“Yến Cẩn, tôi yêu em…..”
…
Sau đó hắn xoay người vào phòng sách, mở máy tính lên mạng, trong phòng sách không bật đèn, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt Phong Thiếu Phi, vẻ mặt hắn có chút quỷ dị.
Quay phim đã gần xong, hôm nay Yến Cẩn chỉ còn lại một cảnh quay cuối cùng, chính là cảnh trong màn mưa phùn, vung kiếm chém đầu vua nước láng giềng, một lần nữa lập nên Yến quốc.
Quốc quân nước láng giềng sau khi nghe tin hoàng tử vong quốc dựng cờ khởi nghĩa, nghe theo lời của những tên tiểu nhân, ngự giá thân chinh. Không nghĩ tới quốc quân vừa mới rời đi, chính quyền nước này liền rơi vào tay gian thần, bọn họ chặt đứt lương thảo cứu trợ, muốn quốc quân chết trên chiến trường.
Hoàng tử vong quốc gặp quốc quân trên chiến trường, kẻ thù gặp nhau đều đỏ mắt, hoàng tử lúc này đã không còn là một tên nhóc mười năm trước, y chịu mọi sự đau khổ, cố gắng luyện võ, nghiên cứu binh pháp, ở trên chiến trường liên tiếp đánh lui binh của quốc quân.
Khi quay cảnh cuối, vì thời tiết không thích hợp nên đành phải điều động xe chở nước tới phun nước, dựng lên cảnh mưa rơi. Yến Cẩn cùng người diễn vai quốc quân đứng trong mưa, cầm kiếm nhìn nhau.
Phong Thiếu Phi cầm khăn đứng ở một bên, nhìn thân ảnh Yến Cẩn trong mưa, trong phút chốc hắn cảm thấy như bản thân đang ở trên sa trường, nhìn thấy tướng lĩnh bên ta cùng quân địch chĩa mũi kiếm vào nhau.
Cho đến khi Tề Trăn ‘cắt’ một tiếng mới khiến hắn hồi phục lại tinh thần. Hắn đi tới chỗ Yến Cẩn, đưa khăn cho cậu, sắc mặt có chút mờ hồ. Yến Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn hắn, nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có gì, em diễn rất tốt.” Phong Thiếu Phi thật lòng khen ngợi. Hắn vừa rồi là bị Yến Cẩn kéo vào bên trong nội dung bộ phum, điều này có thể cho thấy Yến Cẩn diễn vai này rất thành công.
Yến Cẩn diễn vai hoàng tử vong quốc, trải qua mười năm chịu đựng mọi vất vả, đã sớm mất đi sự ngây ngô, khờ dại, trên lưng đeo mối thù đất nước, trên mặt không hề là tươi cười mà là biểu cảm lạnh nhạt.
Khi cậu đối mặt chiến đấu với quốc quân, kiếm trên tay không chút lưu tình, khi chặt đầu đối phương, trên mặt hiện lên sự đau xót nặng nề. Cuộc đời này, y và công chúa không có khả năng gặp lại nhau nữa, y đã là kẻ thù giết cha của đối phương.
Sau khi quay xong cảnh này thì không còn cảnh quay của Yến Cẩn nữa, cảnh quay sau khi hoàng tử phục quốc đã quay từ trước, bởi vậy công việc của Yến Cẩn xem như kết thúc.
Sau khi quay cong bộ phim này, Yến Cẩn còn phải quay mấy quảng cáo, cho nên chào Tề Trăn xong liền rời khỏi trường quay trước. Ở nơi hoang vu hẻo lánh đóng phim vài tháng, sau khi trở lại thành phố S, cậu đã có thể nghỉ ngơi một chút.
Vốn các quảng cáo do Yến Cẩn đại diên đều bị Phương Lỗi chuyển cho Mục Thiểu Hoa, nhưng trước đó Mục Thiểu Hoa gây chuyện không tốt, khiến cho Phương Lỗi không vui, bởi vậy vung tay lên trả lại mấy quảng cáo cho Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phi không nói gì, Phương Lỗi phân phó thế nào hắn cứ thế mà làm thôi. Hắn đưa lịch quay quảng cáo cho Yến Cẩn. Yến Cẩn cũng không nói gì thêm, dù sao đều là công ty quảng cáo đã hợp tác nhiều lần cho nên không có vấn đề gì.
Vài ngày sau, Yến Cẩn mới vừa quay xong một quảng cáo liền nhận được điện thoại của Tề Trăn, mời cậu ba ngày sau tham gia tiệc đóng máy. Yến Cẩn là nam chính, tất nhiên phải tham dự, cho nên cậu không từ chối.
Bộ phim này trước khi quay đã nổi lên rất nhiều đề tài, giữa chừng còn có Bùi Phong gia nhập, phong ba đổi nữ phụ nửa chừng, hiện giờ rốt cuộc đóng máy, tất nhiên đưa tới rất nhiều phóng viên truyền thông.
Tiệc đóng máy tổ chức ở một phòng tiệc trong khách sạn năm sao, Yến Cẩn cùng các diễn viên khác đều rất phối hợp đứng trên bục mỉm cười để các phóng viên chụp ảnh. Nhưng đối với các vấn đề phóng viên đưa ra, mọi người ăn ý ngậm miệng không đáp, cứ để người đại diện cùng đạo diễn phiền não hộ.
Tề Trăn trước đó đã nói trước với các phóng viên, không cho bọn họ hỏi các vấn đề không liên quan đến phim, đa số các phóng viên đều nể mặt Tề Trăn, không hỏi vấn đề đổi người diễn rất nhạy cảm này, nhưng vẫn có một số phóng viên ỷ vào sau lưng có người, bắt đầu hỏi một vài vấn đề gay gắt.
“Tề đạo diễn, trong khi quay phim có chuyện diễn viên xa lánh nhau không? Đào Hoan vì sao lại bị đổi?” Một nữ phóng viên cầm mic hùng hổ hỏi.
Nữ phóng viên vừa hỏi lập tức khiến các phóng viên khác thì thầm với nhau, bọn họ trước đó đều nhận được thông báo, trợ lý Tề Trăn đã nói, nếu không liên quan đến kịch bản phim sẽ không trả lời.
Hiện tại nữ phóng viên này không nể mặt Tề Trăn, tất cả mọi người đoán, phóng viên này từ đâu đến, sao dám đắc tội đạo diễn thiên tài cơ chứ?
Phong Thiếu Phi đứng một bên, liếc mắt nhìn nữ phóng viên kia, nhận ra đối phương là phóng viên tạp chí dưới quyền của Tinh Hải, xem ra là ỷ vào có chỗ dựa là Tinh Hải mới dám không nể mặt Tề Trăn.
Tề Trăn vừa nghe phóng viên kia hỏi xong, lạnh lùng liếc cô ta một cái, thản nhiên nói, “Vấn đề không liên quan đến bộ phim sẽ không trả lời.” Nữ phóng viên kia chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục hỏi, nhân viên công tác ở gần đó chạy nhanh tới lấy lại mic từ tay cô ta.
Các câu hỏi sau đó được trả lời rất thuận lợi, sau khi kết thúc, Tề Trăn không dấu vết liếc nhìn nữ phóng viên kia, nhưng tiệc rượu sau đó trái lại không có chuyện gì xảy ra.
Yến Cẩn cầm một ly rượu đi tới góc phòng, cách xa mọi người. Phong Thiếu Phi nói chuyện với người khác xong, vừa ngẩng đầu lên liền không thấy cậu đâu. Hắn nhíu mày, cuối cùng tìm thấy Yến Cẩn đang tránh ở góc phòng.
“Sao lại đứng đây một mình?” Phong Thiếu Phi cười cười đi tới bên cạnh Yến Cẩn.
“Anh không cần xã giao sao?” Yến Cẩn nâng mắt, lãnh đạm liếc đối phương một cái, sau đó hạ mắt xuống thản nhiên hỏi.
“Không cần, tất cả mọi người đều đeo một tầng mặt nạ, nói chuyện giả, cười cũng giả, rất mệt.” Phong Thiếu Phi kéo cà vạt, trong lời nói có chút mỏi mệt.
Yến Cẩn mím môi không nói gì, cậu uống một ngụm rượu, Phong Thiếu Phi đứng bên cạnh cậu, thấy bộ dáng im lặng của cậu, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, được nhìn đối phương như vậy vĩnh viễn cũng không sao.
Yến Cẩn bị hắn nhìn chằm chằm, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Anh đừng nhìn chằm chằm người khác như thế.” Ngữ khí lãnh đạm, Phong Thiếu Phi lại nghe ra chút ngượng ngùng cùng tức giận.
Phong Thiếu Phi cười cười dời mắt đi, hóa ra Yến Cẩn cũng không phải thờ ơ, trước kia hắn nghĩ Yến Cẩn hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác, mỗi lần đều mặt lạnh, cho dù bị người ta nhìn chằm chằm, cậu cũng không có cảm giác gì.
Thật ra bởi vì đối phương là Phong Thiếu Phi nên Yến Cẩn mới không được tự nhiên như thế, đổi thành một người khác, Yến Cẩn mới không thèm để ý. Chỉ cần tưởng tượng người đang nhìn là Phong Thiếu Phi, là người bản thân đã yêu từ lâu, Yến Cẩn không tự chủ được mà tim đập rối loạn.
Hai người bọn họ đứng ở trong góc nói chuyện, Phong Thiếu Phi đột nhiên nhớ đến chuyện của Tiểu Tề, mở miệng hỏi, “Hôm trước tôi quay lại biệt thự nhưng không thấy Tiểu Tề, em đuổi cậu ta đi rồi?”
“Không, hẳn là bị Phương Lỗi gọi về.” Yến Cẩn thản nhiên nói, trong mắt hiện lên chút lạnh lùng. Cậu còn nghĩ Tiểu Tề bị Phương Lỗi mua chuộc, hiện giờ nghĩ lại, Tiểu Tề ngay từ đầu hẳn đã là người của Phương Lỗi.
“Tôi thật không nghĩ Tiểu Tề là người của Phương Lỗi.” Phong Thiếu Phi cũng không quá kinh ngạc, cảm thán một tiếng. Lúc này Tề Trăn cầm ly rượu đi tới chỗ bọn họ.
“Nam chính sao có thể đứng trong góc thế này?” Tề Trăn cười nói, nâng ly mời Yến Cẩn, sau đó uống cạn. Tề Trăn đã mời, Yến Cẩn cũng không thể gải vờ không biết, chỉ đành nâng tay uống cạn ly rượu.
“Yến Cẩn, tôi rất thích cách diễn của cậu, trong giới giải trí này, có thể nói ngoài Đàm Tranh, chỉ có cậu mới khiến tôi vừa lòng, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác tiếp.” Tề Trăn cười, nói xong thì xoay người đi.
“Không nghĩ tới anh ta đánh giá em cao như vậy, xem em và anh cùng đẳng cấp.” Yến Cẩn nghiêng đầu, như cười như không nhìn Phong Thiếu Phi. Phong Thiếu Phi cười cười, “Cách diễn của em vẫn rất tốt, bằng không tôi cũng sẽ không coi em là đối thủ cạnh tranh nhiều năm như vậy.”
“Anh vẫn luôn xem em là đối thủ cạnh tranh?” Yến Cẩn có chút kinh ngạc, cậu nghĩ Đàm Tranh chưa từng để ý tới cậu, trước kia khi gặp đối phương, cậu chi có cảm giác vô lực khi bản thân bị đối phương ngăn cách ở ngoài thế giới của hắn.
Cậu còn tưởng Đàm Tranh không vừa mắt mình, đối phương khẳng định không để ý gì tới cậu. Hiện giờ lại nghe thấy đối phương thừa nhận cậu là đối thủ của hắn, điều này khiến tâm tình của Yến Cẩn đột nhiên trở nên vi diệu.
“Đúng vậy, khi em mới ra mắt, diễn vai nam phụ kia, thật sự khiến người ta kinh diễm. Em có thể không biết, sau đó một thời gian dài, tôi chưa từng diễn vai giống như vậy, bởi vì tôi không có niềm tin.” Phong Thiếu Phi kể lại tâm tình trước kia của mình, hiện giờ nhớ lại, đã không còn sự so sánh trong lòng nữa.
“Thật không ngờ là do em, em còn nghĩ là anh không tìm được kịch bản hay.” Yến Cẩn luôn nhìn theo Đàm Tranh, tất nhiên biết đối phương chưa từng diễn vai nào tương tự vai nam phụ cậu từng diễn.
“Thời gian đó thực ra cũng có một kịch bản đưa tới, bên trong có một vai giống của em, nhưng tôi từ chối, vì khi đó mỗi khi tôi nhắm mặt lại, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của em, tôi sợ bị em ảnh hưởng, không dám nhận vai kia.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói.
Yến Cẩn thật không ngờ, nghe được chuyện trước đây, trong lòng cậu có chút vui sướng, cũng có chút không biết làm sao. Cậu không ngờ trước kia Đàm Tranh cũng không phải không thèm để ý cậu, nếu bản thân sớm biết có lẽ sẽ dũng cảm bước thêm một bước.
Nhưng tục ngữ có nói, ngàn vàng khó mua, hiện giờ cậu biết cũng không muộn, ít nhất, người cậu yêu đã trở lại bên cạnh cậu. Cậu có thể cảm nhận được Phong Thiếu Phi đang cố gắng yêu cậu, chỉ cần Phong Thiếu Phi chịu thử yêu cậu, Yến Cẩn cũng đã thỏa mãn.
Cậu đợi mười năm, chính là chờ đối phương đáp lại, dù đối phương vì cái gì mà yêu cậu, Yến Cẩn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cậu đã lãng phí mười năm, không muốn bỏ qua lần nữa.
Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Phong Thiếu Phi dẫn Yến Cẩn đi. Khi tới biệt thự của Yến Cẩn, hắn quay đầu lại mới phát hiện Yến Cẩn đã say ngủ ở ghế sau. Hắn cởi dây an toàn, mở cửa xe, cẩn thận bế Yến Cẩn ra.
Yến Cẩn dù gầy nhưng thân mình vẫn là đàn ông trưởng thành, Phong Thiếu Phi tuy to cao hơn cậu một chút nhưng để bế cậu thì phải hơi vất vả một chút. Hắn dùng kiểu bế công chúa đưa Yến Cẩn vào phòng khách.
Hắn bế Yến Cẩn đến sô pha,sau đó đi cất xe, đóng cửa xong mới đi tới phòng khách. Lúc này Yến Cẩn nằm trên sô pha đã cởi áo khoác ra, vài cúc áo sơ mi cũng bị cởi, phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện.
Phong Thiếu Phi hơi ngẩn người, sau đó thấy Yến Cẩn mặt đỏ bừng, đôi mắt mơ màng mở to, cười một cách quyến rũ, đứng dậy từ sô pha, từng bước đi tới chỗ hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại, nhanh chóng nuốt nước miếng, cổ họng lại càng khô, có một trận lửa nóng mờ ám bùng lên. Hắn trơ mắt nhìn Yến Cẩn đi tới trước mặt, sau khi cách hắn ba bước, bắt đầu cởi thắt lưng.
“Lạch cạch” một tiếng, Yến Cẩn tùy tay ném thắt lưng đi, móc bằng kim loại đụng vào bàn trà, vọng lên bên tai Phong Thiếu Phi. Sau đó Yến Cẩn kéo khóa, quần cứ vậy tuột xuống, Yến Cẩn nhấc chân đi tới từng bước, lại từng bước.
Đến khi khoảng cách hai người sát lại, gần đến mức có thể ảm giác được hô hấp của nhau, Yến Cẩn toàn thân chỉ còn áo sơ mi và quần lót. Áo sơ mi vẫn mở rộng, khuôn ngực trắng của Yến Cẩn, còn có hai điểm phấn hồng để người ta nhìn không sót gì.
“Yến Cẩn…..” Phong Thiếu Phi khó khăn gọi Yến Cẩn một tiếng, Yến Cẩn nâng tay, ngón trỏ áp lên môi đối phương, thấp giọng nói, “Hư, đừng nói gì hết, hôn em…..”
Yến Cẩn lại gần, nhẹ nhàng cắn môi đối phương, Phong Thiếu Phi sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, duỗi tay ra kéo người vào trong lòng mình, một tay giữ gáy đối phương, một tay ôm lấy vòng eo tinh tế của đối phương, không chút khách khí đảo khách thành chủ, làm sâu thêm nụ hôn của hai người.
Yến Cẩn từ từ nhắm hai mắt, hai tay ôm cổ Phong Thiếu Phi, hơi ngửa đầu nhận nụ hôn nóng bỏng của đối phương, cảm giác đầu lưỡi đối phương thăm dò miệng mình, quấn lấy lưỡi cậu.
Tiếng nước cùng tiếng thở dốc, trong đêm tối càng tăng thêm một phần tình ý. Phong Thiếu Phi vừa hôn Yến Cẩn vừa cởi quần áo của mình. Cởi xong áo khoác cùng sơ mi, hắn kéo tay Yến Cẩn đặt lên quần mình.
“Giúp tôi cởi ra.” Phong Thiếu Phi thấp giọng dụ dỗ, Yến Cẩn ngoan ngoãn giúp đối phương cởi thắt lưng, sau khi quần đối phương cởi ra, Yến Cẩn mới phát hiện quần lót của đối phương đã nổi lên.
Sự lớn mật lúc trước gần như biến mất, giờ phút này Yến Cẩn đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Yến Cẩn không biết làm sao, tuy ban đầu cậu chính là khơi mào dục vọng của đối phương, nhưng thấy đối phương thật sự hưng phấn, cậu mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Phong Thiếu Phi dường như cảm thấy cậu lùi bước, vươn tay kéo người vào trong lòng, hôn nhẹ hai má đối phương, không lên tiếng trấn an đối phương. Tuy hắn cảm thấy lúc này phát sinh quan hệ có hơi nhanh nhưng Yến Cẩn chẳng qua chỉ hôn một cái, lại có thể khiến hắn hưng phấn như vậy.
Phong Thiếu Phi lúc này mới biết, hóa ra tình yêu của hắn với Yến Cẩn còn sâu hơn so với hắn nghĩ.
Yến Cẩn tuy còn mặc áo sơ mi nhưng cúc áo đã cởi hết, ***g ngực trần trụi áp sát ngực trần của Phong Thiếu Phi, theo sự hô hấp, da thịt hai người hơi ma xát.
Khoái cảm tới đột nhiên lại mãnh liệt, chỉ đơn giản bị kích thích như vậy nhưng Yến Cẩn nhịn không được than nhẹ ra tiếng. Phong Thiếu Phi vốn muốn buông tha đối phương, nhưng một tiếng rên rỉ này nháy mắt đánh bật sự tự chủ của hắn, làm bùng nổ tất cả dục vọng cùng nhiệt tình của hắn.
Có chút thô bạo cởi áo sơ mi của đối phương, hai người chỉ còn quần lót dán lại với nhau, hắn cúi đầu không ngừng hôn, cắn ở cổ cùng ngực đối phương, một tay phủ lên ngực đối phương, ôm chặt người đối phương.
Một tay kia cũng không nhàn rỗi, ở trên người đối phương đốt lửa, trêu chọc đối phương phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta xấu hổ. Hai tay Yến Cẩn chống lên ngực Phong Thiếu Phi, vô ý thức ma sát, khiến Phong Thiếu Phi hai mắt đỏ lên, hận không thể lập tức hành quyết đối phương ngay tại chỗ.
Phong Thiếu Phi tuy chưa từng làm với đàn ông nhưng chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Hiện tại trên inte et cái gì chẳng có, làm với đàn ông thế nào, hắn cũng biết. Huống chi bản thân là gay, trước kia không có đối tượng, đều dựa vào video trên inte et để qua thời gian.
Với hắn, Yến Cẩn chính là người đầu tiên trong cả hai đời, nói không căng thẳng là nói dối, hắn chỉ sợ lưu lại cho đối phương ký ức không tốt. Cho nên hắn dùng tất cả kỹ xảo mình có, muốn chăm sóc cho đối phương trước, để đối phương hưởng thụ trước.
Yến Cẩn cũng không có kinh nghiệm, tối hôm nay chủ động như vậy là bị ảnh hưởng của rượu, cũng bất ngờ bị kích động. Cậu luôn có cảm giác tất cả hiện giờ đều là mơ, cậu rất cần có cái gì đó chứng minh Đàm Tranh trở về không phải là giấc mơ của cậu.
Phong Thiếu Phi ôm Yến Cẩn đi tới sô pha, đẩy ngã cậu lên sô pha liền đè lên. Hắn dịu dàng cởi quần lót đối phương, lúc này Yến Cẩn rốt cuộc toàn thân trần trụi nằm dưới thân hắn.
Hắn nhanh chóng cởi quần lót của mình, lần đầu tiên trần trụi nhìn nhau khiến hai người đều có chút xấu hổ, nhưng dục vọng dâng lên sau đó đã che đi sự xấu hổ, hai người ôm chặt lấy nhau mà cọ xát.
Phong Thiếu Phi dùng kỹ xảo trước kia học được từ video trên mạng, khiêu khích Yến Cẩn thở dốc, sau khi khiến đối phương đến đỉnh, đối phương bắn ra chất lỏng mới bắt đầu khuếch trương.
Bởi vì là lần đầu tiên của Yến Cẩn, phía sau tất nhiên rất chặt. Phong Thiếu Phi chịu đựng xúc động muốn tiến vào lập tức, lấy đầu ngón tay chậm rãi để đối phương dần quen. Yến Cẩn từ từ nhắm mắt, nhíu mày, tùy ý Phong Thiếu Phi trêu chọc.
Phía sau truyền đến sự đau đớn, ngược lại khiến cậu cảm thấy yên ổn, qua đêm nay, Đàm Tranh thuộc về cậu, cậu cũng thuộc về Đàm Tranh. Chỉ cần tưởng tượng tới đó, trong lòng cậu đã tràn ngập sự thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Việc chuẩn bị trước của Phong Thiếu Phi rất lâu, rất nhẫn nại. Khi hắn chân chính tiến vào cơ thể Yến Cẩn, cũng không khiến đối phương bị thương. Nhưng Yến Cẩn là lần đầu tiên, dù có chuẩn bị tốt vẫn đau đớn hơn khoái cảm.
Phong Thiếu Phi đi vào xong không dám động, hắn chịu đựng sự xúc động, không động đậy chờ Yến Cẩn thích ứng. Yến Cẩn chỉ cảm thấy phía sau đau rát, nửa người dưới như không có cảm giác, như không phải bản thân nữa.
Cậu hơi giật giật, lại đau đớn như bị đâm vào tim, cậu kêu một tiếng, trên mặt đều là sự đau đớn. Phong Thiếu Phi thấy cậu khó chịu, trong lòng cũng rất đau, hắn cúi đầu hôn môi đối phương, muốn đối phương thả lỏng.
Một lát sau, Yến Cẩn từ từ thả lỏng người, nhẹ giọng nói, “Có thể, anh động đi.” Tuy phía sau vừa động là đau, cậu thấy Phong Thiếu Phi nhịn đầu đầy mồ hôi, liền nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, dù sao đều phải đau như vậy một lúc, vẫn là tốc chiến tốc thắng.
Phong Thiếu Phi nghe cậu nói vậy, bắt đầu thử chậm rãi rút lại, sau đó tốc độ nhanh hơn, lực cũng tăng thêm. Yến Cẩn nắm chặt hai vai đối phương, chịu đựng sự đau đớn khi đối phương ra vào.
Đúng lúc này, đối phương đâm mạnh vào một chỗ nào đó trong cơ thể cậu, nhất thời cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, nháy mắt xông vào trí óc, khiến cậu nhịn không được thở dốc.
Phong Thiếu Phi nghe thấy tiếng thở khác hẳn, lại đâm vào chỗ vừa rồi, quả nhiên khiến Yến Cẩn run rẩy, sự đau đớn trên mặt tiêu tan không ít, trở nên xuân tình.
Hắn biết đây là điểm mẫn cảm của đối phương, bởi vậy không ngừng tấn công chỗ đó, rất nhanh, phía trước Yến Cẩn dù không có động đến lại run rẩy đứng lên, sau đó trở nên vừa nóng vừa cứng.
“Thoải mái?” Phong Thiếu Phi cười nhẹ một tiếng, lại gần tai Yến Cẩn nhẹ giọng hỏi, còn cố ý để tại nơi đó xoay tròn ma xát. Yến Cẩn há miệng, thở dốc thừa nhận từng đợt sóng khoải cảm.
Cậu căn bản nghe không rõ Đàm Tranh đang nói gì, cậu không nghĩ chỉ dựa vào phía sau lại có thể thoải mái như vậy. Cậu theo tiết tấu của đối phương mà đong đưa thân mình, hai chân không tự giác vòng quanh thắt lưng đối phương.
“Đàm Tranh….. Đàm Tranh…..” Cậu lắc lắc đầu, gọi tên đối phương, người phía trên nghe cậu gọi tên mình thì càng tăng thêm lực đi vào.
“Yến Cẩn….. Yến Cẩn…..” Phong Thiếu Phi nghe Yến Cẩn không ngừng gọi tên hắn trước kia, trong lòng chua xót, đứa nhỏ ngốc Yến Cẩn, nếu hắn không trở về, Yến Cẩn một mình phải làm sao?
Hắn đong đưa hạ thân, không ngừng tiến vào cơ thể Yến Cẩn, hai tay nắm lấy tay đối phương, cùng đối phương mười ngón tay xen kẽ, trước cao trào, hắn rốt cuộc nói, “Yến Cẩn, tôi yêu em…..”
Giây phút Yến Cẩn nghe thấy, toàn thân run lên, thẳng đạt tới đỉnh, Yến Cẩn run lên, phía sau không tự chủ mà co rút lại, khiến Phong Thiếu Phi cũng bắn trong cơ thể cậu.
Phong Thiếu Phi thở hổn hển, đè nặng Yến Cẩn, đợi dư vị cao trào qua đi, hắn luyến tiếc rút ra. Vẫn đang trong tư thế gắn kết với nhau, hắn bế Yến Cẩn lên, để cậu ngồi trên người mình.
Yến Cẩn miễn cưỡng dựa vào đối phương, lần đầu tiên với người chịu thì thực là vất vả, sự vui sướng qua đi chính là sự khó chịu và đau đớn. Lúc này, Yến Cẩn một ngón tay cũng lười động, tùy ý Phong Thiếu Phi đùa nghịch mình.
“Không sao chứ?” Phong Thiếu Phi thấy bộ dáng mệt mỏi của đối phương, sờ sờ má cậu hỏi.
“Không tốt, toàn thân chỗ nào cũng đau muốn chết.” Yến Cẩn nhíu mày, thản nhiên nói. Nhưng thân thể không tốt cũng không thể che dấu sự vui sướng trong lòng, câu thổ lộ vừa rồi của Phong Thiếu Phi, Yến Cẩn vẫn nghe thấy.
Phong Thiếu Phi ôm Yến Cẩn nằm trên sô pha, vuốt ve an ủi đối phương một lúc mới ôm về phòng, còn săn sóc giúp đối phương rửa sạch thân thể. Hai người ngồi trong bồn tắm lớn, lại cọ xát nhau một lúc. Nhưng Yến Cẩn quá mệt mỏi, sau khi tắm liền ngủ say, Phong Thiếu Phi nhẹ nhàng ôm đối phương về giường.
Sau đó hắn xoay người vào phòng sách, mở máy tính lên mạng, trong phòng sách không bật đèn, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt Phong Thiếu Phi, vẻ mặt hắn có chút quỷ dị.