Đang phiền não, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng thanh thúy vang dội kêu to, khiến nàng hưng phấn từ trên giường nhảy dựng lên. Dựa vào nhiều năm khinh nghiệm trảo dế, nàng quyết không nghe lầm, giấu ở thạch khích tuyệt đối là một con dế Đại tướng quân. Thật tốt quá, cái này sẽ làm cho nàng không thấy nhàm chán nữa. Nhảy ra khỏi giường, lặng lẽ đi ra cửa, theo thanh âm nơi phát ra, cẩn thận mở ra một khối đá vụn, quả nhiên, là một sinh vật đen thùi, ót nhi sáng bóng đại mặc linh đứng hùng dũng oai vệ chấn sí minh xướng. Tay mắt lanh lẹ, nàng dùng lưới chụp xuống, hắc hắc~~~ Bắt được rồi!
Thấy phía sau có một bong người đang đi tới, trong lòng nàng căng thẳng, tái nhìn kỹ, nguyên lai là Thẩm Tinh. Dưới ánh trăng, hắn dẫn theo cái đèn lồng đứng ở nơi đó, dọa người a? Đang muốn lên tiếng mắng hắn vài câu, lại làm cho Thẩm Tinh thở dài một tiếng.
“Aizz~~~~, vẫn là bị ngươi nhanh chân đến trước.”
Nhìn thấy Thẩm Tinh hai mắt chặt chẽ trừng mắt nhìn chăm chú vào dế Đại tướng quân, Phiên Phiên hiểu rõ nói: “Nga, nguyên lai ngươi cũng là bị tiểu tử này làm cho chạy đến nha.”
Không cam lòng trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái, rốt cục hắn cúi đầu nói: “Đúng vậy, nghe được tiếng kêu của nó liền đoán được đây ắt hẳn là vật phi phàm.”
Xem ra gặp người cùng sở thích rồi, Phiên Phiên trong mắt bắn ra một tia mâu quang nóng bỏng: “Ngươi thích dế như vậy, nhất định đã từng xem rất nhiều trận chọi dế, không bằng……”
Thẩm Tinh ánh mắt cũng sang lên, hắn nghe ý tứ của Phiên Phiên, bất quá nơi này là vương phủ, làm như vậy có thể chứ? Không cho Thẩm Tinh có hội lo lắng, Phiên Phiên liền lôi kéo hắn vào trong phòng bếp, lấy ra mấy con dế nữa. Bởi vì hai người đều chọn ra hai con dế tốt nhất, một con đầu đen–Đại tướng quân, một con áo xanh vai kép võ, hai chú dế thượng hạng bước vào trận chiến, tiếng kêu vang dội, dần dần đưa một ít tôi tớ ở Vương phủ tới xem, chỉ thấy người tụ lại đây ngày càng nhiều, đều vọt tới phòng bếp đến xem cuộc chiến, thậm chí có người còn cầm cái đánh bạc.
“Cắn, cắn, đi lên, khoái cắn, cắn chết nó, khoái cắn a! Đối, cứ như vậy, đầu đen- Đại tướng quân làm cho nó nhìn xem của ngươi lợi hại, đừng ở chỗ này ngốc nha, khoái cắn!” Phiên Phiên kích động quơ hai tay la to, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt quá độ hưng phấn mà sáng lên trong suốt. Người chung quanh cũng hô theo Phiên Phiên, đầu đen cùng áo xanh người ủng hộ kêu đến dát cổ bỏng họng.
Mắt thấy áo xanh vai kép võ cũng sắp bị bại trận đến nơi, Thẩm Tinh cũng là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, miệng càng không ngừng kêu: “Tiểu Thanh, đừng sợ, cắn chết nó, thượng a!”
Aizzz~~~~ Vương gia cùng Lý đại tổng quản đi vắng, hạn nhân ở vương phủ đều được sỏ lồng rồi. Ngay cả bản thân đều không nhận ra rồi
Hai dế xoa tay, trong chốc lát cắn ở một khối, trong chốc lát lại tách ra, chờ đợi thời cơ tốt nhất bị táp ngược lại, ngay khi đối phương tranh thủ nghỉ ngơi, đầu đen–Đại tướng quân lầm tưởng áo xanh vai kép võ thở gấp chưa chuẩn bị, lập tức chạy trốn đã qua, một ngụm cắn áo xanh vai kép võ chân sau, dùng sức xé rách, vẫn bằng áo xanh vai kép võ như thế nào duỗi chân nhảy đánh đều gắt gao cắn không buông khẩu, rốt cục bắt nó một chân cấp cắn xuống dưới.
“Zaaa! Thắng rồi! Ta thắng rồi!” Phiên Phiên hưng phấn kêu to, bắt lấy người bên cạnh ôm ôm, thật sự làm cho nàng kích động mà, đầu đen thật hảo. Trong phòng bếp dù thắng hay thua mọi người đều cao hứng hô to gọi nhỏ, không ai chú ý tới cửa phòng bếp có hai người đang đứng ở đó.
Cao hứng nửa ngày, rốt cục cũng có người phát hiện đứng ở cửa là Vương gia cùng Lý tổng quản, dần dần trong phòng bếp tiềng ồn ào càng ngày càng nhẹ, tất cả mọi người thấy được Vương gia cùng Lý Ngạo sắc mặt khó coi đến dọa người, tất cả đều câm như hến, chỉ có Phiên Phiên vẫn hồn nhiên không biết gì, còn liên tiếp lôi kéo nén bạc của người. Bị Phiên Phiên làm cho lúng túng, người nọ chỉ biết cắn răng một cái, quỳ xuống khinh hô: “Nô tài tham kiến Vương gia.” Lập tức, cả phòng bếp hạ nhân quỳ đầy đất, trăm miệng một lời nói: “Nô tài tham kiến Vương gia!” Phiên Phiên lúc này mới sững sờ, không dám xoay người lại phía sau, sợ lòng mình gánh vác không dậy nổi.
Thật lâu, phía sau mới truyền tới một âm lãnh: “Chơi rất vui vẻ rồi!” Không ai trả lời, cũng không có người dám trả lời. Bên trong tĩnh, ngay cả cái châm điệu đến trên mặt đất đều nghe thấy, mỗi người sợ tới mức ngay cả thở mạnh cũng không dám. Ánh mắt hung ác nham hiểm nhất nhất xẹt qua từng người, mọi người thấy dường như bị điểm huyệt, cuối cùng dừng lại ở bong lưng của Phiên Phiên.
Mồ hôi lạnh nhiều điểm theo ngạch tế chảy ra, tuy rằng chưa có quay đầu lại, Phiên Phiên lại cảm thấy sau lưng có ánh mắt nhìn nàng đến mức cả người đều nhanh thiêu cháy.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy nàng thủy chung đưa lưng về phía hắn, chậm rãi nói: “Hầu hạ tắm rửa.”