lòng mọi người đều có chút ý thức nguy cơ.

Người duy nhất không chịu ảnh hưởng bởi tin tức của Bùi Phong, chính là Yến Cẩn.

Yến Cẩn chỉ khi xem video của Bùi Phong lần đầu tiên mới thất thố, sau này dù là đối phương tham gia buổi ký tặng của Cảnh Thâm hay video ra mắt trong họp báo, thậm chí ngay cả nội dung MV cũng không lấy được một chút phản ứng của Yến Cẩn.

Đàm Tranh có chút kinh ngạc, hắn nghĩ Yến Cẩn sẽ có hứng thú với Bùi Phong mới đúng, dù sao Bùi Phong giống hắn, mà bản thân hắn lại là thần tượng của Yến Cẩn. Thấy một người giống thần tượng của mình ra mắt, chẳng lẽ Yến Cẩn một chút cũng không quan tâm sao?

Hắn thầm quan sát Yến Cẩn vài ngày, thấy đối phương thật sự không quan tâm tới Bùi Phong kia, không chỉ không xem tin tức của đối phương, ngay cả khi Tiểu Tề đưa cậu xem, cũng sẽ bị cậu mắng.

Xem ra cậu không chỉ không có hứng thú với Bùi Phong, thoạt nhìn còn không có thiện cảm với Bùi Phong? Đàm Tranh vuốt cằm nghĩ, chẳng lẽ Yến Cẩn là fan trung thành của mình, cho nên không thể nhận một người thay thế?

Nghĩ xong, Đàm Tranh nở nụ cười, Yến Cẩn cũng không phải nữ sinh, huống chi bình thường nhìn biểu hiện của cậu, căn bản không nhìn ra cậu yêu thích mình; nếu không phải tận mắt nhìn thấy ảnh trong phòng, lại nghe Tiểu Tề nhắc tới, chỉ sợ hắn bây giờ cũng không phát hiện, thần tượng của Yến Cẩn là mình.

Nhưng Yến Cẩn không có hứng thú gì với Bùi Phong kia, lại khiến tâm tình hắn rất tốt, hắn cũng không biết vì sao, chỉ là ẩn ẩn trong lòng có ý nghĩ, hy vọng Yến Cẩn không cần nhìn tới Bùi Phong.

Hắn cảm thấy, Yến Cẩn ở trước bia mộ vì hắn mà khóc, Yến Cẩn đang ngủ gọi tên hắn, là người chứng minh quá khứ sôi nổi của Đàm Tranh hắn. Cũng bởi bộc lộ chân tình của Yến Cẩn khiến cho Đàm Tranh không biết bắt đầu từ khi nào luôn chú ý tới cậu.

Trong mấy tháng ở trường quay tiếp xúc với cậu, Đàm Tranh có cái nhìn khác với Yến Cẩn. Trước kia chỉ cảm thấy cậu lãnh đạm cao ngạo, còn không coi ai ra gì; hiện giờ mới phát hiện, đó là bởi vì Yến Cẩn không thích nói chuyện mà thôi.

Cậu thoạt nhìn lạnh lùng nhưng khi có đàn em hay những người khác chào hỏi cậu, cậu dù không cười cũng sẽ gật đầu đáp lại; khi diễn, cũng không dùng thân phận đàn anh mà áp chế người khác, đối với diễn viên mới không ngừng NG, cậu cũng không lộ ra chút không kiên nhẫn, mà cứ diễn lặp đi lặp lại như vậy.

Quay xong thì ở trong phòng của mình, không xem kịch bản thì đọc sách, rất khác với các diễn viên thường tụ tập một chỗ nói chuyện bát quái. Đàm Tranh không ngờ, Yến Cẩn lại là một người an tĩnh như vậy.

Rất nhiều nghệ sĩ bên ngoài luôn mang mặt nạ. Về nhà lại là mặt người; ngay cả bản thân hắn, cũng quen đeo bộ mặt tươi cười ôn hòa đối với mọi người, thật ra tâm tình chân chính trong lòng chỉ có mình hắn biết.

Hắn vốn tưởng Yến Cẩn ít lời lạnh lùng, là công ty yêu cầu hình tượng này, dù sao hiện tại siêu sao có vẻ thần bí cũng không ít. Nhưng hắn không nghĩ tới, tính cách thật của Yến Cẩn giống hệt những gì cậu biểu hiện ra ngoài.

Tựa như một người trong suốt, làm sao có thể tồn tại trong giới giải trí được? Đàm Tranh có chút buồn cười, lại có chút đau lòng. Hắn còn nhớ rõ, khi Yến Cẩn mới ra mắt,từng bởi vì hình tượng lạnh lùng mà bị chê trách nhiều, nói cậu lên mặt, ở đâu cũng có thái độ rất ác liệt.

Hiện giờ nghĩ lại, vốn là bởi vì Yến Cẩn không giỏi ở chung với người khác, lại thường xuyên lộ ra vẻ mặt lãnh đạm. Cũng không biết đối phương đi tới bây giờ đã bị gây khó dễ cùng uất ức thế nào. Trước kia còn có Phương Lỗi che chở cậu, hiện giờ Phương Lỗi lại buông tay, về sau Yến Cẩn phải làm sao?

Tuy Yến Cẩn là ảnh đế mới nhưng nhiều quảng cáo của cậu đã bị hủy bỏ, bộ phim điện ảnh này lại là diễn vai phụ, chỉ cần cậu biến mất khỏi mắt người xem, không bao lâu nữa, mọi người còn có thể nhớ rõ ảnh đế là ai sao? Giới giải trí bỏ cũ thay mới nhanh như vậy, nếu không thể lấy được ánh sáng chỉ có thể chờ bị quên đi.

Bởi vậy Đàm Tranh trong lòng bắt đầu suy tính, sau khi bộ phim này quay xong, sẽ giúp Yến Cẩn nhận mấy bộ phim mới. Nếu không phải bởi Phương Lỗi mở miệng, Yến Cẩn đẩy đi không được, không thì Đàm Tranh lúc trước đã chọn bộ phim khác.

Lúc ấy trên tay hắn có mấy kịch bản, trong đó có một kịch bản rất hấp dẫn, tuy là phim cổ trang, cũng là vai diễn Yến Cẩn chưa từng thử. Nếu Yến Cẩn có thể diễn tốt vai kia, con đường diễn xuất của cậu sẽ mở rộng hơn.

Nhưng đáng tiếc không thể nhận, bởi vì nhận quay bộ phim của Dương Thiệu, lịch trình xung đột với bộ phim kia, khiến cho Đàm Tranh không thể không nhịn đau bỏ bộ phim kia. Sau hắn lại từ trong miệng Tiểu Tề biết được, Yến Cẩn cũng chọn kịch bản này, có thể thấy cậu cũng muốn thách thức với những vai diễn khác nhau.

Không biết bỏ lỡ cơ hội này, về sau còn có kịch bản thích hợp như vậy không. Đàm Tranh thầm thở dài, trong giới giải trí, ngoại trừ thiên phú cùng nỗ lực, thời vận cùng sự giúp đỡ cũng rất quan trọng. Yến Cẩn và Mục Thiểu Hoa chính là ví dụ rõ ràng.

Dù Đàm Tranh bất bình thay cho Yến Cẩn, hắn cũng không có cách nào thay đổi quyết định của Phương Lỗi.

Không lâu sau, khi bộ phim của bọn họ vào giai đoạn kết thúc, bộ phim thần tượng của Tinh Hải bắt đầu khởi quay. Tinh Hải có một đội chế tác, chuyên sáng tác kịch bản phim thần tượng rất được hoan nghênh lúc bấy giờ, được gọi là đội chế tác Hoàng Kim, mỗi lần ra mắt một tác phẩm mới đều thu được sự chú ý nhiều hơn chương trình tương tự.

Lúc này, tác phẩm mới nhất của bọn họ, diễn viên nam chính tất nhiên là Cảnh Thâm rất có nhân khí trong phim thần tượng, diễn viên nam thứ hai là Bùi Phong gần đây rất nổi bật. Nữ diễn viên chính cùng diễn viên phụ cũng đều là diễn viên sáng giá, đội ngũ Hoàng Kim như vậy, làm cho bộ phim này dù chưa quay đã tạo tiếng vang lớn.

Đối với Bùi Phong mới ra mắt chưa bao lâu, lại bước chân vào phim ảnh, có người xem trọng, có người thì không; dù phản ứng mọi người thế nào, ít nhất Bùi Phong lại thành công khiến mọi người chú ý, trở thành đề tài đứng đầu.

Sau vài ngày phim thần tượng của Tinh Hải khởi quay, phim điện ảnh của Thiểm Diệu Quốc Tế cũng được khuấy động, chỉ là tin này không được nhiều người chú ý. Bởi vì cùng ngày đưa tin đó, trường quay của Tinh Hải có chuyện ngoài ý muốn.

Bởi vì nhân viên công tác sơ suất, khiến Bùi Phong đang quay cảnh bị xe ô tô đuổi theo, tai nạn xe cộ từ giả biến thành thật. Tuy y phản ứng nhanh nhạy tránh được phần lớn nhưng tay trái chân trái bị gãy xương, khiến y không thể tiếp tục quay phim.

Khi Đàm Tranh nghe thấy tin này là lúc đang cùng Mục Thiểu Hoa đi quay quảng cáo. Lịch trình quay kết thúc, Mục Thiểu Hoa không ngừng nghỉ, lập tức đi quay quảng cáo, Đàm Tranh lo hắn chỉ có một mình nên đi cùng toàn bộ lịch trình.

Mục Thiểu Hoa vất vả chụp xong một bộ ảnh, đang ngồi nghỉ, chợi thấy người bên cạnh đang thảo luận chuyện của Bùi Phong, hắn cẩn thận nghe mới biết đối phương ngoài ý muốn xảy ra chuyện. Đàm Tranh đứng bên cạnh hắn, tất nhiên cũng nghe thấy chuyện này.

“Đáng đời.” Mục Thiểu Hoa hừ lạnh, Đàm Tranh lập tức ho khan một tiếng, lấp đi giọng của hắn. Người bên cạnh vốn đang nói, thấy bọn họ liền nhanh chóng ngậm miệng đi sang chỗ khác.

“Nói cái gì nên nói, đừng nói cái gì không nên nói, chẳng lẽ cậu không hiểu điều này?” Đàm Tranh nhàn nhạt nói, ý trách cứ trong lời nói khiến Mục Thiểu Hoa đỏ bừng mặt.

Đàm Tranh thấy đối phương muốn mở miệng cãi lại, lập tức giành trước, “Trước phải xem kỹ nơi cậu nói, hay cậu muốn xuất hiện trên đầu đề báo ngày mai?” Mục Thiểu Hoa bị hắn chẹn họng, chỉ có thể nuốt xuống.

“Tôi không biết người đại diện trước kia của cậu là ai, cũng không hiểu anh ta vì sao không dạy cậu điều này.” Đàm Tranh nhẹ giọng nói, dừng một chút lại tiếp tục, “Nhưng nơi nào nên nói cái gì, chẳng lẽ bản thân cậu không biết?”

“Tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng cậu nhớ rõ thân phận của mình, cậu là một nghệ sĩ, nên chịu trách nhiệm lời nói của mình.” Đàm Tranh nói xong, liền đi tới chỗ đạo diễn, xác định lại tiến độ chụp.

“Anh Mục, tôi thấy anh Phong rất bất công, Yến Cẩn nói cái gì cũng được, sao anh nói vai câu cũng không cho.” Trợ lý của Mục Thiểu Hoa sau khi Đàm Tranh đi khỏi mới tới bên cạnh Mục Thiểu Hoa thầm nói.

Mục Thiểu Hoa không nói gì, đen mặt ngồi xuống. Lời của trợ lý cũng là suy nghĩ trong lòng của hắn, lúc trước Yến Cẩn ở trường quay mắng hắn, Phong Thiếu Phi cũng không trách Yến Cẩn, còn nói mình chọc tới đối phương.

Hôm nay hắn chỉ nói đáng đời, lại bị đối phương dạy bảo. Điều này làm trong lòng Mục Thiểu Hoa không phục, lập tức lấy di động ra, cáo trạng với kim chủ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK