Trong nhà thường thường chỉ có mỗi một đứa nhỏ là anh, cùng với đầy nhà là người giúp việc, cha rất ít khi trở về. Khi còn bé Phương Lỗi không hiểu lắm, nhưng cũng biết cha là bởi vì mẹ mất, mới không thích về nhà.
Bởi vì anh từng thấy cha ôm ảnh của mẹ mà khóc, cũng từng thấy cha nhìn vào trong mắt anh, đôi mắt cha lúc ấy ẩn chứa cảm xúc mà anh đọc không hiểu, sau khi lớn lên anh mới biết cảm xúc kia, tên của nó gọi là bi thương.
Phương Lỗi không trách cha, chính là trong lòng thường thường hâm mộ gia đình bạn bè đồng trang lứa, có cha có mẹ, thậm chí còn có anh chị em. Mãi cho đến khi anh lên chín, cha mới mang về một người phụ nữ, một người phụ nữ đang mang thai.
Phương Lỗi lúc ấy cao hứng muốn chết đi được, thứ nhất anh nghĩ cha rốt cục lại có thể tìm một người đến bầu bạn với ông lúc về già, thứ hai là anh cũng sắp có thêm một người để làm bạn. Chính là không bao lâu, anh liền phát hiện thái độ của cha đối với dì rất lạnh lùng.
Phương Lỗi chín tuổi kỳ thật sớm đã thành thục trong nhận thức, anh nhìn thấu cha không có tình cảm với dì, lại bởi vì trách nhiệm cho nên vẫn là cưới dì làm vợ. Đợi sau khi em trai ra đời, Phương Lỗi nghĩ, có em trai đáng yêu như vậy, cha nhìn thấy hẳn là cũng sẽ vui vẻ đi.
Thế nhưng Phương Lỗi phát hiện, cha lại bắt đầu không trở về nhà, dì bị cha bỏ rơi, vắng vẻ lâu ngày, cũng bắt đầu ra ngoài thường xuyên không về nhà, Phương Lỗi bé nhỏ liền nhận trách nhiệm chăm sóc em trai.
Qua không lâu, cha trở về, chỉ là suốt ngày cãi nhau với dì, Phương Lỗi ôm em trai trốn ở trong phòng, bịt lỗ tai nhỏ nhỏ của em lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Em trai ngoan, không sợ không sợ nha, anh hai bảo vệ em.”
Ngày nọ, hai người kịch liệt khắc khẩu, dì bỏ lại em trai, rời khỏi Phương gia, trong nhà lại biến thành chỉ còn hai đứa nhỏ, anh và em trai, cùng một nhà toàn là người giúp việc. Bất quá Phương Lỗi đã sớm thành thói quen, huống chi bây giờ còn thêm một đứa em trai ở cùng.
Phương Lỗi cẩn thận che chở em trai, nhìn nó biết bò biết lật, biết đi biết chạy biết nhảy nhót, trong lòng cảm giác thành tựu từng chút từng chút một dần tích lũy trong tim. Nhưng khi em trai hiểu chuyện, biết được thân thế của mình, cũng rốt cuộc không ỷ lại vào anh nữa.
Phương Lỗi khổ sở, lại vẫn như cũ cưng chiều em trai, ngay cả người trong lòng kia, anh cũng quyết định từ bỏ hắn, ngược lại lựa chọn em trai mình, Phương Lỗi đều tự nói với mình, không có vấn đề gì.
——
Phương Lỗi năm nay sắp bốn mươi, lại vẫn là một kẻ cô đơn, trước kia còn có cha ép buộc anh kết hôn, từ khi cha đi rồi thì chẳng còn người nào có thể quản anh nữa.
Anh cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, xem mắt cũng từng đi mấy lần, chung quy lại vẫn tìm không thấy người hợp ý. Anh rốt cuộc sẽ tự chủ không được mà nhớ tới, năm đó có một người, vẻ mặt lãnh đạm đứng ở trước mặt anh, nói sẽ mãi luôn chờ anh.
Chính là người kia kiên trì rất nhiều năm, lại xoay người bước về hướng em trai anh, đem tình cảm dành cho anh dứt khoát từ bỏ. Rất nhiều lúc Phương Lỗi cũng không hiểu, đối phương tại sao có thể nói quên liền quên.
Chính là hắn biết, đối phương là quên thật, bởi vì trên người đối phương anh đã tìm không thấy một chút lưu luyến nào còn tồn tại dánh cho anh. Càng có nhiều lúc, anh thậm chí cảm thấy, đối phương dường như đã đổi thay, trở thành một người hoàn toàn khác.
Rất nhiều động tác nhỏ cùng biểu tình cũng không còn như xưa nữa.
Cho đến lúc này, Phương Lỗi mới biết được, hóa ra chính mình cũng rất hiểu đối phương. Càng quan sát, tuyệt vọng trong lòng Phương Lỗi càng sâu, người trước mắt kia, thật sự đã không còn giống trong quá khứ.
Bởi vậy anh buông tha đối phương, cũng buông tha chính mình, không chú ý tới cuộc sống của đối phương cùng em trai mình nữa, ngẫu nhiên nhớ tới, cũng chỉ là ở trong lòng yên lặng chúc phúc bọn họ.
Hàng năm, một ngày nào đó, Phương Lỗi đều sẽ đến quán bar uống rượu tìm quên, không có ai biết đó là ngày như thế nào, chỉ có trong lòng anh là rõ, đó chính là cái ngày mà người kia tỏ tình với anh.
Anh cũng không biết tại sao mình còn nhớ rõ ngày đó, vì cái gì mỗi khi tới ngày này liền muốn chìm trong men say. Anh không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ là sau khi tan tầm, đi vào quán bar, bắt đầu một ly lại tiếp một ly mà uống cạn.
Năm nay khác với năm trước, bởi vì không uống bao lâu, bên người liền có một người ngồi xuống. Phương Lỗi thản nhiên liếc đối phương một cái, thoạt nhìn tuổi cùng mình không quá chênh lệch, bộ dạng cũng rất khá, có điều không phải ‘món ăn’ của anh.
Vì cái gì? Bởi vì hắn khí thế quá mạnh mẽ, Phương Lỗi tự nhận đẩy không ngã người này, cho nên cho dù tâm can ngứa ngáy, cũng tự lừa mình dối người nói hắn không hợp với khẩu vị của mình.
Kỳ thật người nọ chỗ nào cũng phù hợp, nhất là đôi mắt kia, trong mắt lãnh đạm cùng người nào đó không mấy khác biệt. Phương Lỗi đã có chút men say, không tự chủ được nhìn chằm chằm hắn.
Người nọ lãnh đạm thì lãnh đạm, cũng không ngăn lại hành vi vô lễ của anh, Phương Lỗi nhìn bộ dáng hắn, đột nhiên liền có ý muốn dốc hết suy tư trong lòng, anh lớn giọng nói: “Này, anh nói, tình cảm có thể bảo quên liền quên sao?”
“Hả?” Người nọ quay đầu qua, thản nhiên một tiếng nghi vấn, khiến cho trong lòng Phương Lỗi lửa giận lại muốn bùng cháy. Anh chậm rãi nghiêng qua, lặp lại một lần, “Anh nói, tình cảm có thể nói quên liền quên sao?”
“Theo anh thì sao?” Giọng nói người nọ rất êm tai, trầm thấp dễ nghe, hỏi lại Phương Lỗi một câu.
“Tôi cảm thấy không được.” Phương Lỗi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó khẳng định. Người kia khẽ cười một tiếng, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Phương Lỗi nháy mắt trở thành dáng vẻ suy sụp, khổ sở: “Chính là hắn nói quên liền quên.”
“Ai?” Người trước mắt rất có tính nhẫn nại, cũng không ngại bị Phương Lỗi một con quỷ say quấn lấy.
“Phong Thiếu Phi a! Cái tên hỗn đản đó, rõ ràng nói sẽ chờ tôi, thế nhưng…..” Phương Lỗi qua nhiều năm như vậy, lại một lần nữa gọi lên cái tên này, không biết như thế nào, mũi đột nhiên chua xót, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Người nọ vốn bình tĩnh nhàn nhã, bởi vì cái tên anh gọi mà cứng đờ, hắn vươn tay nắm chặt cánh tay Phương Lỗi, gắt gao, cơ hồ siết đau đối phương, khàn khàn mở miệng: “Hắn quên anh, anh rất đau lòng sao?”
“Đau, chỗ này của tôi đau quá…..” Phương Lỗi gật gật đầu, vươn tay ôm ngực trái, theo cái gật đầu của anh, nước mắt trong hốc mắt cũng rớt xuống. Người trước mắt khẽ thở phào một hơi, rốt cuộc không duy trì được trấn định giả dối, vươn tay đem anh ôm chặt vào lòng.
“Tôi đã trở về, tôi không quên anh, Phương Lỗi, tôi mới là Phong Thiếu Phi.” Phương Lỗi nghe thấy người nọ ở bên tai của anh nói ra lời tâm tình đẹp nhất, mà cả đời này, anh được nghe…..
==========
Sau khi Phương Lỗi tỉnh lại, cảm thấy cả người dường như không thích hợp. Không chỉ là đầu rất đau, toàn thân từ trên xuống dưới cũng kêu gào đau đớn, nhất là nơi phía sau làm cho người ta khó có thể mở miệng, vừa cảm giác đau nhức lại vừa dinh dính.
Anh ngây ngẩn cả người, sau cơn say đầu còn có chút váng vất, anh khẽ nhíu mày, rầm rì than ra tiếng. Lập tức liền có một chút hơi ấm nhẹ nhàng giúp anh xoa xoa mi tâm, làm cho anh dễ chịu hơn một chút.
Cơn nhức đầu dần tiêu tan, thần trí anh cũng dần thanh tỉnh hơn, đột nhiên, biểu tình của Phương Lỗi tràn đầy kinh ngạc. Nơi phía sau kia nóng bỏng, dường như còn có cảm giác đang chứa cái gì trong đó, đều làm cho anh nói không ra lời.
“Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên, Phương Lỗi máy móc quay đầu sang, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, vô cùng thân thiết nằm bên cạnh anh, mu bàn tay còn áp trên trán của anh.
“…..Đây là đâu?” Phương Lỗi không lưu loát mở miệng hỏi. Người đàn ông kia nhíu mày, mỉm cười nói: “Nhà của anh.”
Phương Lỗi trầm mặc một giây, lại mở miệng hỏi: “Như vậy, anh là ai?”
“…..Em không nhớ gì hết?” Không nghĩ tới sắc mặt người nọ trầm xuống, ngữ khí có chút nghiêm túc.
Phương Lỗi còn đang có chút mờ mịt, anh nên nhớ rõ cái gì? Anh cùng người đàn ông này, nói trắng ra chỉ là chuyện tình một đêm, chính là anh cực độ xui xẻo nên bị đè thôi, trừ cái này, anh chẳng cần nhớ gì hết.
Người nọ tựa hồ theo mỗi một biểu tình của Phương Lỗi, nhìn ra ý nghĩ của anh, bởi vậy nheo mắt lại, tiến đến bên tai Phương Lỗi, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Lỗi, em được lắm, sau khi tỉnh lại muốn làm như không xảy ra việc gì?”
“Anh rốt cuộc là ai?!” Phương Lỗi nhíu nhíu mày, có chút phòng bị nhìn người trước mặt. Người nọ sắc mặt âm trầm, không nghĩ tới Phương Lỗi dám quên tất cả chuyện đêm qua.
Hắn đột nhiên nghiêng thân đè lên người Phương Lỗi, vội vàng động thân tiến vào, động tác của hắn mang theo chút nôn nóng, còn có một chút khát vọng tiềm tàng. Phương Lỗi căn bản không kịp ngăn cản hắn, chỉ có thể kêu thảm một tiếng, chịu đựng phía sau đột nhiên thừa nhận cơn đau.
“Em là của anh…. Em là của anh….” Người đàn ông kia một lần lại một lần nỉ non, Phương Lỗi cảm thấy chính mình dường như cũng sắp chết dưới thân hắn. Đêm qua chỗ bị sử dụng quá độ còn chưa hồi phục, hiện tại lại thừa nhận sự thô bạo của người nọ, làm cho Phương Lỗi có loại lỗi giác chính mình cơ hồ muốn vỡ thành hai mảnh.
Một lát sau, người kia tựa hồ phát hiện Phương Lỗi có chút không thích hợp, thấy sắc mặt anh tái nhợt, bộ dáng cắn môi nhịn đau, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng lui ra ngoài.
Theo động tác của hắn, Phương Lỗi nhịn không được than một tiếng. Người nọ ảo não nhìn *** của mình, trên *** loang lổ vết máu, chứng tỏ phía sau của Phương Lỗi đã bị rách.
Hắn vội vàng nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm nhúng ướt khăn lông mềm, lại quay về bên giường, thật cẩn thận giúp Phương Lỗi trở mình, Phương Lỗi hít sâu một hơi, đau đến mức làm cho anh hận không thể đem tên đàn ông kia chém thành trăm mảnh.
Người kia nhẹ nhàng giúp Phương Lỗi rửa sạch phía sau, sau đó lại giúp anh bôi thuốc, trong lúc đó Phương Lỗi không rên một tiếng chỉ nằm úp sấp trên giường, mãi đến khi ngón tay người người nọ sắp chui vào trong cơ thể anh, rốt cục anh mới chịu lên tiếng, “Ngừng!”
“Đừng lo lắng, anh chỉ muốn bôi thuốc, bên trong không bôi thuốc không được.” Hắn ôn nhu dỗ, Phương Lỗi buồn bực: “Đưa thuốc cho tôi, tôi tự mình làm.”
Nggười nọ căn bản không để ý tới anh, thừa dịp anh phân tâm, một ngón tay liền tiến vào, Phương Lỗi hai tay túm chặt lấy nệm giường, thiếu chút nữa chửi ầm lên. Đây là bôi thuốc sao? Căn bản là muốn lấy mạng của anh đi!
Thật vất vả mới bôi thuốc xong, Phương Lỗi nằm lì ở trên giường, đột nhiên cảm giác nệm bên thân lõm xuống, sau đó liền nhận thấy một đôi tay ở trên lưng trần của mình dao động.
“Cút ngay!” Phương Lỗi tâm tình không tốt khẽ quát, người này có lương tâm hay không vậy, đều đem anh biến thành kẻ tàn tật bậc ba, bây giờ còn động tay động chân với anh.
Hắn lưu luyến thu hồi tay, nằm xuống bên cạnh Phương Lỗi, một tay bá đạo quàng qua lưng Phương Lỗi. Phương Lỗi trở mình cho một ánh mắt xem thường, anh rốt cuộc từ nơi nào trêu chọc đến sát tinh này vậy?
“Phương Lỗi, em thật sự không nhớ rõ tối hôm qua? Một chút cũng không nhớ sao?” Người nọ nhẹ giọng mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn giấu một tia không yên, hắn thật vất vả mới đem người bắt về tay, thế mà mới chỉ qua một đêm, đối phương lại không nhớ gì hết.
Phương Lỗi trầm mặc không nói, mới vừa tỉnh ngủ đầu còn không rõ ràng tự nhiên nhớ không nổi tối hôm qua xảy ra chuyện gì; chính là hiện tại anh đã thanh tỉnh, theo thời gian qua đi, cũng dần dần hồi tưởng lại một vài chuyện.
Cho dù anh uống rượu, nhưng không đến mức toàn bộ đều quên sạch.
Cho nên anh nhớ rõ, là anh ôm lấy đối phương không tha; là anh không ngừng quấn lấy hắn, bức hắn trả lời vấn đề của mình; cũng là anh chủ động nằm dưới thân hắn, nhiệt tình ôm chặt hắn triền miên cả một đêm.
Nghĩ tới chỗ này, Phương Lỗi quả thực xấu hổ vô cùng, anh tung hoành bụi trần lâu như vậy, cho tới bây giờ đều là anh hái hoa, hôm nay anh lại bị người tới hái, lại còn là do anh chủ động dâng lên tận cửa.
Nếu dưới mặt đất có hầm ngầm, anh khẳng định sẽ kéo thân thể thương tàn này trốn trong đó không bao giờ chui ra gặp người nữa.
Có điều từng chi tiết dần hiện lên trong đầu lại làm cho anh ngây ngẩn cả người.
Anh nhớ rõ, có người ôm anh, nói yêu anh; anh nhớ rõ, người nọ nói…. Nói gì nhỉ? Phương Lỗi lắc lắc đầu của mình, trong tiềm thức cảm thấy được câu nói kia rất quan trọng.
“Anh là Phong Thiếu Phi, anh đã trở về.” Đúng lúc này, bên cạnh một giọng nói cất lên, câu nói tối hôm qua, cũng đồng thời, hiện lên trong đầu Phương Lỗi.
Trong nháy mắt này, hai thanh âm thay phiên nhau quanh quẩn trong đầu, ở bên tai Phương Lỗi không ngừng vang vọng.
“Anh có ý gì?!” Đồng tử của Phương Lỗi co rụt lại, có chút kích động.
“Em không cảm thấy kỳ quái sao? Phong Thiếu Phi yêu em nhiều năm như vậy, sao có thể nói quên là quên, bảo thay đổi liền thay đổi?” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng giúp Phương Lỗi gạt ra sợi tóc lòa xòa trên trán.
Phương Lỗi trong lòng căng thẳng, chợt nghe đối phương tiếp tục nói: “Nếu anh nói, Phong Thiếu Phi kia đã không còn là Phong Thiếu Phi, em có tin không?” Phương Lỗi ngốc lăng nhìn hắn, trên mặt dẫn theo chút nghi hoặc, cái gì gọi là Phong Thiếu Phi kia đã không còn là Phong Thiếu Phi??
“Anh nói anh mới là Phong Thiếu Phi, em có tin không?” Hắn lại bỏ xuống một quả bom lớn.
“Anh đang nói giỡn sao?” Phương Lỗi phục hồi lại tinh thần, mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn hắn.
Người nọ khẽ cười, nghiêng thân mình qua, ở bên tai Phương Lỗi, nhẹ giọng nỉ non mấy câu, Phương Lỗi nhất thời trợn tròn mắt, mãi chẳng thể nói ra lời.
Người đàn ông này nói cho anh biết một chuyện quá sức tưởng tượng, Phong Thiếu Phi hiện tại kỳ thật là Đàm Tranh, Phong Thiếu Phi nguyên bản đã sớm mất. Cũng không phải đóng phim, sao lại có thể xảy ra chuyện huyền huyễn thế này?
Chính là không hiểu tại sao, trong lòng Phương Lỗi có chút tin tưởng người này. Tiếp đó hắn còn nói vài chuyện trước đây của anh và Phong Thiếu Phi, ngay cả những lời Phong Thiếu Phi nói với mình anh thì người này cũng biết.
Nội tâm Phương Lỗi bắt đầu dần dần dao động, kỳ thật anh cũng không phải không nghĩ tới, vì sao Phong Thiếu Phi từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện liền hệt như thay đổi thành một người khác. Hơn nữa năm đó khi Phong Thiếu Phi tham dự đóng phim, anh còn có một loại cảm giác, đối phương không phải Phong Thiếu Phi.
Dù sao không ai hiểu rõ hơn anh, Phong Thiếu Phi thật sự căn bản sẽ không đóng phim, mà cũng không hề có hứng thú với đóng phim, đó cũng là vì sao với ngoại hình của Phong Thiếu Phi lại chỉ đảm nhiệm vai trò người đại diện.
Có lẽ là Phương Lỗi sớm đã có chút phỏng đoán, cho nên hiện giờ khi người đàn ông này chọc thủng lớp giấy cửa sổ, Phương Lỗi phát hiện, ở sâu trong nội tâm của mình, kỳ thật đã muốn tin tưởng hắn.
Phương Lỗi nghĩ, ở cái đêm trước khi anh bốn mươi tuổi, còn có thể tìm được một người yêu thương mình sâu sắc, hẳn nên nói rằng quá may mắn rồi đi. Có lẽ anh còn chưa đủ yêu đối phương, nhưng anh nguyện ý thử, dù sao đã mất đi một lần, anh không nghĩ lại một lần nữa lĩnh hội cảm giác đau lòng.
Ngay tại mùa thu này, Phương Lỗi cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
__Toàn văn hoàn__
Phily: Kết thúc rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, nhất là những người hay comt động viên Phily lết hết bộ truyện này ^^
À, vẫn là câu nói cũ lặp lại, bản edit của tớ vẫn còn nhiều thiếu sót, mong mọi người bỏ qua cho. Chân thành cảm ơn, mong nhận được sự ủng hộ ở những bộ truyện khác trong nhà.
Pipi
Love all