Sự chấn động đã đánh nát e lệ, rụt rè của nàng, phút chốc nàng trừng lớn hai mắt, hoảng sợ khi phát hiện nơi này không phải là vương thành của Mộ Dung Nguyệt. Một dự cảm xấu nháy mắt xâm nhập vào các giác quan của nàng, nó lên dần dần rồi buộc chặt cả người nàng. Đây là nơi nào? Ánh sáng từ bên ngoài ô cửa sổ chiếu vào chứng minh là nàng đang ở trên mặt đất, nhưng mà làm sao nàng trở lại bên trên được? Trong đầu nàng không có lấy một chút ấn tượng gì.
Ngó nghiêng nhìn bốn phía xung quanh, nàng đang ngủ trong một căn phòng được bố trí hết sức lịch sự, tao nhã; tầng tầng lớp lớp lụa mỏng màu đỏ hạ xuống, người nàng mặc một bộ áo ngủ mỏng, chăn mền dưới thân nhẵn thín mềm mại. Nếu không phải trên người không ngừng truyền tới đau nhức thì Phiên Phiên đã cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân.
Cố sức khoác lên chiếc áo ngủ bằng gấm, nàng chống hai tay dựng người ngồi dậy. Cảnh tượng hoàn toàn lạ lãm khiến cho nàng ngây ngẩn cả người, là Mộ Dung Nguyệt đã đưa nàng tới nơi này sao? Nếu đúng vậy thì vì sao trước đó hắn không nói với nàng một lời nào? Nơi này là thế nào? Là một phân đà của hắn sao? Suy nghĩ hỗn độn cả lên, Phiên Phiên mon men xuống giường, thấy bên bình phong có treo quần áo nên nàng không chút suy nghĩ liền mặc chúng vào.
Đúng lúc nàng mặc quần áo xong định đi ra ngoài xem xét thì cửa phòng bị mở ra, đi vào là một tiểu cô nương tầm mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng mi thanh mục tú. Thấy nàng đã đứng dậy thì tiểu cô nương vội vàng lên tiếng:
–Cô nương tỉnh rồi! Ai nha, đều do nô tỳ không tốt, nghĩ rằng cô nương còn muốn ngủ thêm một chút nên không đi vào hầu hạ cô nương thay quần áo. Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!
–Được rồi, được rồi. – chịu không nổi tiểu cô nương cứ đứng đó tự trách mình không ngừng, Phiên Phiên mở miệng ngắt ngang. – Nói cho ta biết, đây là nơi nào? Vương gia đâu? – từ khi nào Mộ Dung Nguyệt đi triệu một nữ tỳ về hầu hạ nàng chứ?
–Đây là Mạc Phong sơn trang, chủ nhân của chúng nô tỳ muốn nô tỳ tới hầu hạ cô nương rửa mặt. Ở đây không có ai là vương gia cả! – tiểu cô nương thành thành thật thật trả lời.
Mạc Phong sơn trang? Chẳng lẽ là cứ điểm của Mộ Dung Nguyệt? Người này đúng là “thỏ khôn ba lỗ” (ý chỉ người khôn ngoan thường có nhiều chỗ ẩn nấp, luôn tính toán trước sau).
Thấy tiểu cô nương đang đưa nước rửa mặt vào thì Phiên Phiên thở dài nói:
–Rửa mặt chải đầu xong thì đưa ta tới gặp trang chủ của các ngươi. – nói cái gì thì cũng nên đòi Mộ Dung Nguyệt một lời giải thích rõ ràng, vì sao không nói một tiếng nào đã đem nàng tới nơi này chứ.
Tâm tình Phiên Phiên khá thoải mái đẩy cửa bước ra ngoài, đã nhiều ngày nàng không thấy ánh sáng rực rỡ thế này rồi. Bên tai quanh quẩn tiếng chim hót ríu rít, trong mũi tràn ngập hương hoa dịu mát. Nàng đứng lẳng lặng trong đình viện hưởng thụ hương vị thiên nhiên, cảm giác dễ chịu khiến người ta không nỡ rời đi. Cho tới lúc này rốt cuộc nàng cũng thấy là quyết định đưa nàng đi của Mộ Dung Nguyệt là không có sai; tuy hắn không có nói với nàng trước một tiếng nào. Phiên Phiên lại nghĩ chắc hắn muốn dùng việc này tặng cho nàng một món quà bất ngờ, vui vẻ.
Thôn trang này không xa hoa nhưng kiến trúc rất tỉ mỉ, nàng dạo quanh một vòng từ trên xuống dưới thì phát hiện nơi này hình như không giống với sự phô trương của Mộ Dung Nguyệt. Bất giác Phiên Phiên cảm thấy kinh hãi, cách bày trí trong thôn trang, trang sức, thậm chí là nô bộc người hầu đều khiến nàng có cảm giác cực độ bất an. Nơi này không có cảm giác của hắn, không có hơi thở của hắn.. đây không phải là chỗ của hắn! Trong lòng Phiên Phiên không ngừng giãy lên phủ định, trời ơi, đây là đâu chứ?
Đứng vững lại, Phiên Phiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tiểu tỳ nữ đang nhắm mắt đuổi theo sau mình. Tỳ nữ kia nhìn thấy vẻ mặt nàng hiện lên vẻ hung hung thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng.
–Lại đây! – Phiên Phiên tức giận ra lệnh. – Ta hỏi ngươi, chủ nhân của thôn trang này là ai?
–Chủ nhân chính là chủ nhân ạ! – tiểu tỳ nữ bị hỏi có chút khó hiểu.
Đảo mắt nhìn quanh, Phiên Phiên nói rõ ràng lại câu hỏi của mình:
–Trang chủ của các ngươi tên là gì?
–Cái này… – vẻ mặt của tiểu tỳ nữ rất khó xử, hình như không thể trả lời được.
–Sao? – nàng nhíu mày. – Không muốn nói?
–Không phải, không phải ạ. – tiểu tỳ nữ vội vàng phe phẩy hai tay phủ nhận. – Tục danh của trang chủ chúng nô tỳ cũng không biết, bình thường chúng nô tỳ chỉ biết gọi là chủ nhân thôi.
Vớ vẩn, sao có cả người còn không biết cả tên của chủ nhân mình chứ. Đúng là ngớ ngẩn, giả ngốc mà!
–Được rồi, ngươi dẫn ta đi gặp chủ nhân của các ngươi, có thể chứ? – đừng nói với nàng là tiểu cô nương này ngay cả chỗ ở của chủ nhân của mình cũng không biết nốt đó.
–Dạ! – tiểu tỳ nữ dùng sức gật đầu, giống như cuối cùng cũng có một việc làm để nàng ta hoàn thành tốt nhiệm vụ vậy.
Theo tiểu tỳ nữ kia đi xuyên qua hai dãy hành lang dài gấp khúc sau đó tới một khoảng sân vắng vẻ, nàng còn chưa đi vào thì đã bị những cây hoa cúc thuần một màu trắng bên trong viện hấp hẫn. Từ trước tới nay Phiên Phiên không thích hoa cúc chút nào, nàng thấy hình dáng hoa cúc trông rất quái dị, giống như cái càng của con cua, nhìn rất ghê tởm. Nhưng trước mắt nàng là một khu vườn đầy hoa cúc trắng, trông chúng như một mảnh tuyết trắng đọng lại trên mặt đất khiến cho người ta có cảm giác rất đáng yêu, thú vị.
Tiểu tỳ nữ chỉ chỉ vào trong viện, nhỏ giọng nói:
–Chủ nhân đang ở trong viện ngắm cúc ạ!
–Ồ! – khẽ ồ một tiếng, Phiên Phiên đi vào trong viện. Nàng rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc chủ nhân của nơi này là ai?!
Mới bước vào tới sân thì mùi hương thanh nhã của hoa cúc nồng lên nhiều, tầm mắt lia nhanh khắp khoảng sân, đảo qua một vòng rồi dừng lại trên người một nam tử ăn vận bạch sam đứng xa xa. Khẽ nhíu mày, dù cách khá xa nhưng Phiên Phiên dường như chỉ cần liếc măt một cái cũng có thể khẳng định nam tử kia nhất định không phải là Mộ Dung Nguyệt. Đè xuống bất an, kinh hoàng trong lòng, nàng chậm rãi đi tới phía nam tử kia; càng tới gần nàng càng cảm thấy nam tử này rất quen. Mãi tới khi nhìn rõ ràng người trước mặt thì nàng mới giật mình, bật hô:
–Hàn Mặc Hiên…
Namtử vốn đang đứng ngắm hoa cúc nghe thấy tiếng Phiên Phiên hô thì nghiêng đầu lại tặng cho nàng một nụ cười tươi ẩn hiện như những bông hoa cúc trắng thanh nhã phiêu dật kia. Hàn Mặc Hiên đứng thẳng người dậy, bình thản nói:
–Nàng đã đến rồi.
Nàng đi tới trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi:
–Sao ngươi lại ở chỗ này? – nghĩ lại thấy có chỗ không đúng, nàng lại hỏi: – Tại sao ta lại ở nơi này?
Hắn chỉ cười không nói, bỗng nhiên cầm lấy một bên tay nàng:
–Đi theo ta!
Bị hành động bất ngờ của hắn dọa, nàng ngây ngốc ra một hồi rồi mới trấn định lại, dùng sức thoát khỏi tay hắn, trừng mắt lớn tiếng nói:
–Hàn Mặc Hiên, rốt cuộc ngươi đang làm cái quỷ gì vậy? Mộ Dung Nguyệt đâu?
Hắn xoay người yên lặng nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dần tụ lại, một thứ ánh mắt mà Phiên Phiên chưa bao giờ thấy qua ở hắn. Càng nhìn càng mê man, mãi tới khi ánh mắt đó không còn ẩn nhẫn được nữa thì thanh âm thâm trầm tràn ra từ cổ họng hắn:
–Từ nay về sau không có Mộ Dung Nguyệt, chỉ có Hàn Mặc Hiên ta!
Một Hàn Mặc Hiên thế này đối với Phiên Phiên mà nói hoàn toàn xa lạ. Càng nhìn hắn thì lòng nàng càng ngày càng lạnh, nhưng nàng không biết rõ được tình huống hiện tại là như thế nào nên vẫn ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nói:
–Hàn Mặc Hiên, ngươi đang ăn nói khùng điên cái gì đó? Ta đang hỏi ngươi là Mộ Dung Nguyệt đi đâu rồi? – nàng nói chuyện lớn tiếng là vì muốn ngăn lại bất an đang không ngừng mở rộng trong lòng mình.
Song những lời này hình như đã chọc giận Hàn Mặc Hiên, hắn túm chặt cổ tay nàng, khí lực khá lớn khiến nàng đau điếng, ánh mắt và giọng điệu lãnh trầm:
–Ta nói rồi, không có Mộ Dung Nguyệt, chỉ có Hàn Mặc Hiên ta. Nàng nghe không hiểu sao?
Bị hắn túm bất ngờ tránh không thoát, giãy không xong, cánh tay còn lại của nàng vung lên đánh vào ngực hắn nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy eo. Bên tai lập tức truyền tới một sự thực mà cả đời này nàng không muốn nghe nhất:
–Nàng trốn không thoát đâu, bắt đầu từ giờ phút này nàng sẽ trở thành nữ nhân của Hàn Mặc Hiên ta, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện trở lại bên cạnh Mộ Dung Nguyệt. Hãy quên người kia đi. Yêu ta, tin tưởng ta, đó chính là nhiệm vụ duy nhất của cuộc đời nàng.