Yến Cẩn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Hứa Yến, Hứa Yến không tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại, có thể thấy được cô thật sự cảm thấy bất bình thay cho Phong Thiếu Phi. Một lát sau, Yến Cẩn mới chậm rãi mở miệng nói, “Tôi không coi Phong Thiếu Phi là người thay thế.”
“Thiếu Phi là Thiếu Phi, Đàm Tranh là Đàm Tranh.” Yến Cẩn chỉ nói một câu này, cũng không giải thích gì nhiều. Hứa Yến nhíu mày, tuy không quá vừa lòng với câu trả lời này của cậu nhưng ít nhất Yến Cẩn đã nói rõ cậu không lẫn lộn giữa hai người.
Đợi Hứa Yến đi khỏi, cửa phòng phía sau Yến Cẩn mới mở ra, bên trong vươn ra một đôi tay, kéo Yến Cẩn vào. Yến Cẩn thả lỏng người, tùy ý đối phương kéo mình vào phòng.
“Anh không định nói cho Hứa Yến sao?” Yến Cẩn quay đầu nhìn người phía sau.
“Không, ngoài em ra, tôi không tin ai cả.” Người trả lời Yến Cản tất nhiên là Phong Thiếu Phi. Hắn về phòng nghỉ trước Yến Cẩn, đang giúp cậu sửa soạn lại quần áo thì nghe thấy Hứa Yến và Yến Cẩn nói chuyện bên ngoài.
Nghe Phong Thiếu Phi nói tin mình, Yến Cẩn tất nhiên vui mừng, nhưng cậu biết, Phong Thiếu Phi tín nhiệm cậu như vậy ngoại trừ tình cảm của cậu, còn vì trước kia hai người không xuất hiện cùng nhau nhiều.
Yến Cẩn và Đàm Tranh trước kia, quanh năm suốt tháng không thấy nhau được mấy lần, đối với Đàm Tranh, Yến Cẩn chỉ là một đối thủ, một cái tên. Đối với tính tình của Yến Cẩn hắn không biết chút nào.
Sau khi Đàm Tranh trở thành Phong Thiếu Phi mới bắt đầu từ từ tiếp xúc với Yến Cẩn, cho nên Yến Cẩn là an toàn với hắn, có thể tín nhiệm được. Yến Cẩn và Đàm Tranh trước kia không tiếp xúc nhiều, ngược lại, những người bạn tốt hoặc người biết hắn trước kia đều bị Phong Thiếu Phi xếp vào danh sách khả nghi.
Yến Cẩn vừa vui vì Phong Thiếu Phi tin mình, vừa có chút khó chịu. Cậu và Đàm Tranh trước kia, thật sự không xuất hiện cùng nhau mấy. Cậu nhìn Đàm Tranh nhiều năm như vậy, biết đối phương ngoài nóng trong lạnh, ngoài mặt thoạt nhìn hòa nhã dễ gần, nhưng nhưng tình cảm thật sự lại không có nhiều.
Nhưng người Đàm Tranh thật sự coi là bạn, Cảnh Thâm, cuối cùng lại đâm một dao vào ngực Đàm Tranh, khiến cho Phong Thiếu Phi hiện tại không thể giữ lại sự tín nhiệm với bạn bè và đồng nghiệp trước kia.
Yến Cẩn biết, Phong Thiếu Phi thật sự không hoài nghi Hứa Yến, nếu không đối phương sẽ không đưa Hứa Yến tới gần cậu, nhưng trải qua một lần tử vong vẫn khiến trong tâm Phong Thiếu Phi bị che phủ một tầng bóng ma.
Trong tiềm thức của hắn, khi hắn chưa phát hiện đã thu lại toàn bộ tín nhiệm của mình.
Phong Thiếu Phi hiện tại có chút cố chấp, hắn liều lĩnh đem tín nhiệm cùng tình cảm của mình đặt trên Yến Cẩn, hắn nhìn như hòa hợp với người khác nhưng thật ra sự lạnh lùng cùng cảnh giác dưới đáy lòng càng mạnh hơn cả khi hắn là Đàm Tranh.
Yến Cẩn được toàn bộ sự tín nhiệm của Phong Thiếu Phi, trong lòng có chút nặng nề, đây hoàn toàn là vì cậu và Đàm Tranh không cùng xuất hiện, nếu cậu trước kia có chút liên quan tới Đàm Tranh, Phong Thiếu Phi sẽ không tín nhiệm cậu như bây giờ.
Trong lòng cậu có chút chột dạ, chẳng lẽ đối phương không hoài nghi bản thân cậu vì sao nhiều năm nhìn hắn như vậy? Tuy nói tình yêu là không có đạo lý, nhưng cũng phải có cơ hội để yêu một người chứ? Phong Thiếu Phi không nghĩ tới cậu sao lại yêu hắn ư?
Vấn đề Yến Cẩn lo lắng thật ra Phong Thiếu Phi đã nghĩ tới, nhưng bởi vì xem qua chỗ ảnh chụp trong hộp giày trước đó cho nên hắn có một suy đoán, Yến Cẩn trước khi hắn ra mắt đã yêu hắn.
Nếu là như vậy, Yến Cẩn không thể là hung thủ làm hại hắn. Một người yên lặng nhiều năm yêu hắn như vậy, còn vì hắn vào giới giải trí, khi gặp hắn, ngay cả nói cũng không, sao có thể là người nhẫn tâm muốn mạng của hắn.
Tuy không biết thật sự vì sao Yến Cẩn vào giới giải trí, nhưng Phong Thiếu Phi tự cho rằng, ngoại trừ vì hắn, chẳng lẽ Yến Cẩn còn có lý do khác sao?
Huống chi Yến Cẩn là em trai cùng cha khác mẹ của Phương Lỗi, Phương gia cũng là một đại gia tộc thứ nhất thứ hai trong giới, cho dù thân phận của Yến Cẩn có hơi bất tiện nhưng dựa theo sự chiều chuộng của Phương Lỗi với cậu, sao có thể để cậu vào giới ra sức làm việc để nuôi sống bản thân.
Hiện giờ nghĩ lại, Phương Lỗi lúc trước tung hỏa mù là Yến Cẩn bị bao dưỡng, hẳn cũng là thay Yến Cẩn giải quyết phiền phức. Để đến khi người khác ra tay với Yến Cẩn, Phương Lỗi mới nhảy ra bảo hộ, không bằng ngay từ đầu để người khác cho rằng Yến Cẩn là người của anh ta cho bớt việc.
Dù sao việc gì cũng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu để khi Yến Cẩn bị theo dõi mới bắt đầu quét đi chướng ngại, khó có thể bảo toàn sẽ không có sai sót. Chỉ cần gặp nguy hiểm một lần, Phương gia Nhị thiếu gia nếu thật sự bị người ta làm gì thì mặt mũi biết cất vào đâu?
Còn chuyện vì sao Yến Cẩn không dùng thân phận Phương gia Nhị thiếu gia, khẳng định là không muốn bị người ta nói núp bóng của gia đình. Phong Thiếu Phi sờ cằm, cảm thấy Yến Cẩn có đôi khi bướng bỉnh rất đáng yêu, tuy cậu bỏ qua thân phận Phương gia Nhị thiếu gia nhưng lấy thân phận bị người ta bao dưỡng cũng không khác gì.
Yến Cẩn từ đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu nghĩ dù sao trong giới việc này cũng bình thường, thêm cậu cũng không tính là nhiều, ít đi một người cũng không thiếu, nên mặc kệ Phương Lỗi.
Cậu thầm muốn lại gần người kia một chút, lúc trước còn kém một chút thì chạy tới Tinh Hải, nếu không phải Phương Lỗi phái người đi theo cậu, nhanh chóng đưa cậu về, Yến Cẩn có thể đã là hậu bối của Đàm Tranh.
Phong Thiếu Phi nghe cậu nói vậy có chút buồn cười, “Nếu em tới Tinh Hải, ngoài tầm tay của Phương Lỗi, anh ta sao giữ được em, tất nhiên phải lo lắng rồi.”
“Em lúc ấy cũng chỉ muốn gần anh một chút.” Yến Cẩn thản nhiên nói, cậu năm đó thật đúng là nghé con không sợ hổ, một chút cũng không biết giới giải trí ăn tươi nuốt sống như thế nào.
Với dung mạo của cậu, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta ham muốn. Nếu cậu từ đầu ký hợp đồng gia nhập Tinh Hải, chỉ sợ không lâu sau sẽ bị buộc tiếp một đống tiệc, thêm nữa có khi phải bồi ngủ.
Nói đến chuyện trước kia, Yến Cẩn có chút lo lắng, cậu nghĩ, Phong Thiếu Phi nên hỏi vì sao cậu muốn lại gần hắn đi? Ai ngờ đề tài lại bị ngừng, Phong Thiếu Phi thoạt nhìn một chút cũng không bất ngờ, cũng không có gì tò mò.
Yến Cẩn hơi thất vọng, đối phương dường như với cậu trước kia một chút cũng không tò mò, cũng không để ý. Không nghĩ tới, Phong Thiếu Phi chính là thích nhìn bộ dáng không được tự nhiên này của cậu, rõ ràng trên mặt thất vọng, ngữ khí lại giả bộ lạnh lùng không sao cả.
Loại biểu cảm này chỉ mình hắn có thể thấy, quả thực làm Phong Thiếu Phi thỏa mãn, khiến hắn sinh ra cảm giác Yến Cẩn là của riêng hắn. Hắn thích cảm giác này, cho nên càng ra sức trêu đùa Yến Cẩn, để cậu bày ra một mặt khác.
Phong Thiếu Phi nghĩ, hắn hiện giờ càng ngày càng thích Yến Cẩn, chỉ là còn chưa đủ so với mười năm thâm tình của cậu. Nói hắn cố chấp cứng nhắc cũng được, hắn cho rằng nếu tình yêu hai người không ngang nhau, hắn không xừng có được Yến Cẩn.
Đây cũng là lý do hắn cho rằng chưa đến lúc đẩy ngã Yến Cẩn. Đàm Tranh thật sự tính cách có chút bảo thủ, hắn cho rằng Yến Cẩn vì hắn trả giá mười năm thanh xuân và tình yêu, hắn thế nào cũng phải cố gắng báo đáp.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn cũng động tâm với Yến Cẩn, cũng không phải người nào thương hắn mười năm hắn sẽ hồi báo. Đây là vấn đề hiện thực, đổi là người khác, hắn sẽ cảm động, sẽ cảm tạ, nhưng sẽ không dùng sự thâm tình như bây giờ báo đáp lại.
Thời gian Yến Cẩn xuất hiện rất đúng lúc, ngoại hình và tính cách của Yến Cẩn đều là một nửa lý tưởng trong lòng hắn, Yến Cẩn còn rất chăm chỉ và nỗ lực, cũng là kiểu người hắn yêu thích nhất….. Tóm lại, hắn thích Yến Cẩn.
Phong Thiếu Phitừng phân tích cảm tình của mình với Yến Cẩn, bỏ qua gương mặt, chỉ với cá tính của Yến Cẩn đã rất hấp dẫn hắn, hơn nữa dung mạo của cậu cũng hợp khẩu vị của hắn, hẳn cảm thấy bản thân đổ vì Yến Cẩn là chuyện rất bình thường.
Còn mười năm trước vì sao không đổ, ngoại trừ lời đồn bao dưỡng, chính là hiểu lầm liên tục sinh ra. Phong Thiếu Phi bật cười, khoảng cách sinh ra mỹ cảm cũng đồng thời sinh ra hiểu lầm.
May mắn hắn tới bên cạnh Yến Cẩn, thấy một mặt khác mà đối phương không muốn ai biết, cũng thấy sự mềm mại của đối phương giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng. Hắn nghĩ ông trời quả nhiên không vứt bỏ hắn, không chỉ để hắn sống lại mà còn để hắn gặp Yến Cẩn.
…..
Sau khi Đào Hoan bị đổi, không khí ở trường quay tốt hơn nhiều, tiến độ quay cũng nhanh hơn. Ngay từ đầu Dương Thiệu còn lo thế lực của Đào Hoan, nhưng tới khi phim quay xong cũng không xảy ra phong ba gì lúc này anh mới yên tâm.
Bùi Phong lại là nhân vật mới thêm sau này nên cũng không có nhiều cảnh quay, y quay xong sớm hơn người khác, một tháng trước đã rời đi. Trước khi đi, y từng đến tìm Yến Cẩn một lần nhưng Yến Cẩn không phản ứng gì, cuối cùng y hậm hực mà đi.
Hứa Yến cũng hỏi thăm được tin tức bên Bùi Phong, cô trộm nói cho hai người Phong Thiếu Phi, nghe nói một tuần trước di động Bùi Phong hôm nào cũng vang, Đào Hoan một ngày có thể gọi mấy chục cuộc điện thoại cho y.
Nói cũng kỳ quái, Bùi Phong không nhận điện thoại cũng không để người đại diện cùng trợ lý nhận. Có một lần trợ lý quên tắt chuông điện thoại, Bùi Phong diễn đến một nửa, di động lại vang lên, trợ lý lo đạo diễn trách mắng, vốn định ấn tắt đi lại không cẩn thận ấn nhận cuộc gọi.
“Hai người biết Đào Hoan nói gì không?” Hứa Yến thần bí thấp giọng hỏi.
“Nói gì?” Phong Thiếu Phi nhíu mày, phối hợp với cô, một bên Yến Cẩn không hề có hứng thú, cậu một chút cũng không muốn biết Đào Hoan nói gì với Bùi Phong.
“Trợ lý nói, cô vừa nhận điện thoại thì nghe thấy tiếng Đào Hoan khóc thút thít, còn nói cái gì đứa bé, kết hôn.” Hứa Yến nhỏ giọng nói, hai mắt lòe sáng, dường như cảm thấy rất thú vị.
“Đào Hoan có con với Bùi Phong sao?” Phong Thiếu Phi rất kinh ngạc, không nghĩ tới Bùi Phong dũng mãnh như vậy, chỉ một buổi tối lại có thể khiến Đào Hoan có thai. Sau đó hắn quay qua Yến Cẩn, khóe miệng gợi lên ý cười, “Xem ra đây là lý do Cảnh Thâm chia tay với cô ta.”
“Cảnh Thâm và Đào Hoan kết giao sao?!” Hứa Yến ở một bên kêu lên, tin này sao cô lại không biết? Cô vội hỏi, “Anh Phong, anh nói thật sao, Cảnh Thâm và Đào Hoan thật sự qua lại với nhau?”
“Đúng vậy, cô kinh ngạc vậy là sao?” Phong Thiếu Phi có chút nghi hoặc, nhìn biểu tình hết sức kinh ngạc của Hứa Yến, dường như Cảnh Thâm và Đào Hoan qua lại là một chuyện rất khó tin.
“Nhưng mà….. Nhưng mà…..” Hứa Yến ấp úng, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Phong Thiếu Phi hơi giật mình, chậm rãi nói, “Cô biết?”
“Anh Phong cũng biết?!” Hứa Yến trừng to mắt, hiển nhiên không dự đoán được Phong Thiếu Phi cũng biết chuyện này. Yến Cẩn ở một bên nghe bọn họ nói điều gì đó mà cậu không rõ, trong lòng thật sự không thoải mái, hừ mạnh một tiếng.
“Yến Cẩn, Cảnh Thâm là gay.” Phong Thiếu Phi nghe tiếng hừ của Yến Cẩn, mở miệng giải thích. Hứa Yến ở một bên gật đầu như đập tỏi, “Đúng a, tôi cũng trong lúc vô ý phát hiện, thế nhưng anh ta lại kết giao với Đào Hoan.”
“Cô phát hiện thế nào?” Phong Thiếu Phi có chút tò mò về chuyện này. Hắn biết vì bản thân hắn cũng như vậy, cho nên có thể cảm giác được hơi thở đồng loại trên người Cảnh Thâm. Hứa Yến là một cô gái, tiếp xúc với Cảnh Thâm không nhiều, sao có thể phát hiện Cảnh Thâm là gay?
“Có một lần tôi thấy anh ta và Lâm tổng ở cầu thang công ty hôn nhau.” Hứa Yến nhỏ giọng nói.
“Lâm tổng?” Yến Cẩn lên tiếng, Phong Thiếu Phi áp chế sự khiếp sợ trong lòng, chậm rãi mở miệng nói, “Lâm Siêu, chủ tịch của Tinh Hải.”
Phong Thiếu Phi thật sự kinh ngạc, hắn một chút cũng không biết quan hệ của Cảnh Thâm và Lâm Siêu. Lâm Siêu năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, lại bão dưỡng rất tốt, trên người có hương vị đàn ông thành thục.
Hắn từng tỏ vẻ cảm thấy hứng thú với Đàm Tranh, nhưng Đàm Tranh không có cảm giác gì với hắn nên từ chối, may là đối phương cũng không phải loại người dùng quyền thế áp bức người khác. Lâm Siêu thích người tình ta nguyện, hắn cảm thấy dùng mị lực chinh phục đối thủ hay hơn nhiều so với dùng tiền hay quyền lực.
Lại nói chủ tịch Tinh Hải là Lâm Siêu, nhưng vẫn còn các cổ đông khác, lời nói cũng có giá trị, cho nên không có chuyện Đàm Tranh từ chối Lâm Siêu mà bị nguy cơ đóng băng sự nghiệp, đây cũng là nguyên nhân Đàm Tranh lúc đó dám từ chối đối phương.
Sau đó quả nhiên như Đàm Tranh dự đoán, sự nghiệp của hắn không gặp trở ngại gì lớn, chỉ có thể nói Lâm Siêu quả nhiên là quân từ, hắn có đôi mắt tinh tường, có thủ đoạn, nhấc lên được cũng đặt xuống được. Có thể trở thành nghệ sĩ dưới tay hắn cũng là một chuyện may mắn.
Nhưng Phong Thiếu Phi không hề nghĩ tới Cảnh Thâm lại có quan hệ với Lâm Siêu. Hắn nhấp môi, mở miệng hỏi Hứa Yến, “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một thời gian rồi, khoảng nửa năm trước.” Hứa Yến nói, thật ra chuyện này xảy ra trước khi Đàm Tranh bị sát hại, nhưng trước mặt Yến Cẩn, Hứa Yến không muốn nhắc tới Đàm Tranh.
“Có phải trước lễ trao giải Kim Tượng, sau khi có tin Đàm Tranh nhận phim mới?” Phong Thiếu Phi nghĩ, khẳng định lại thời gian với Hứa Yến.
“Anh Phong sao lại biết…..” Hứa Yến ấp úng nói, quả thật là trong thời gian đó, thấy Cảnh Thâm và Lâm tổng ở cầu thang mờ tối hôn nhau.
“Bởi vì trước lễ trao giải Kim Tượng một ngày, vai diễn của Đàm Tranh trong bộ phim kia bị đổi người.” Phong Thiếu Phi nhếch môi cười nói, nụ cười lại có chút đáng sợ.
“Đổi người?! Tôi sao lại không nghe nói?” Hứa Yến hô ra tiếng, những tin tức này của Phong Thiếu Phi quá lớn, thật sự thể hiện rõ, Cảnh Thâm dụ dỗ Lâm Siêu, sau đó cướp đi vai diễn trên tay Đàm Tranh.
“Bởi vì đạo diễn là Tề Trăn, anh ấy không thích người đầu tư nhúng tay vào chuyện nam nữ chính, Đàm Tranh bị đổi sau, anh ấy cũng không nhận làm đạo diễn bộ phim kia nữa, cuối cùng bộ phim đó thất bại.” Phong Thiếu Phi nhún vai, có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Tôi còn tưởng vì Đàm Tranh xảy ra chuyện, hóa ra là do việc này.” Hứa Yến căm giận nói, mệt cô còn tưởng công ty tình sâu nghĩa nặng, Đàm Tranh qua đời, hắn là nam chính nên bộ phim cũng chết non theo, hóa ra chỉ là hiểu lầm, sự thật lại khiến người ta không chịu nổi.
“Dù sao đúng lúc Đàm Tranh xảy ra chuyện, nguyên nhân thực sự khiến bộ phim kia thất bại nửa đường cũng sẽ không bị ai chú ý.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, cái chết của hắn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của toàn bộ quần chúng, có lẽ những tin tức scandal cùng lúc xảy ra đều bị tin của hắn đẩy xuống.
“Nhưng với chuyện hai người bọn họ hôn môi cũng không thể chắc chắn Cảnh Thâm là gay đi?” Yến Cẩn trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng nói, Hứa Yến ngẩn người, mặt hơi đỏ lên, ấp úng nói, “Đương nhiên không chỉ hôn môi……”
“Ý của tôi là, cô không nghĩ Cảnh Thâm vì muốn trèo lên nên cam nguyện hiến thân? Hiến thân nằm dưới thân đàn ông cũng không thể nói là gay, đây là hai chuyện khác nhau.” Yến Cẩn thản nhiên nói.
“A….. Tôi nghe anh ta và Lâm tổng nói chuyện, cảm giác không phải anh ta bị ép buộc, hoặc tự động hiến thân, có chút cảm giác như tình nhân trêu đùa.” Hứa Yến nhớ lại, nhíu mày nói.
“Hắn dù sao cũng là diễn viên, nếu có thể bị nhìn thấy, sao có thể nổi bật chỉ với phim thần tượng?” Yến Cẩn lạnh lùng nói, Hứa Yến bị cậu hỏi, á khẩu không trả lời được, sờ mũi không nói gì.
“Được rồi, em đừng dọa Tiểu Yến, Cảnh Thâm người này rất tinh ý, nói không chừng sớm phát hiện Hứa Yến ở gần đó nên cố ý diễn cho cô ấy xem.” Phong Thiếu Phi mở miệng thay Hứa Yến giải vây liền nhận lấy sự xem thường của Yến Cẩn.
Hứa Yến tuy không hiểu bản thân sao lại chọc tới Yến Cẩn, nhưng lúc này cũng biết Yến Cẩn vừa rồi chính là cố ý phá, mới có thể tranh luận với cô chuyện Cảnh Thâm có phải gay không.
Đợi Yến Cẩn đi lấy cơm cho bọn họ, Phong Thiếu Phi mới quay sang Yến Cẩn, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Làm sao vậy? Tiểu Yến chọc giận em không vui sao?”
“Cô ấy rõ ràng phát hiện Cảnh Thâm và Lâm Siêu mờ ám, vì sao không nói cho anh?” Yến Cẩn nhíu mày nói, nếu Đàm Tranh sớm biết có phải có thể đề phòng Cảnh Thâm không?
“Em không nghe Tiểu Yến nói sao, cô ấy nghĩ Cảnh Thâm và Lâm Siêu kết giao, cô ấy không nghĩ tới chuyện quy tắc ngầm.” Phong Thiếu Phi nhún vai, cũng do Cảnh Thâm bình thường đắp nặn hình tượng rất tốt, khiến người ta không tin được hắn sẽ trèo lên giường cấp cao chỉ vì một vai diễn.
“Ngu ngốc, trong giới ai có thể chân chính sạch sẽ chứ?” Yến Cảnh lạnh lùng nói, Phong Thiếu Phi nghe vậy, bật cười, “Vậy em sao lại cho rằng tôi sạch sẽ?”
“Anh không giống, em vẫn luôn nhìn anh…..” Yến Cẩn lên tiếng phản đối, lời nói dần dần biến mất trong ánh mắt nóng rực của Phong Thiếu Phi. Cậu quay đầu đi, không dám đối diện với Phong Thiếu Phi, tuy là mặt Phong Thiếu Phi, nhưng ánh mắt của Đàm Tranh khiến cậu không chịu nổi mà đỏ mặt.
“Chuyện của Cảnh Thâm và Lâm Siêu phải xem lại, Lâm Siêu không phải người dùng quyền thế áp chế người, cho tới bây giờ hắn cũng không thích dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ dưới tay mình.” Phong Thiếu Phi thu lại ánh mắt, mở miệng nói.
“Vậy chuyện vai diễn của anh bị đổi là vì sao?” Yến Cẩn cười lạnh, ấn tượng của cậu với Cảnh Thâm luôn không tốt, trong mắt cậu, Cảnh Thâm luôn một bộ dối trá khiến người ta muốn nôn.
“Tôi chỉ nói Lâm Siêu không thích dùng quy tắc ngầm chứ không nói cổ đông khác cũng ngay thẳng như thế.” Phong Thiếu Phi như cười như không nói, có lẽ là Cảnh Thâm tìm Lâm Siêu trước, sau khi hiến thân mới phát hiện đối phương căn bản không bởi vì điều này mà cất nhắc hắn là nam chính.
Cảnh Thâm không có cách nào đành phải tìm những vị cấp cao khác, còn tìm ai thì hắn không biết, tóm lại thuyết phục được người đó mở miệng đưa vai diễn cho Cảnh Thâm. Nếu đạo diễn không phải Tề Trăn, khẳng định thay đổi nam chính cũng vẫn tiếp tục quay.
Cố tình đạo diễn lại là Tề Trăn, Tề Trăn chưa bao giờ bị lôi kéo, anh ta ghét nhất bị nhà đầu tư giữa đường đổi nam nữ diễn viên. Vừa rồi Bùi Phong bị miễn cưỡng nhét vào, khiến anh ta khó chịu ngầm, nếu không phải nam chính vẫn là Yến Cẩn vẫn luôn muốn hợp tác, hơn nữa nữ chính cũng không tồi, sợ là sẽ lập tức chạy lấy người.
Có thể thấy, bộ phim trước vốn Đàm Tranh là nam chính, đột nhiên lại đổi thành Cảnh Thâm, Tề Trăn vui vẻ mới là lạ, lập tức vung tay chạy lấy người mới là tính cách của anh ta.
Nhưng Tề Trăn cũng có nghĩa khí, ẩn ý tiết lộ chuyện này cho Đàm Tranh, tuy không nói rõ, nhưng ám chỉ cũng đủ rõ. Đàm Tranh ngay lúc đó không có cảm giác gì, hiện giờ nghe lại khiến trong lòng không thoải mái.
Không thoải mái nhưng lại không có cảm giác ngạc nhiên, hắn nghĩ, hẳn đã hoàn toàn thất vọng với Cảnh Thâm rồi, cho nên dù nghe đối phương làm gì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Anh đừng nghĩ nhiều, em nhất định sẽ tìm chứng cứ để Cảnh Thâm không thể xoay người được.” Yến Cẩn nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Phong Thiếu Phi, mở miệng an ủi.
“Cảm ơn em.” Phong Thiếu Phi cười cười. Trong mắt Yến Cẩn rất nhanh hiện lên một chút chán nản, lời cậu muốn nghe cho tới bây giờ cũng không phải là cảm ơn.
Không lâu sau, Hứa Yến đưa đến ba hộp cơm, bọn họ ngồi quanh bàn, không tiếng nói ăn cơm. Cơm nước xong, Phong Thiếu Phi pha trà cho Yến Cẩn, chờ cảnh quay cuối cùng của chiều nay.
Hứa Yến sợ Yến Cẩn còn giận mình, bởi vậy không dám đứng ở chỗ nghỉ của Yến Cẩn, mà lúc ẩn lúc hiện ở trường quay, Phong Thiếu Phi thấy có chút buồn cười, liền ở trước mặt Yến Cẩn nói giúp Hứa Yến vài câu.
“Em không giận cô ấy, chỉ nghĩ, nếu cô ấy cẩn thận một chút có lẽ anh sẽ đề phòng hơn với Cảnh Thâm.” Yến Cẩn thở dài, buồn bực nói.
“Đề phòng thì sao đây? Cảnh Thâm nếu muốn tôi chết, tôi thế nào cũng không tránh được.” Phong Thiếu Phi thản nhiên nói, hắn mấy ngày nay không ngừng nhớ lại chuyện lúc ấy, cũng càng kinh ngạc.
Cái chết của hắn, rõ ràng là một kế hoạch mưu sát từ lâu, nếu người làm chủ sau lưng là Cảnh Thâm, hắn thật không thể không bội phục hàng động của đối phương, có thể vừa sắm vai bạn tốt trước mặt hắn, vừa ở sau lưng tính kế lấy mạng hắn.
Hắn không hiểu, Cảnh Thâm thù hận hắn sâu đến mức nào mà lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Hắn hồi tưởng lại từng chuyện từ ngày hắn quen biết Cảnh Thâm, lại không nghĩ ra bản thân cùng đối phương có mối thù nào.
Yến Cẩn ngồi một bên, yên lặng nhìn hắn trầm tư. Cậu biết đối phương đang suy nghĩ chuyện của Cảnh Thâm. Cậu không muốn để đối phương có cảm giác cậu đang gây chia rẽ, cho nên cậu ngậm miệng không nói, chờ đối phương tự phát hiện bộ mặt xấu xa của Cảnh Thâm.
Wa : H (hẳn là) nhẹ:v